Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1410: Sức mạnh tối cao

An Lâm nhìn thiếu niên với khuôn mặt điển trai đang đứng trước mặt mình, trong lòng chợt thấy mơ hồ, không dám tin.

"Tiêu Trạch... mọi người đều tới rồi à..." Hắn cảm động nói.

"Những người tới đều là người có chiến lực sánh ngang với đại năng Phản Hư hậu kỳ, thầy yên tâm đi, không ai tới kéo chân thầy đâu." Tiêu Trạch cười đầy tự tin, nói.

Sau trận chiến ở vực Thái Sơ Cổ Long, được tự mình nhìn thấy cảnh thế giới tan biến và chữa lành, thần đạo của cậu đã càng thêm sâu sắc, cũng đã thuần thục và có tiến bộ hơn về đạo thuật phòng ngự. Giờ cho là là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo tấn công, cậu cũng có thể miễn cưỡng cản được một lúc.

Lại thêm một kẻ có thể cản được đòn tấn công của siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo nữa xuất hiện, chính Y Đăng Đại Đế cũng dần cảm thấy trình độ của mình thấp hẳn đi, sao mấy kẻ chỉ mới đạt tới cảnh giới Phản Hư này lại có thể đánh gần như ngang tay với hắn thế này? Rốt cuộc hắn có còn là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo nữa không thế?

Trong con tức giận, Y Đăng Đại Đế đạp chân bước lên không trung, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại trận đóng băng thần đạo, mở!"

Trên vùng đất bảo địa Tiên Linh, đột nhiên xuất hiện những đường vân màu máu có kết cấu lạ thường, trông vô cùng rắc rối phức tạp, chúng nối liền lại với nhau, hình thành một trận pháp cực kỳ khổng lồ!

Khí tức toả ra từ đại trận đó rất cổ xưa, tựa như nó đã tồn tại từ khi trời đất khai sinh ra và sẽ tồn tại tiếp về sau vậy.

"Ta đã khởi động đại trận mà Huyết tổ để lại, bây giờ bọn mi không thể dùng tới sức mạnh thần đạo nữa, bọn mi định lấy gì để đánh với ta đây?" Mắt Y Đăng Đại Đế lộ ra vẻ tàn nhẫn, môi cũng nhếch lên nụ cười đầy ác độc.

Rầm rầm uỳnh!

Gợn sóng màu máu lan ra bao phủ khắp trời đất.

"Đại trận này không hề đơn giản đâu." Bạch Lăng cười đứng trên chiến hạm Tinh Hoả, mặt đầy nghiêm túc nói.

Một ảo ảnh Huyết tộc cao to hùng vĩ, chiều cao có thể lên tới mấy chục thước đột nhiên xuất giữa bầu trời bảo địa Tiên Linh, nó cúi đầu nhìn xuống quan sát chúng sinh, vươn bàn tay của mình ra làm động tác nắm lại.

Hai mắt Y Đăng Đại Đế nheo lại, hắn vươn tay đập một phát về phía mấy quả cầu kim loại nọ.

Ánh sáng màu máu toả ra từ đó ánh lên vạn vật trong trời đất, làm cả trời đất đều nhuốm màu máu.

Đột nhiên, từ đằng xa xuất hiện vài điểm đen, chúng đi chuyển với tốc độ cực nhanh và mang theo sức mạnh khổng lồ, như muốn huỷ diệt toàn bộ đại lục vậy, nơi chúng đi qua, không gian uốn gập cả lại, chỉ trong chớp mắt chúng đã xuất hiện trước mặt Y Đăng Đại Đế.

Rầm...

Đây chính là đại trận viễn cổ do Huyết tổ để lại trên vùng đất bảo địa Tiên Linh, cũng là một đại trận mà dù là các đại đế trên Thiên Đình cũng phải thận trọng và kiên kị, bởi vì nó có thể phong ấn hết toàn bộ sức mạnh thần đạo của các sinh linh không phải Huyết tộc lại!!

Hắn không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa, cho nên hắn khởi động trận pháp cực mạnh, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt sạch sẽ kẻ địch!!

Sóng năng lượng từ vụ va chạm thổi quét ra chung quanh.

Giây phút đó, dù là Tiêu Trạch hay Bạch Lăng cũng không cách nào cảm ứng thần đạo của mình nữa, mọi thứ như đều biến thành mộng ảo.

Y Đăng Đại Đế cảm thấy tay mình như bị xé rách, sức mạnh khổng lồ xé trời trút xuống hết tay hắn, chỗ tay tiếp xúc trực tiếp không chịu nổi sức mạnh đáng sợ đó, nứt ra như mạng nhện rồi nổ tung.

Đó là mấy quả cầu kim loại với kích thước khổng lồ.

Ầm uỳnh!

"Y Đăng Đại Đế!" Đôi mắt xinh đẹp của Ngải Đạt trừng to, hoảng sợ la lên.

Ầm ầm! Tiếng va chạm rung trời vang lên.

Ngược lại, cái gã thiếu niên mặc bộ độ trắng phau khoanh tay đứng giữa trời, thì mặt mày không hề thay đổi, như mọi thứ đều đã nằm trong tay mình, lại càng giống lãnh tụ của Huyết tộc hơn.

Sức mạnh chất chồng lên nhau, khiến chúng trở nên cực kì đáng sợ!

Không thể trách đám cường giả còn lại của Huyết tộc nghĩ vậy vì mọi chuyện vừa xảy ra quả thật quá rung động, tất cả cao tầng của Huyết tộc đều làm phản, Thánh Tổ đột nhiên xuất hiện không chỉ cứu đi tam đại Thánh Tử và còn thể hiện chiến lực vô địch của mình...

Đó còn chưa phải là kết thúc, ngay khi Y Đăng vất vả ổn định lại sức mạnh của mình xong thì mấy quả cầu kim loại đằng sau như những xâu mứt quả đổ dồn xuống người hắn.

"Đại trần đóng băng thần đạo chỉ có thể phong ấn sức mạnh thần đạo, nhưng chiến hạm Tinh Hoả của chúng ta đâu có cần sử dụng tới sức mạnh thần đạo gì đó! Ha ha ha..."

"An Lâm, không phải cậu muốn đi vào thánh địa của Huyết tộc à? Vậy chỗ này cứ giao cho bọn tôi, cậu mau vào đi." Liễu Thiên Huyễn cất cái giọng ngọt ngào của mình lên, mấy khẩu pháo chính của chiến hạm Tinh Hoả bắt đầu xoay chung quanh, rõ ràng là đang diễu võ dương oai.

Mọi chuyện vừa xảy ra dùng rung động cũng đủ để hình dung được!

Y Đăng kêu lên một tiếng thảm thiết, người hắn bị mớ cầu kim loại đánh bay, văng ra xa va vào trong một ngọn tiên sơn!

Nhìn các thánh đồ cuồng nhiệt và dũng mạnh như thế rồi quay sang nhìn chiến lực vô địch từ chiếc chiến hạm của Thánh Tổ...

Ngay cả tam đại Thánh Tử hình như cũng là thành viên trung thành với Thánh Tổ.

Chẳng lẽ... An Lâm đang đứng trước mặt họ đây, mới thật sự là hy vọng tương lai của Huyết tộc?

Bụi mù bao trùm, đá vụn tán loạn.

Sao nói té ngã là té ngã ngay thế này?

Đây là đại đế cai trị cả một vùng đất vô cùng cao quý trong cảm nhận của họ đó sao?

Đầu tiên là Y Đăng Đại Đế đầy tự tin gọi ra đại trận của Huyết tổ, nhưng ngay giây tiếp theo chính hắn đã bị chiếm hạm Tinh Hoả đáng bay, cảnh này thật sự làm đám Huyết tộc có mặt đều hoảng sợ.

Liễu Thiên Huyễn cười đắc ý, tiếng cười của cô vang tận mây xanh. Như đã từ rất lâu rồi cô chưa từng được thể hiện mình như vậy. An Lâm đứng ngoài nghe tiếng cười này cũng đã tưởng tượng ra được dáng vẻ đắc ý chống nạnh cười to của Liễu Thiên Huyền.

"Được rồi, vậy tôi giao Y Đăng Đại Đế lại cho mọi người đó." An Lâm gật đầu đồng ý.

Hắn biết, chiến hạm Tinh Hoả sẽ dễ dàng giải quyết được Y Đăng Đại Đế. Còn giờ, chuyện quan trọng nhất là hắn phải nhân lúc này lẻn vào trong thánh địa Huyết tộc!

Dưới chân ngọn núi đã sụp đổ, một thần đạo màu máu phóng thẳng lên cao.

Y Đăng Đại Đế như ma thần từ trong đống phế tích bay ra, làn da toàn thân hắn đỏ sẫm như máu, huyết khí cuồng bạo bao phủ suốt mười dặm chung quanh, khí thế quanh người hắn cũng tăng lên đáng kể.

Y Đăng Đại Đế đã thực sự nổi giận, hắn thả hết toàn bộ thần đạo Tu La Huyết đạo của mình ra.

An Lâm nhíu mày, Y Đăng Đại Đế lúc này còn mạnh hơn so với trận đánh hồi trước!

"Đừng có mơ thoát khỏi tay ta, bọn mi... đều phải chết ở đây!" Y Đăng hét lên một tiếng thật to, chân dẫm xuống đất, dùng tốc độ khó tin nhảy vọt tới trước mặt An Lâm, nện một quyền xuống!

Chỉ trong nháy mắt đó An Lâm đã hiểu, cho dù là hắn đang sử dụng cùng lúc ba trạng thái cũng không thể cản nổi một quyền này của Y Đăng Đại Đế!

Y Đăng Đại Đế đang định đuổi theo, nhưng đằng sau lưng hắn lại vang lên tiếng nổ rung trời, sau đó là màn mưa đạn làm người ta nổi cả da gà...

An Lâm cười khẽ, mượn sức từ một quyền khi nãy Y Đăng Đại Đế, hắn xoay người bay thẳng về phía cung điện màu máu.

Nó dễ dàng cản lại được một đòn tấn công của siêu cấp đại năng kì Hợp Đạo!

Quyền điều khiển gió là sức mạnh tối cao trong trời đất, tuy rằng khi hắn sử dụng đã bị trời đất đè ép rất nhiều và khi sử dụng thì sẽ hao phí rất nhiều tinh lực, nhưng hiệu quả thì rất rõ rệt.

An Lâm thì biết rất rõ, bởi vì hắn đã sử dụng quyền điều khiển gió để chặn lại một quyền đầy tức giận của Y Đăng Đại Đế.

Y Đăng Đại Đế nhìn cảnh tượng kì quái này, trong lòng hơi run lên.

An Lâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, cười khẽ: "Quyền điều khiển gió, ngọn gió biến mất."

Nắm tay của Y Đăng Đại Đế đã đập lên đầu An Lâm, ngay sau đó một sức mạnh đáng sợ bùng nổ lan toả ra chung quanh.

Vào lúc này cho dù là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo, sau khi nhận lấy một quyền này của Y Đăng Đại Đế cũng sẽ bị thương nặng!

Nhưng sự thật là, khi nắm tay của Y Đăng Đại Đế rơi xuống đầu An Lâm, hắn lại thấy không đúng lắm, như có một lá chắn vô hình ngăn cản nắm tay của hắn lại vậy...

Rầm ầm!!

Người An Lâm bay ngược ra sau, như đã bị một quyền lúc nãy đánh trúng.

Nhưng Y Đăng thì lại nhìn thấy một nụ cười nở rộ trên gương mặt điển trai của An Lâm.

Sao nụ cười đó lại đẹp đẽ tới vậy! Sao nó lại lập thể như vậy!!

Nhưng cho dù là đẹp trai tới đâu, thì sau khi trúng một quyền này của hắn, cho dù đầu không nổ thì mặt cũng méo!

Nhưng ngay sau đó hắn ép mình vứt suy nghĩ đó đi, tiếp tục đánh về trước!

Khi vòng sáng vừa xuất hiện, Y Đăng Đại Đế đã cảm thấy hơi run sợ, nỗi sợ này làm hắn rất muốn thu nắm tay của mình về, như thể làm vậy là cực kì bất kính với An Lâm.

Cả đất trời đều lu mờ chỉ còn mình An Lâm có đầy đủ sắc thái.

Thần tính cao nhất lan toả ra, làm mọi thứ chung quanh chìm vào yên tĩnh.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, trên đầu đột nhiên xuất hiện một vòng sáng thần thánh, nó như kéo dài từ tận xa xưa, không ngừng toả ra sự sống.

Hết cách rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận