Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1383: Tài phú không cách nào tưởng tượng

"Của cướp được? Của cướp được sẽ sung công chứ?" Dương Linh Thiến hỏi.

"Có, tôi chính là công." An Lâm vui vẻ nói.

Dương Linh Thiến không thể nhịn được, bật cười nói: "Đúng là không có vị chúa cứu thế nào ngay thẳng như anh cả."

Hai người bay xuống từ phía trên bầu trời.

Rất nhiều tu sĩ chưa thoát khói Tiên Vương cung, nhưng không có một tu sĩ nào dám can đảm ngăn cản bọn họ.

"Thượng tiên áo trắng tới, chúng ta chạy mau!"

"Cái nữ tiên nhân kia là ai? Quan hệ trông có vẻ tốt lắm..."

"Chẳng lẽ là đạo lữ của thượng tiên áo trắng?"

Bởi vì thân thể Doãn Hỉ giống như quả bóng, cái bụng rất bự, căn bản là không ôm được An Lâm, thế nên hắn chỉ có thể biến dài hai tay, cho An Lâm một cái ôm của bạch tuộc...

Mặc dù cử chỉ của hai thượng tiên này rất kỳ quái, nhưng thực lực của họ lại cực kỳ kinh thế hãi tục.

Doãn Hỉ hết sức kích động nói.

Dương Linh Thiến thấy dáng vẻ này của An Lâm, lần nữa không nhịn được mà bật cười lên.

An Lâm tiến vào bí địa Vẫn Tinh, liền nghênh đón cái ôm đến từ một quả bóng.

"Cho dù có chết ta cũng sẽ không phản bội tiên Vương đại nhân!" Phó Hạo Thương hét lớn.

Có phi tử nhìn hai bóng dáng ở phía xa, chung quy vẫn thấy nhoi nhói ở trong tim.

Ở ngoài bí địa Vẫn Tinh, còn có tam đại trưởng lão đứng đầu và thống lĩnh của sứ giả Tiên Vương đang bị trọng thương gục trên mặt đất, là bị một tên mập tròn như quả bóng đánh bẹp dí, cho tới bây giờ vẫn không gượng dậy nổi.

"Đan đạo tổ sư, biểu hiện vừa nãy của cậu, thật sự là quá mê người rồi! Cậu quá vĩ ngạn, tôi đã không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt lòng kính ngưỡng của tôi..."

Dương Linh Thiến còn không biết, cảnh tượng An Lâm xoa đầu cô, sẽ tạo nên cơn náo động ở đại lục Thần Nguyên, khiến cho địa vị của cô cũng thay đổi rất nhiều.

Mà An Lâm ôm Doãn Hỉ, cũng như ôm lấy một quả bóng vậy, cảm giác hết sức kỳ quái.

An Lâm chụp một phát, trực tiếp đánh Phó Hạo Thương thành phấn vụn.

An Lâm đen mặt: "Thế nên, anh cho tôi một cái ôm đặc biệt này để biểu đạt tình cảm của anh?"

Một màn này, khiến cho ba vị thượng tiên đứng đầu còn lại run như cầy sấy.

An Lâm trực tiếp đi tới trước mặt đại trưởng lão Phó Hạo Thương, hỏi: "Nơi cất bảo vật của Tiên Vương ở đâu? Thành thật khai báo, ta có thể tha cho ngươi khỏi phải chết!"

Ầm ầm!

"Ta biết Tàng Bảo các của Tiên Vương cung ở chỗ nào!" Vương Thần vội vàng nói.

Hắn liếc mắt nhìn về phía Công Tôn Bích Ngọc và La Viêm: "Ngươi không chịu nói ra, kế tiếp, đừng có trách ta lòng dạ độc ác..."

An Lâm có phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới ba người này đều lựa chọn hàng phục.

An Lâm cũng không có ý nương tay với cái loại người này, Phó Hạo Thương là người trung thành với Phong Vô Nhai nhất, cũng là người dính máu tươi trên tay nhiều nhất, phạm phải rất nhiều tôi ác, thế nên hắn phải chết.

Hắn chỉ dựa vào võ lực tuyệt đối, mới có thể chinh phục mọi người.

Đại trưởng lão Phó Hạo Thương uy chấn toàn bộ đại lục, cứ thế đột nhiên chết đi, tạo thành chấn động rất lớn với hắn.

Thế lực còn sót lại Tiên Vương cung, có trốn thoát, cũng có ngã xuống.

Chỉ có thời gian một ngày.

Bây giờ ưu điểm duy nhất của Phong Vô Nhai cũng đã bị An Lâm vượt qua, làm sao bọn họ có thể theo đoàn tụ với Phong Vô Nhai ở dưới đất cho được?

An Lâm vừa đưa mắt nhìn sang nhị trưởng lão Vương Thần, hỏi: "Ngươi biết Tiên Vương cung cất bảo vật ở đâu không? Nói càng tường tận, ta sẽ càng nhẹ tay với ngươi. Còn nến như..."

Thật ra thì, chiến lực vô địch của hắn, cùng với cái chết của đại trưởng lão, đã sớm khiến cho ba người này hoàn toàn mất đi ý định chống cự. Bây giờ bọn hắn chỉ có hai con đường, một là đầu hàng, hai là xuống đất nằm với Phong Vô Nhai.

Đa số mọi người sẽ chọn đầu hàng.

Suy cho cùng, Phong Vô Nhai cũng không phải là vị chủ nhân đáng để theo đuổi và dâng lên lòng trung thành.

Thân thể ba người đồng thời run lên, bọn họ biết, An Lâm không nói đùa!

"Thượng tiên áo trắng, ta biết nơi sứ giả Tiên Vương cất giữ bảo vật!" Thống lĩnh sứ giả Tiên Vương cũng lên tiếng lấy lòng.

Vương Thần và La Viêm đều bày ra vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn nữ trưởng lão bên cạnh một cái.

"Ta... Ta còn biết kho bảo vật của cá nhân Phong Vô Nhai ở đâu... " Sắc mặt Công Tôn Bích Ngọc đỏ bừng, vội nói.

An Lâm đứng ở phía trước Tàng Bảo các của Tiên Vương cung, mở ra kết giới, chậm rãi đẩy cánh cửa lớn ra.

Trong phút chốc, ánh sáng tỏa ra từ bảo vật như muốn phát chói mù hai mắt An Lâm.

Vô số linh thạch nguyên thạch, linh đan diệu dược, vũ khí cao cấp, cùng với các loại kỳ trân dị bảo, chất cao như núi ở chỗ này, chẳng qua chúng không phải là hỗn độn, mà là núi linh thạch, núi linh đan, núi pháp khí linh khí các loại...

Phân chia cực kỳ khoa học.

Vương Thần nói: "Nơi này chính là tài nguyên mà Tiên Vương thu thập được ở đại lục Thần Nguyên!"

An Lâm nhìn thấy mà trợn tròn mắt: "Tất cả những thứ này đều là của ta?"

Vương Thần cung kính nói: "Bây giờ ngài chính là chủ nhân củaTiên Vương cung, ngài có quyền phân phối những tài nguyên này một cách tuyệt đối!"

Tuy hắn nói như thế, nhưng trong lòng lại oán thầm nói, bây giờ toàn bộ đại lục có ngươi là trâu bò nhất, chẳng lẽ ta còn có gan dám nói những tài nguyên này là của ta sao?

Dương Linh Thiến đi theo phía sau An Lâm cũng trợn tròn mắt, cô dám thề, đời này cô chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy!

Thân thể An Lâm run lên: "!!!"

"Thượng tiên áo trắng, những thứ tốt nhất, đều ở trong bảo khố riêng của Phong Vô Nhai, để tôi đưa ngài đi nhé... " Công Tôn Bích Ngọc chủ động đi về phía trước, khom lưng hành lễ, mặt mũi ngượng ngập nói.

"Bảo vật nhiều đến dọa người, nhưng vì sao ngay cả một bảo vật tiên cấp cũng không có vậy? " An Lâm vẫn không thể hiểu nổi, phải biết rằng mặc dù đại lục Thần Nguyên không tính là rất lợi hại, nhưng hẳn là vẫn phải có không ít bảo vật tiên cấp.

Chẳng qua suy nghĩ một lúc thì thấy cũng dễ hiểu, phải biết rằng lúc trước Tiên Vương Phong Vô Nhai đã bóc lột và áp bức rất nhiều quốc gia lớn, cho dù bảo vật ở đại lục Thần Nguyên ít hơn bảo vật ở đại lục Thái Sơ, nhưng nếu tập hợp tất cả lại, sẽ vẫn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ chấn động.

An Lâm đã bị tài phú kinh khủng này làm cho sợ đến mức nói không ra lời.

Các loại bảo vật cùng với pháp khí trân quý, ước chừng hơn mười ngàn kiện!

Bổ sung một câu, số linh đan ở trong Tàng Bảo các của Tiên Vương cung mà Doãn Hỉ cầm là ba ngàn sáu trăm viên...

Không sai, đúng là khoa trương như vậy đấu, linh đan vô cùng trân quý, có ước chừng hơn ba ngàn sáu trăm viên!

Còn lại đều là của An Lâm.

An Lâm càn quét sạch bảo vật trong Tàng Bảo các.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu nhìn vật phẩm trong nhẫn không gian, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập lên. Luôn luôn tự xưng là thổ hào của giới Tu Tiên ở đại lục Thái Sơ, vào lúc này, An Lâm hoàn toàn bị tài sản của mình phát sáng mù mắt!

Tổng kết lại, hắn có tám trăm năm mươi triệu miếng linh thạch!

Chỉ riêng cái này, cũng đủ để khiến cho An Lâm kích động đến mức sắp dừng hô hấp!

Sáu trăm năm mươi kiện linh khí!

Một ngàn sáu trăm bảo vật linh cấp!

Doãn Hỉ không lay chuyển được An Lâm, đành thu tất cả linh đan, hắn tu luyện đan đạo, cần dùng đến những thứ linh đan này.

Mọi người cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử, cho dù không có bao nhiêu công lao, thì cũng có khổ lao mà!

Mặc dù Doãn Hỉ nói không cần, nhưng An Lâm vẫn kiên trì đưa cho hắn một ít đồ vật.

An Lâm có phần kinh ngạc mà nhìn Doãn Hỉ, tính cách rộng rãi không màng danh lợi này của Doãn Hỉ, đã khiến An Lâm phải thay đổi cách nhìn về hắn.

Doãn Hỉ tỏ vẻ không sao cả, hắn buông tay ra: "Mục đích của toi chính là đem mảnh vỡ thiên đạo về cho sư phụ, những vật khác với tôi mà nói đều là phù du, hơn nữa, trận đánh cuối cùng tôi cũng vậy không góp được chút sức lực nào, Tiên Vương Phong Vô Nhai là do cậu giết, vòm trời bị rách cũng là cậu vá, cậu cứ cầm hết những bảo vật này đi, tôi không cần."

An Lâm cười nói: "Doãn Hỉ, bây giờ chúng ta bàn về chuyện phân chia những thứ này trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận