Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1414: Kiếp luân hồi vô tận

Một chưởng này của Ám Mang Đại Đế đánh ra, chủ ý tiêu diệt vạn vật bỗng chốc lan rộng hàng trăm dặm.

An Lâm cảm nhận được uy thế so với lúc chiến đấu với Y Đăng Đại Đế càng khủng khiếp hơn.

Hắn dường như không chần chờ chút nào, lập tức dùng thuật mai rùa ẩn nấp!

Giữa ánh sáng xanh mạnh mẽ, chiếc mai rùa cứng chắc ngưng tụ trên người hắn ta, uy phong lẫm liệt.

Ngay lúc đó, một chưởng ẩn chứa thần đạo mạnh mẽ của Ám Mang Đại Đế giáng xuống mai rùa của An Lâm.

Ùynh!!

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Tiếng chưởng va chạm vào mai rùa, ánh sáng của Hắc Ám Thần Đạo điên cuồng đập vào mai rùa.

Sắc mặt của Ám Mang Đại Đế lạnh lùng, mười ngón đan lại vào nhau, một quả cầu màu đen xuất hiện giữa lòng bàn tay, phóng ra những năng lượng hủy diệt khủng khiếp.

"Kết thúc, kiếp luân hồi vô tận"

Cái mai rùa vốn đã bị một chưởng kia chấn động đến mức rạn nứt, lại bị dây xích ẩn chứa sức lực vô cùng mạnh mẽ đập vào, cuối cùng cũng bắt đầu vỡ vụn...

Hai tay hắn đẩy một cái, ném quả cầu đen ra ngoài.

Ám Mang Đại Đế không ngờ rằng An Lâm có thể đỡ được một chưởng của hắn, có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn không chần chờ, lập tức thừa thắng xông lên, cơ thể nhanh chóng tới gần, hai tay vung ra hai sợi xích màu đen xuyên thủng không trung.

Ầm ầm!!

Thuật mai rùa ẩn nấp, thuật phòng ngự mạnh nhất của An Lâm, vậy mà đã xuất hiện những vết nứt chi chít!

Quả cầu vừa bị ném ra ngoài, An Lâm liền cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.

Xiềng xích như thanh giáo dài, quất về phía hai vai An Lâm!

"Biến đi!" An Lâm dựa vào sức của mai rùa lộn một vòng, nhanh chóng lùi lại.

"Sống chết luân chuyển, người chết vĩnh hằng."

Bóng tối vô tận trong nháy mắt nuốt chửng khắp trời đất, hút hết vạn vật trên thế gian.

Đây cũng là lần đầu tiên thuật mai rùa ẩn nấp của An Lâm bị một luồng sức mạnh đập nát!

Kiếp nạn càng chồng chất nhiều, sức mạnh hủy diệt cũng càng mạnh hơn. Lúc tích góp những số kiếp năng lượng, thậm chí có thể khiến cho nhân quả tán loạn, khiến vũ trụ trở nên hỗn độn!

Hắn không chút do dự sử dụng quyền trượng của gió, chiếc vòng thần xuất hiện trên đỉnh đầu: "Tuyệt tức chi phong!"

Quả cầu màu đen nổ tung.

Khắp nơi đã cấu xé bong tróc, hóa thành hư không.

Ở đâu đó Ám Mang Đại Đế ném ra một thuật pháp, mẹ nó đơn giản chỉ là một cái hắc động!!

Nhưng cuối cùng, cơ thể Ám Mang Đại Đế hơi chao đảo một cái, giống như không thể chống đỡ nổi.

Số kiếp vô tận hóa thành bóng tối tuyệt vọng, nuốt chửng tất cả, hủy diệt tất cả!

Ám Mang Đại Đế đứng thẳng trên bầu trời, nhìn lên khoảng không trống rỗng trước mắt. Khắp nơi đều biến thành vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, bầu trời đã sụp đổ vỡ vụn, từng vết nứt chi chít trên không trung, năng lượng hủy diệt vẫn lẩn trốn xung quanh, cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt.

Tuy Ám Mang Đại Đế không làm được bước này, nhưng cũng đã trên con đường này, thành công đi ra khỏi con đường của mình!

Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, muốn rút lui.

Sắc mặt của Ám Mang Đại Đế có hơi tái nhợt, đang định kéo quan tài tiếp tục đi.

"An Lâm, cậu rất có tư cách trở thành kẻ địch của ta. Cho nên, chết dưới thuật kiếp luôn hồi vô tận mạnh nhất của ta, cũng coi như xứng đáng với một người tu luyện như cậu."

An Lâm nhìn về phía bóng tối mà có thể nuốt chủng cả ánh sáng trước mặt, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Hắn khó khăn lắm mới kết được một trận pháp, hét vang lên một tiếng, chủ động thu hồi thuật pháp lại.

Bóng tối có thể hủy diệt mọi thứ bắt đầu co vào, biến mất không thấy gì như ban đầu.

"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức lực, mình sẽ không xem thường kẻ địch nào hết."

Sức mạnh vô cùng tận thôn tính và hủy diệt, điên cuồng xé rách cơ thể của hắn.

Dường như nó là một tai họa hủy diệt thế gian, muốn tiêu diệt sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Cái hắc động nuốt chửng cơ thể An Lâm trong nháy mắt, sau đó mở rộng ra điên cuồng, mười dặm, trăm dặm, hai trăm dặm, bốn trăm dặm...

Trời xanh cũng bắt đầu đổ sụp, không trung vỡ vụn, không khí biến mất.

"Thiên Nhẫn!" Một tiếng thét từ nơi xa vọng tới.

Một sợi dây nhỏ màu trắng cắt ngang không trung, lao về phía Ám Mang Đại Đế với tốc độ vô cùng khủng khiếp!

Ám Mang Đại Đế nhìn thấy An Lâm trong bộ quần áo trắng mình mẩy không chút thương tích từ vực sâu hiện lên.

Một tay hắn đánh về phía sợi dây màu trắng, một tay nắm lại: "Kiếp luân hồi vô tận!"

"Lại nữa sao?" Đồng tử An Lâm co lại, trong lòng hơi kinh ngạc. Có điều phòng ngự tuyệt đối của Tuyệt Tức Chi Phong, vẫn còn duy trì chưa biến mất, hắn cũng không sợ đòn công kích của Ám Mang Đại Đế.

Một tia sáng sinh ra từ hỗn độn, đâm mạnh vào ngực An Lâm.

Gì vậy? Không phải hắc động sao?

An Lâm hơi giật mình, sau đó ở ngực truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị xé rách.

Tia ánh sáng này vậy mà có thể xuyên qua được lớp phòng ngự được xây dựng từ quyền trượng của gió, xuyên thủng lồng ngực của hắn!

Nếu như cứ đường đường chính chính tranh đấu với Ám Mang Đại Đế đến cùng thì An Lâm cảm thấy mình không thắng nổi.

An Lâm nặn từ vết thương còn chưa lành hẳn trên ngực ra một giọt máu tươi, mỉm cười nói: "Là dựa vào cái này, muốn nếm thử không?"

Nhưng bây giờ, sau khi An Lâm phô ra hàng loạt những sức mạnh thật lạ lùng, hắn bắt đầu thấy tò mò tất cả mọi thứ của An Lâm.

Nếu như là trước đó, với tính cách của hắn, thì sẽ không lảm nhảm nhiều với An Lâm như vậy, mà dùng luôn sức mạnh tuyệt đối kết liễu đối phương mới đúng.

"Thế đó là cái gì?" Ám Mang Đại Đế hiếu kỳ hỏi.

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Tôi thu phục bọn họ, thứ dựa vào là không phải sức mạnh."

Chỉ chớp mắt sau, cơ thể bị chia cắt làm hai của Ám Mang Đại Đế cũng chủ động tiến lại gần dung hợp vào nhau.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không quá ngạc nhiên.

Sức mạnh sinh tồn của Ám Mang Đại Đế quá mạnh mẽ, đến cả bị nổ tung đầu cũng có thể sống lại, giống như bị chia cắt thành hai nửa thế này, sau đó dung hợp lại vò nhau, cũng là nằm trong tính toán.

"Sức mạnh sinh tồn mà Huyết Tộc cũng khó lý giải này, thật là phiền phức..." An Lâm khẽ thở dài một tiếng.

Hai con mắt đen kịt của Ám Mang Đại Đế nhìn chằm chằm vào An Lâm: "Sức mạnh mà cậu vừa dùng rốt cuộc là gì thế?"

"Là Hồng Hoang Chi Lực." An Lâm nói với vẻ vui tươi hớn hở.

"Hồng Hoang Chi Lực?" Vẻ mặt Ám Mang Đại Đế trầm xuống.

Dáng vẻ như nghe được điều rất ghê gớm.

"Thế mà lại có được thứ sức mạnh quỷ quái khó lường khiến người ta khó có thể lý giải được, chẳng trách ba vị Thánh Tử quyết một lòng đối với cậu..." Ám Mang Đại Đế lại lên sát ý một lần nữa.

An Lâm đập mạnh hai viên tiên đan, vận chuyển cây xanh trường sinh hồi phục vết thương ở ngực: "Mình hiểu được, kiếp luân hồi vô tận, những kiếp nạn mang tới không chỉ là hủy diệt mà còn có sự hồi sinh sau khi hủy diệt tất cả. Chẳng trách lại gọi là luân hồi... Tia ánh sáng trắng khi nãy, chính là sức mạnh sinh tồn giống như khai thiên lập địa!"

"Gì vậy... Sao có thể sắc bén như vậy chứ..." Ám Mang Đại Đế cũng nhìn qua An Lâm với vẻ mặt khó tin, thân thể bị chém thành hai nửa rơi từ không trung xuống.

Đúng lúc này, Thiên Nhẫn cũng hướng xuống cánh tay cùng thân mình của Ám Mang Đại Đế, cắt thành hai nửa gọn gàng.

An Lâm nhìn vào lồng ngực của mình với vẻ mặt khó tin.

Máu phun ra.

Ùynh!

Hắn liên tục sử dụng những thuật pháp cường độ cao, thì ngay cả sức mạnh quyền trượng cũng miễn cưỡng sử dụng được vài nữa, hiện giờ sức lực trong cơ thể cũng cạn kiệt. Tuy là có bổ sung lượng lớn tiên đan, thế nhưng dù có bổ sung thế nào thì trạng thái vẫn không đuổi kịp Ám Mang Đại Đế.

Hắn nhất định phải nghĩ ra một vài cách khác để chiến thắng trận đấu..

Ám Mang Đại Đế nhìn qua giọt máu tươi đang đọng trên đầu ngón tay của An Lâm, lúc đầu thì sững sờ, sau đó cười lên ha hả: "Nói đùa gì đấy, cậu nói là chỉ dựa vào máu của cậu khiến bọn hắn một mực đi theo sao? Trên thế giới này, còn có người hiểu về máu hơn Huyết tộc sao?"

"Ông cảm thấy, ba người Khả Khả Tư Đế bọn họ, lại giành được sự thừa nhận của Huyết Tổ, là vì sao?" An Lâm mở miệng nói.

Có vài lời, nói đến bước này đã đủ rồi.

Những điều còn lại chính là dựa vào sức tưởng tượng.

Trong lòng Ám Mang Đại Đế khẽ động, việc ba vị Thánh Tử xuất hiện đồng thời đã khiến hắn vô cùng khó hiểu, những câu nói này của An Lâm, trong nháy mắt dường như dấy lên sự nghi ngờ.

Chẳng lẽ... Thật sự là vì máu của hắn ư?

Ám Mang Đại Đế nhìn về phía giọt máu trên tay An Lâm, trong lòng rung động, chần chừ mãi không quyết được.

Máu của An Lâm.

Nhận hay không nhận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận