Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1399: Tông môn vui vẻ phồn thịnh

Tứ Cửu Tiên Tông nằm trên một thảo nguyên trống trải của châu Tử Tinh.

Nơi đó đã từng là một vùng đất Lạc Hoàng hoang vu, khi An Lâm nói chuyện với Nữ Oa, mới biết chỗ đó là do Nữ Oa lợi dụng lực lượng Phượng Hoàng còn sót lại của mảnh đất Lạc Hoàng, tăng thêm nguyên lực tạo hóa của bà ta mà sửa dở thành hay, trong nháy mắt biến vùng đất kia từ nơi hiểm cảnh trở thành mảnh đất lành tiên gia vô cùng hiếm có.

Chuyện này nói cho cùng vẫn là phải cảm tạ Nữ Oa, lúc trước tưởng rằng được ông trời chúc phúc, vô cùng đắc ý xây dựng, lại không nghĩ rằng đó là nhờ vào Nữ Oa.

Đám người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na, Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Cốt, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Miêu Điềm, Lạc Tử Bình, Tông Vĩnh Ngôn, Tôn Thắng Liên, cùng nhau đi đến Tứ Cửu Tiên Tông.

Về sau Hiên Viên Thành có Vạn Linh Tiên Tông phải thừa kế, về sau Tô Thiển Vân cũng có Nguyệt cung phải thừa kế, nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến việc bọn họ đảm nhiệm chức vị các chủ ở Tứ Cửu Tiên Tông.

Tu tiên ở đâu mà không phải là tu chứ, không bằng mọi người cùng nhau tu có phải tốt hơn không.

Hiện nay Tứ Cửu Tiên Tông cũng là đại tông tu tiên, vô số tiên nhân thực lực cao cường, trong lòng An Lâm suy nghĩ hiện giờ cũng là thời điểm nên trang trí bên ngoài của tông môn một chút.

Lúc này, hắn liền triệu tập tầng lớp cao của Tứ Cửu Tiên Tông, mở một hội nghị.

Đối với những vật ngoài thân này An Lâm cũng không có nhiều cảm giác, tặng tông môn cũng không cảm thấy đau lòng.

Trong hội nghị, còn quyết định mở Viêm các, Linh các, Giới các, Nguyệt các, Tú các, bọn họ chọn một ngày đẹp trời, chính thức tuyển chọn đệ tử nòng cốt.

Chuyện này thật ra cũng rất bình thường, dù sao đây cũng là những thứ là cung Tiên Vương bóc lột đại lục Thần Nguyên gần vạn năm mà có được, số lượng cũng không phải thứ mà tiên tông đỉnh cấp của đại lục Thái Sơ có thể so sánh được.

Tiêu Trạch phụ trách thống kê vật tư mới thêm của tông môn, nhiều bảo vật như vậy, phân biệt, phân loại, bảo vệ, đoán chừng phải bận rộn đến ngày mai. Nhưng hắn rất vui vẻ, bởi vì đếm bảo vật là chuyện hắn thích nhất.

Đây cũng không phải còn là dùng từ lớn mà có thể hình dung ra.

Diệp Linh vội chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn mang theo nụ cười ngọt ngào cùng với một chút chờ mong.

Ở bên trong hội nghị, đầu tiên An Lâm mang tất cả những tài liệu tu tiên mà hắn lấy được ở đại lục Thần Nguyên ra, cống hiến toàn bộ cho tông môn, chỉ để lại đồ vật cấp tiên trở lên cho mình. Đây là một cống hiến vô cùng to lớn, bao gồm tất cả mọi người kể cả Bạch Lăng, tất cả đều bị một thao tác này của An Lâm dọa sợ ngây người.

Mở hội nghị xong, An Lâm cùng Tiểu Lan đi dạo quanh tông môn.

Như Bạch Lăng nói, đây là An Lâm tiện tay ném một cái, liền có thể ném ra những thứ có thể so sánh với tài nguyên của tứ đại tiên tông siêu cấp!!!

Trên trăm bảo vật chất như một ngọn núi nhỏ, đã từng thấy chưa?

Tứ Cửu Tiên Tông là do một tay hắn sáng lập, tất nhiên sẽ che chở nó như con mình vậy, đây là tình thương của cha mẹ, là vô tư, quan tâm không cần báo đáp!

Một người là kiếm tiên anh tuấn tiêu sái, một người là cô gái đáng yêu xinh đẹp, là dùng một tấm gỗ để điêu khắc, chỗ liên kết chính là chỗ hai người nắm tay nhau.

Đệ tử cùng các trưởng lão của Tứ Cửu Tiên Tông có thể đứng thẳng người nói với người bên ngoài, tiên tông của bọn họ cũng có tiền như tứ đại tông môn của giới Cửu Châu!

"Tượng gỗ này khắc thật đẹp, có hình dạng có thần thái." Hứa Tiểu Lan lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

"Sư phụ, sư phụ, người xem cái này một chút."

Cô giơ cao tay nhỏ lên, trong tay cầm tượng gỗ điêu khắc hai hình người vô cùng sinh động.

"Gần đây kiếm đạo của Linh Nhi luyện như thế nào rồi?" An Lâm lại hỏi.

Cô không thể quên được hình ảnh An Lâm dạy cô luyện kiếm dưới ánh chiều tà, sự ấm áp và hạnh phúc đó, ngoại trừ bà nội của cô, chưa bao giờ có ai có thể cho cô, nhưng An Lâm lại làm được, cho cô cảm giác của người một nhà.

An Lâm cười đi theo sau hai cô gái.

"Hì hì, cảm ơn sư phụ và sư nương khen ngợi, thật ra thứ này cũng là lúc Linh Nhi rảnh rỗi khắc, không tính là gì, chỉ nghĩ tặng cho sư phụ vui vẻ." Tuy ngoài miệng Diệp Linh nói như vậy, nhưng bộ dạng vui vẻ trên mặt, làm thế nào cũng không che giấu được.

Bộ kiếm pháp khi mới bắt đầu khá dễ, nhưng càng về sau lại càng ảo diệu vô cùng, thỉnh thoảng luyện một chút cũng có thể giúp thân thể khỏe mạnh, đệ tử có thiên phú về kiếm đạo tu luyện thì càng giống như hổ mọc thêm cánh, vô cùng có lợi.

Linh Nhi, đây là tặng cho tôi sao? Khắc thật đẹp!" An Lâm nhận tượng gỗ, vô cùng cảm động: "Sư phụ lấy được lễ vật này, so với lấy được tiên khí còn vui vẻ hơn!"

Có một mảnh đất chôn đầy xương cốt.

Ở một chỗ sâu trong vùng đất Hắc Trạch xa xôi.

Ngay tại thời điểm Tứ Cửu Tiên Tông vui vẻ phồn thịnh.

Bên trên tượng gỗ chính là bộ dáng sư phụ dạy cô luyện kiếm.

Tứ Cửu Kiếm Quyết là do ba người hắn cùng Hứa Tiểu Lan và Liễu Thiên Huyễn cùng nhau nghiên cứu sáng tạo ra kiếm pháp phù hợp với Tứ Cửu Tiên Tông.

Nó dung hợp cảm ngộ về kiếm đạo của An Lâm đối với Lăng Thiên Thắng Tà và Chiến Thần Lục Kiếm, cảm ngộ kiếm pháp của Liễu Thiên Huyễn đối với Thiên Kiếm tông chí cao, cảm ngộ về kiếm pháp của Hứa Tiểu Lan đối với Thánh Viêm của Chu Tước tông. Chiêu thức từ nông đến sâu, tổng cộng có mười tám tầng, ai cũng có thể học, nhắm thẳng vào căn nguyên của đại đạo kiếm ý.

Tứ Cửu Kiếm Quyết vô cùng được các thành viên nòng cốt trong tông môn hoan nghênh, ngay cả Tiêu Trạch không thể dùng kiếm cũng luyện mấy chiêu.

Người nhà của cô có thể vì cô mà vui vẻ, như vậy cô sẽ càng vui vẻ hơn!

"Được!" Diệp Linh bắt lấy cơ hội hiếm có này, liền lôi kéo Hứa Tiểu Lan đi về phía võ trường.

"Linh Nhi thật giỏi, sư nương đến giúp con luyện tay một chút." Hứa Tiểu Lan vẻ mặt cưng chiều, không nhịn được vuốt vuốt khuôn mặt trắng mịn của Diệp Linh.

"Con đã luyện đến tầng thứ hai của Cửu Kiếm Quyết rồi!" Diệp Linh cười hì hì mở miệng nói.

Một chiếc luân bàn phủ đầy máu tươi vô cùng to lớn lơ lửng trên không trung, không ngừng chuyển động.

Nó tồn tại mãi mãi, vĩnh hằng, mênh mông.

Chín mươi chín dòng máu tươi như thác chảy từ mép luân bàn xuống, vang dội không dứt, sương máu tràn ngập khắp trăm dặm.

Nơi này là một thế lực Huyết tộc đỉnh cấp, trụ sở của liên minh Thần Bàn.

Địa vị của nó tương đương với hoàng thất giới Cửu Châu, hội tụ vô số đại năng cường giả Huyết tộc.

Giờ phút này, minh chủ của liên minh Thần Bàn là Lôi Cát Nặc Đức đang ở trong một mật thất.

Ánh nến mờ mịt chiếu vào một gương mặt hồng hào, mái tóc đã từng trắng bạc giàu nua, bây giờ lại biến thành đen nhánh không thôi, đến da thịt tràn đầy nếp nhăn giờ phút này cũng mịn màng trơn bóng hơn mấy phần.

Biến hóa của Lôi Cát Nặc Đức khiến rất nhiều cường giả Huyết tộc vô cùng khiếp sợ.

Trăm năm trước hắn đã trải qua một trận đại chiến sinh tử, bởi vì phải bắt buộc sử dụng nhiều bí pháp thiêu mạng, bản thân chịu tổn thương nghiêm trọng, lực lượng sinh mệnh sớm đã khô kiệt, càng ngày càng già yếu, có lẽ đại nạn sắp buông xuống rồi.

Nhưng bây giờ, sức sống đột nhiên quay về, không chỉ là bề ngoài của hắn, mà ngay cả thân thể và hơi thở đều thay đổi trở nên tràn đầy sức sống, đây chính là thứ nhiều người không thể làm được. Rất nhiều người đều hâm mộ, lại tò mò vì sao hắn làm được.

Lôi Cát Nặc Đức tuyên bố với mọi người bên ngoài là hắn tìm được một thần dược ở một nơi bí mật, bây giờ mới cải tử hồi sinh. Nhưng trong lòng của hắn cũng hiểu được, tất cả những thứ này đều là nhờ một giọt máu thần kỳ.

Giọt máu kia chính là thần thánh, là vĩ đại.

Nó có thể làm sạch dòng máu bẩn thỉu vô cùng trong cơ thể hắn!

Đúng vậy, giọt máu này chính là máu của Thánh Tổ!

Dưới ánh nến mờ ảo, Lôi Cát Nặc Đức cẩn thận từng li từng tí một lấy ra một giọt máu tươi ở trong bình, bộ dạng kia, dường như đang đối mặt với bảo vật quý giá nhất vậy.

"Đây là giọt cuối cùng rồi, sử dụng xong thì không còn nữa rồi... cũng không biết khi nào Thánh Tổ mới dẫn dắt chúng ta đi đến thế giới mới... ôi..." Lôi Cát Nặc Đức rất buồn phiền, lại vô cùng nồng nhiệt nhìn về phía giọt máu kia.

Huyết Tổ như thế nào hắn đều bất chấp, bởi vì bây giờ hắn đã là tùy tùng trung thành của Thánh Tổ rồi.

Cái gì cũng có thể giả mạo, nhưng máu thì không làm giả được.

Dòng máu Thánh Tổ, có thể thanh lọc sạch sẽ hắn, là dòng máu vĩ đại nhất mà hắn nhìn thấy trên thế gian, vì thế Thánh Tổ chắc chắn là người vĩ đại nhất thế gian!!!

Lôi Cát Nặc Đức tràn đầy mong đợi suy nghĩ, thì thào mở miệng: "Cũng không biết Thánh Tổ là sinh linh như thế nào? Thật muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn một chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận