Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1440: Làm như thế nào để giết chết quyền hành

Hơi thở của Thiên Thần Thời Gian càng ngày càng yếu.

Rất hiển nhiên, phong trấn của Thiên Đế rất hữu hiệu quả.

Tất cả Tuyết Nữ có mặt ở đây, đều hội tụ ánh mắt ở trên người Thiên Đế.

Các cô tuyệt nhiên không nghĩ tới, Thiên Đế vẫn không ra tay, thật không ngờ một khi ra tay lại làm cho người ta kinh diễm, gần như là dứt khoát giải quyết cả cuộc chiến!

Thiên Thần Thời Gian vẫn còn đang giãy giụa, nhưng loại giãy giụa này giống như là vùng vẫy giãy chết, hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả nào.

Nữ Đế lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi biết ông ấy có thể mượn lực lượng của trời, lại không nghĩ rằng, ông ấy lại có thể mượn lực lượng của trời đáng sợ như thế. Nếu như loại lực lượng này hoàn toàn rơi vào trên người một đại năng siêu cấp Hợp Đạo, sợ rằng có thể bóp chết đối phương đến nỗi ngay cả vụn cũng không thừa?"

Mộng Chi cũng cảm thán nói: "Hay cho một cái hình phạt thay mặt trời, người đứng đầu Thiên Đình quả nhiên danh bất hư truyền, cái chiêu này, chúng ta không thể chống lại."

Hơi thở của Thiên Thần Thời Gian không chỉ nhanh chóng biến yếu, ngay cả thân thể cũng đã nhanh chóng nhỏ đi.

An Lâm tỏ không giải thích được: "Tại sao lại không cách nào trở về?"

"Vậy làm sao bây giờ?" An Lâm hỏi.

Thời điểm An Lâm đang còn suy nghĩ lung tung, sắc mặt Thiên Đế chợt biến đổi.

An Lâm chợt hiểu ra, lúc trước hắn đã cảm thấy Thiên Thần Thời Gian rất nhân tính hóa, vẻ mặt rất phong phú, nói cũng rất nhiều, xem ra đây là quyền hành có ý thức thân thể cực mạnh...

Chẳng qua, hắn vẫn đè nén cái ý định này ở trong đầu.

An Lâm: "..."

Khi cô quy về hư vô, quyền hành trở lại Thiên Đạo, lập tức sẽ bị hủy diệt thật sự.

Nữ Đế, Mộng Chi, các Tuyết Nữ, đều hết sức khẩn trương nhìn Thiên Đế.

Bây giờ lấy đại cục làm trọng, lỡ đâu chính mình nhúng tay, khiến cho phong trấn của Thiên Đế bị ảnh hưởng, vậy thì hắn thật sự là tội nhân thiên cổ rồi.

An Lâm bất chợt muốn bổ một đao, lỡ đâu mình có thể đoạt quyền hành thời gian, chẳng phải thế thì tốt quá à? Cái khác không nói, chỉ một cái thần kỹ Thời Gian Đảo Lưu, là có thể khiến cho hắn gần như là bất tử!

"Ý thức của chính cô ta quá mạnh mẽ, tôi không thể tiêu trừ ý thức của cô ta." Thiên Đế nghiêm nghị nói.

Lời này ý là, bảo chúng tôi chờ chết sao?

"Nguy rồi, quyền hành thời gian không cách nào trở về Thiên Đạo!" Thiên Đế kinh hãi nói.

"Bây giờ không có cách hoàn toàn giết chết cô ta, cô ta cũng tạm thời không cách nào tránh thoát từ phong trong trấn của tôi, bây giờ chúng ta cầm cự được rồi. Nhưng nếu như còn không tìm được biện pháp, đợi lực lượng của tôi hao hết, cô ta liền có thể khôi phục tự do một lần nữa!" Thiên Đế đầy mặt tuyệt vọng nói.

Thiên Đế thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy mỏi mệt : "Tôi không biết..."

Nữ Đế: "..."

Thiên Đế thấy An Lâm rục rịch, sắc mặt vui mừng: "An Lâm tiểu hữu, cậu có cái biện pháp gì tốt sao? Nếu có thì mau làm đi, không cần băn khoăn hậu quả!"

Thiên Đế và Thiên Thần Thời Gian đang giằng co, hắn không thể thừa cơ hội này chạy trốn sao?

Không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

Từ từ...

An Lâm suy nghĩ một lúc, mặc dù tính mạng quan trọng, nhưng trực tiếp bỏ rơi Thiên Đế, thì thật sự không hay.

Trong lòng An Lâm tràn đầy mỏi mệt. Hắn vất vả lắm mới từ bỏ cơ hội chạy trốn, quyết định cùng Thiên Đế kết hợp đánh một trận tử chiến, kết quả là lại thất bại?

Thiên Thần Thời Gian không có đầu, nhưng thân thể còn đang nhẹ nhàng lay động, không ngừng giãy giụa.

An Lâm đạp mạnh bước chân, thân hình chớp lóe đến trước mặt Thiên Thần Thời Gian.

Nhưng hắn có thể làm gì được đây?

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Ông đây đang liều mạng giết địch, cậu lại muốn bỏ lại đồng đội?

Trong miệng Thiên Đế như đang nghẹn một ngụm máu.

Nên khích lệ tích cách thật thà của An Lâm, hay là nên mắng An Lâm nhát chết đâ...

An Lâm nắt đầu rục rịch.

Đế vương Tuyết Nữ: "..."

Thiên Đế: "..."

"Tôi muốn bỏ chạy. " An Lâm thành thật nói.

Nếu không phải Thiên Đế vẫn còn đang phong trấn cô, khả năng cô tiện tay một cái chính là đảo lưu thời gian, sau đó nhảy ra ở trước mặt mọi người làm màu.

An Lâm trầm ngâm chốc lát, giơ tay lên cắm một kiếm vào ngực Thiên Thần Thời Gian: "Cho ngươi làm màu này!"

Mũi kiếm đen nhánh xuyên qua thân thể Thiên Thần Thời Gian, làm cho cô run lên kịch liệt, hình như rất đau.

An Lâm tinh tế cảm nhận, vẫn cảm thấy vết thương chỉ là mặt ngoài, không thương tổn nhiều đến đối phương.

Chẳng lẽ là phương thức cắm vào không đúng?

An Lâm rút kiếm Thắng Tà ra, lại đâm vào một bộ phận khác của Tuyết Nữ Kim Sắ.

Phụt!

Thân thể Tuyết Nữ Kim Sắc lại run lên, hình như rất đau.

An Lâm làm không biết mệt, không ngừng cắm vào!

"Kết thúc rồi ư?" Nữ Đế lẩm bẩm nói.

Một màn này, làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

Thân thể Thiên Thần Thời Gian nổ tung, hóa thành hạt ánh sáng.

Rầm rầm!

Không chỉ có như thế, ngay cả thần hoàn kim sắc cũng bắt đầu nứt ra.

Thân thể Tinh xảo hoàn mỹ của Tuyết Nữ Kim Sắc, đã bị hắn đâm thành tổ ong vò vẽ, thân thể kịch liệt rung động, hình như không cách nào giữ vững ổn định thân thể, chợt bắt đầu sụp đổ.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà non nớt truyền đến: "Tôi không giết chết cô ta được, tu vi của anh quá thấp, căn bản là không thể nào điều động đủ lực lượng của tôi."

An Lâm: "..."

Thế nên hết thảy đều tại tôi quá yếu?

Trái tim An Lâm hơi mệt mỏi rồi, sao lại vứt trách nhiệm lên người hắn.

"Nếu không, để cho Thiên Đế hoặc là Nữ Đế tới dùng nhóc để chém thiên thần?" An Lâm lại hỏi.

"Bọn họ lại không có tư cách dùng lực lượng của tôi." Tiểu Tà khinh bỉ nói.

An Lâm sửng sốt một chút, lại đề nghị: "Nếu không tự nhóc đâm?"

"Tự tôi đâu thì cũng như bèo trôi vô định, khó mà phát huy lực lượng hoàn toàn, cuối cùng, vẫn là tại anh quá yếu." Tiểu Tà thản nhiên nói.

An Lâm cảm giác mình lại bị ghim một kiếm, khi nói chuyện, hắn đã lại đâm thêm hơn trăm kiếm lên người Tuyết Nữ Kim Sắc.

"Làm sao bây giờ a, Tiểu Tà." An Lâm không khỏi chủ động hỏi kiếm linh của mình.

Kiếm Thắng Tà vốn là có hiệu quả áp chế đặc biệt đối với mấy cái hóa thân quyền hành này, nói theo lý thì mỗi nhát đều tạo thành thương tổn, nhưng dù chính xác rơi vào trên người Thiên Thần Thời Gian, thì vẫn là là chém không chết!

Lúc hắn nói chuyện, hắn lại đâm trên trăm kiếm lên người Tuyết Nữ Kim Sắc.

An Lâm đen mặt: "Tôi đâm thế chẳng lẽ còn coi là chậm sao? Mấu chốt là vô dụng ấy!"

"An Lâm tiểu hữu, cậu nhanh một chút, tôi sắp không chịu nổi..." Sắc mặt Thiên Đế hơi tái nhợt, cắn răng nói.

Trong nháy mắt đâm trên trăm kiếm ở trên người Tuyết Nữ Kim Sắc!

Đầu tiên Thiên Đế cảm ứng một phen, sau đó sắc mặt mừng rỡ: "Thật tốt quá, An Lâm, tôi không cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, chúng ta thắng!"

Thắng?

An Lâm cảm thấy có phần ngoài ý muốn nhìn hư không trống rỗng trước mặt, lại nhìn Thắng Tà một chút kiếm, cười nói: "Chẳng lẽ là, thương tổn tích lũy đến trình độ nhất định, là có thể giết chết cô ta?"

Tiểu Tà không nói gì, tựa như là đang nghĩ về điều gì đó.

Thiên Đế thở phào nhẹ nhõm, mặc dù mệt chết đi, nhưng vẫn cười vui vẻ.

Trai qua gian nguy, có thể thay Nhân tộc diệt trừ một mối nguy hại lớn, thiết nghĩ cũng là một chuyện cực kỳ tuyệt vời.

Phập!

Đột nhiên, máu tươi vẩy ra.

Nụ cười của Thiên Đế đọng lại ở trên mặt.

Lồng ngực của ông, bị một lưỡi dao vàng kim lấp lánh đâm vào cơ thể.

Trong thiên địa không có bất kỳ sinh linh nào, chỉ có một luồng khí nhọn hình lưỡi dao đột nhiên xuất hiện ở lồng ngực.

"Bàn Quay Thời Gian." Bầu trời truyền đến âm thanh mờ mịt vô biên.

Hạt ánh sáng hội tụ, thần hoàn hình thành lại.

Một sinh linh dáng vẻ Tuyết Nữ Kim Sắc, tái hiện thế gian.

Là Thiên Thần Thời Gian, cô sống lại mà không thiếu một cọng tóc nào!

Các Tuyết Nữ tuyệt vọng.

An Lâm cũng hít ngược một hơi khí lạnh.

"Răng rắc..."

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Thần hoàn vừa được hình thành lại của Thiên Thần Thời Gian, đột nhiên xuất hiện một vết nứt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận