Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1391: Buổi lễ tốt nghiệp

Trong lòng An Lâm vui vẻ, lễ vật mà Nữ Oa tặng, nhất định có giá trị không nhỏ!

"Cảm ơn Nữ Oa nương nương!" An Lâm lập tức hành lễ nói.

Có tiện nghi không chiếm chính là đồ con rùa ngu ngốc.

"Cảm ơn Nữ Oa nương nương." Doãn Hỉ cũng rất vui vẻ.

"Đến đây, cây Vạn Hồn thánh thảo này sẽ là của ngươi, có thể mang đi luyện dược." Nữ Oa đưa cho Doãn Hỉ một cây dược thảo cấp thần.

Doãn Hỉ vô cùng vui vẻ mà nhận dược thảo, vui mừng đến mức cười híp không nhìn thấy mắt nữa rồi.

"An Lâm, đây là một miếng Hồn Thiên Thạch ẩn chứa lực lượng hỗn độn, có thể chống đỡ công kích của đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, đồng thời cũng có thể coi như cục đá mà ném ra ngoài, gây cho kẻ địch tổn thương trí mạng, có thể dùng tất cả mười lần, coi như là một vũ khí bảo mệnh tốt." Nữ Oa đưa cho An Lâm một cục đá màu xám, bề ngoài xấu xí, hình dáng không có quy tắc.

Không biết hàng, có thể sẽ nghĩ rằng đây là một cục đá tùy tiện có thể nhặt trên đường.

Về sau, bọn họ ngồi trên bàn trà nói chuyện phiếm một chút.

Nhắc đến cũng thật thú vị, nhân vật số một số hai của bang Bổ Thiên mời hắn, nhân vật số một số hai của bang Phá Thiên cũng mời hắn, hắn được hoan nghênh đến vậy sao?

Hắc Linh Xà đen mặt, tiếp tục rót trà cho An Lâm.

Sau đó, An Lâm lại khéo léo từ chối.

Đây chính là lần đầu tiên hắn nhận được quà tặng của nhân vật cấp bậc thần Sáng Thế, cũng không biết uy lực như thế nào, sau này có thể tìm một tên tên xui xẻo nào đó thử lực lượng một chút xem sao.

"Bạn học An Lâm, hưởng thụ buổi lễ tốt nghiệp của cậu thật vui vẻ nhé." Ở một đầu khác của cánh cửa không gian, Nữ Oa cười hiền hòa tự nhiên, vẫy vẫy tay.

Nhưng An Lâm có thể cảm nhận được, một lực lượng vô cùng khủng bố đang dao động ẩn chứa trong cục đá.

Một lát lâu sau, Nữ Oa đưa An Lâm rời khỏi phòng nhỏ sinh mệnh.

"Nào, Tiểu Hắc, rót trà cho An Lâm." Nữ Oa dịu dàng cười nói.

"Cảm ơn quà tặng của Nữ Oa nương nương." An Lâm đè nén hưng phấn trong lòng, nhận lấy Hồn Thiên Thạch.

Nữ Oa còn hỏi An Lâm có hứng thú gia nhập bang Bổ Thiên không.

Cánh cửa không gian khép lại.

An Lâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hắc Linh Xà vô cùng bá đạo cũng có ngày giống như hôm nay, ngoan ngoãn rót trà cho mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, rất thoải mái...

Không còn nhìn thấy bóng dáng của vị nữ thần Sáng Thế này nữa.

An Lâm đi qua cánh cửa không gian, phát hiện hắn đã đi đến phía trên của bầu trời xanh mây trắng, phía trước là đại lục treo lơ lửng giữa trời có phong cảnh như tranh. Một địa phương rất quen thuộc, đó chính là trường học mà hắn sinh sống gần năm năm.

"Vù!"

Hắn vẫn chưa chuẩn bị đâu, cứ như vậy mà tốt nghiệp sao?

Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, từ khi tiến vào đại lục Thần Nguyên đến nay đã qua hơn ba tháng, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh!

Bọn họ đều mặc đạo bào màu trắng có hoa văn màu đỏ, đây chính là trang phục tốt nghiệp của bọn họ. Đây cũng là lần đầu tiên các học sinh ăn mặc thống nhất như vậy, nam thì tư thái hiên ngang, nữ thì xinh xắn đáng yêu, thật sự là phong cảnh khó có thể thấy được ở sân trường.

Lúc này, ở phía xa truyền đến tiếng nổ của pháo hoa, cùng với tiếng hoan hô của các học sinh.

Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ đã là học sinh tốt nghiệp của Tiên Liên Đại.

"Buổi lễ tốt nghiệp?" An Lâm hơi sửng sốt.

"Ôi, dù sao bạn học An Lâm cũng là người làm việc lớn, không xuất hiện ở sân trường cũng là chuyện có thể hiểu được." Có nam sinh mở miệng nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Ừm... tôi muốn trước khi tốt nghiệp nhìn thấy chiến thần An Lâm một cái, vì sao một nguyện vọng nho nhỏ này của tôi cũng không được thực hiện chứ?" Có nữ sinh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói.

Nhưng mà, các học sinh đều không phải quá mức vui mừng, bởi vì bọn họ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

"Mẹ nó! Ta tốt nghiệp rồi sao?!" An Lâm sợ hãi kêu lên một tiếng.

Hiệu trưởng Vương Tiện Ngư đang thổi bong bóng phát biểu trên sân khấu.

Phía dưới, các học sinh vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hôm nay cũng là ngày cuối cùng bọn họ gặp nhau trên sân trường này.

An Lâm cảm thấy có chút buồn bực.

Gần vạn học sinh năm thứ năm tốt nghiệp đều đang tụ tập ở nơi này.

Trên quảng trường Bạch Thạch của đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

Hắn vẫn luôn nói tốt nghiệp cao xa khó với, vậy mà đảo mắt đã đường ai nấy đi...

Đúng vậy, bọn họ đều tiếc nuối, bởi vì người đàn ông trong truyền thuyết kia lại không xuất hiện ở trong buổi lễ tốt nghiệp, ở cùng bọn họ vào ngày cuối cùng trong ngôi trường này.

"Không sao, muốn gặp hắn, về sau đi Thiên Đình, đi Tứ Cửu Tiên Tông, vẫn có cơ hội gặp được hắn!" Ngược lại cũng có học sinh rất lạc quan.

Giờ phút này, ở một nơi tụ tập của học sinh lớp một.

"Bạn học Tiểu Lan, cậu đừng lo lắng, nói không chừng chờ một lát nữa An Lâm sẽ trở lại!" Tô Thiển Vân mặc đạo bào rộng rãi, duỗi tay nhỏ vỗ vỗ vào bả vai người con gái bên cạnh, có chút vụng về mà an ủi.

"Hừ, ai lo lắng cho hắn chứ? Mình chỉ là đang tức giận mà thôi! Làm chuyện gì, hắn đều không nói một tiếng với mình, chờ hắn trở về, không trốn thoát quỳ Kim cương dung nham lưu liên*!"

*金刚熔岩榴莲: Đây chắc là tên cái thảm quỳ, nên mình để nguyên hán việt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan lộ ra tức giận, nói xong vẫn không quên nhìn về phía bầu trời xa xăm, giống như thực sự hi vọng hắn có thể đột nhiên trở về ngay lúc này.

"Đúng vậy, bạn học Tiểu Lan của chúng ta, làm sao có thể lo lắng cho An Lâm chứ." Trên khuôn mặt đẹp trai của Hiên Viên Thành lộ ra nụ cười suy ngẫm: "Cô ấy chỉ là vào lúc đột nhiên không thấy An Lâm, chạy đến hỏi tất cả mọi người ở Thiên Đình, phía trên hỏi năm vị Đại Đế, phía dưới hỏi tất cả các tiểu tiên, chính là muốn bắt An Lâm về đánh cho một trận... cơn giận này không đánh một trận, làm sao có thể tan đi được chứ?"

Nói xong, trên mặt của hắn hiện ra vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Mời học sinh xuất sắc đại biểu cho đại học Thiên Đình Liên Hiệp Tu Tiên lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi tốt nghiệp!" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa mở miệng nói.

Gần vạn học sinh cùng nhau vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Khi này tinh thần một số học sinh có cảm xúc buồn phiền cũng được nâng lên mấy phần.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy thì chân đạp hư không, một bước đi lên trên sân khấu.

Cặp mắt của cô đã cong lên thành trăng khuyết, vui vẻ nói: "Anh về rồi!"

Cô mặc đạo bào tinh xảo, chưa làm một động tác gì, cũng đã vô cùng thanh lệ xuất trần, phiêu dật như tiên.

Hứa Tiểu Lan lên sân rất đơn giản, nhưng vẫn khiến vô số thầy trò kinh diễm.

Cô dung hợp hoàn mỹ giữa huyết mạch Chân Long và huyết mạch Chu Tước, cho dù là khí chất hay là khuôn mặt đều vô cùng cao quý thánh khiết, dường như là thánh nữ cao cao tại thượng, khiến người khác nhìn vào liền rung động, nhưng lại không dám đến gần.

Chỉ có bạn bè quen thuộc đối với cô mới biết được, kỳ thật Hứa Tiểu Lan không hề thay đổi một chút nào, lúc cần dịu dàng thì sẽ dịu dàng, lúc bùng nổ thì sẽ bùng nổ, vẫn là tiểu tiên nữ đáng yêu trước kia.

Hứa Tiểu Lan lại nhìn phía chân trời xa xa một cái, nhỏ giọng phàn nàn: "Thật là, anh không ở đây, khiến cho em phải làm công việc khổ sở như thế này... Rõ ràng em chỉ muốn làm một cô đầu bếp nhỏ bình thường thôi mà."

An Lâm không có ở đây, cô chính là học sinh xuất sắc nhất, tất nhiên phải thay vị trí của An Lâm, làm đại biểu cho các học sinh lên phát biểu.

"Các vị lãnh đạo, thầy giáo tôn kính, các bạn học thân ái, chào mọi người! Tôi là Hứa Tiểu Lan của lớp một... đều nói con đường tu tiên phải từ từ, năm năm chưa qua được giọt nước giữa biển cả. Nhưng thời gian năm năm này, nhất định khiến mọi người cả đời khó quên, chúng ta từng có kỷ niệm cùng nhau sinh hoạt tu luyện vô cùng ấm áp và tốt đẹp, cũng cùng nhau trải qua chiến đấu chấn động lòng người..."

Hứa Tiểu Lan đang phát biểu tốt nghiệp, đột nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, lộ ra má lúm đồng tiền rung động lòng người, sầu lo cùng tức giận trước đó đều biến mất trong nháy mắt.

Tâm trạng duy nhất bây giờ của cô chính là vui sướng.

Áo trắng như mây, viền đỏ như lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận