Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1442: Thiên Đạo Nhất Chỉ tái hiện nhân gian

Trên mặt đất, mấy trăm vạn Tuyết Nữ cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng cực kỳ thê thảm này.

Có người thì không nỡ nhìn thẳng, có người thì đang cầu nguyện Băng Tổ phù hộ, có người thì điên cuồng thi triển thuật pháp công kích Thiên Thần Thời Gian, cho dù biết như vậy rất có thể sẽ dẫn tới tử vong.

Nhưng mà, Thiên Thần Thời Gian như thể đang phải làm một chuyện vô cùng quan trọng, hoàn toàn không để ý đến bất kỳ ai khác, chỉ thả ra một cái màn chắn kim sắc ngăn cách tất cả các loại lực lượng, lập tức ở vào trạng thái vô địch.

Sau đó, cô cứ tiếp tục ngược đãi An Lâm ở bên trong màn chắn!

"An Lâm..."

Thiên Đế khó khăn bò dậy từ mặt đất, không thể nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ông bị Thiên Thần Thời Gian đâm xuyên bộ ngực, ngay cả đầu cũng suýt bị đánh nát, nhưng ông biết, phần thống khổ trước mắt này, không bằng một phần trăm nỗi thống khổ mà An Lâm phải chịu!

Thiên Thần Thời Gian vừa sử dụng lực lượng quyền hành, căn bản là không cách nào phá vỡ loại lực lượng này ở trong thời gian ngắn.

"Nếu như chúng ta được lực lượng vượt xa Hợp Đạo ở trong nháy mắt đạt, có lẽ là sẽ còn một chút hi vọng... " Thượng Quan Nghệ hít sâu một hơi, bàn tay nắm trái tim Băng Tổ càng ngày càng chặt.

Lực lượng kỳ dị bao quanh thân thể máu tươi đầm đìa của An Lâm, trong nháy mắt đã khôi phục thân thể của hắn như lúc ban đầu.

Thượng Quan Nghệ xoay người nhìn về phía Mộng Chi, đôi mắt vàng tràn đầy uy nghi và kiên quyết, cười nói: "An Lâm tới cứu chúng ta, chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn hắn bị hành hạ tới chết?"

"Thời Gian Đảo Lưu."

"Tôi muốn sử dụng lực lượng của Băng Tổ." Thượng Quan Nghệ nắm chặt trái tim của Băng Tổ, cất giọng nói.

Nhưng loại cảm giác đau đớn hành hạ hắn này, vẫn lưu lại trong đầu hắn, nặng nề chồng chất, khiến cho hắn như rời vào trong bóng ma khủng khiếp.

"Phân tích... " Thiên Đế nhìn màn chắn kim sắc của Thiên Thần Thời Gian, hai mắt lần nữa hiện lên vô số tin tức. Bây giờ ông chỉ hy vọng An Lâm có thể chống chọi được đến khi ông phân tích xong, như vậy hai người mới có hi vọng giữ được mạng sống!

An Lâm hé miệng, hai tròng mắt trống rỗng, toàn thân không thể nhịn được mà run rẩy co quắp.

Mộng Chi sắc mặt lại là biến đổi, quát to: "Cô điên rồi sao? Bây giờ thân thể của cô không cách nào thừa nhận được lực lượng Băng Tổ, nếu cô cứ cố sử dụng nó thì cô sẽ chết đấy!"

"Băng Tổ, ngươi muốn làm gì?" Mộng Chi một phát bắt được Thượng Quan Nghệ như muốn tiến về phía trước, trên mặt có vẻ khẩn trương.

Bên trong màn chắn kim sắc.

An Lâm chìm trong tuyệt vọng, lúc này mới chỉ đến kiếm thứ mười tám?

Mộng Chi mím chặt miệng, không biết nên nói gì.

Nếu thật sự đợi Thiên Thần Thời Gian chém xong ba vạn kiếm, hắn sẽ phát điên thật mất!

Thân thể khôi phục, sẽ không chết.

"Kiếm thứ mười tám." Thiên Thần Thời Gian nhếch mép cười, tàn bạo nói.

Quên đi, hôn cái đầu ngón tay đâm một cái, coi như làm màu chút đi...

Mỗi một lần phản kháng cũng là một loại thái độ, chứng tỏ tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục của hắn! Đây là chiến đấu, chứ không phải đơn thuần ngược đãi.

Có lẽ là vì tâm nguyện muốn đâm chết Thiên Thần Thời Gian của hắn quá mãnh liệt, có lẽ là vì không cam lòng khi bị quyền hành ngược đãi trăm ngàn lần, nên hắn đã đánh thức được cái chiêu thức vẫn luôn ngủ say kia.

Đang lúc này, kiếm thứ mười tám của Thiên Thần Thời Gian đã rơi xuống.

Cô có thể thấy, có một cái ngón trỏ đang không ngừng tới gần chính mình.

Hắn không nghĩ tới, thế gian lại sẽ có kẻ mang thù như thế, tốt xấu gì Thiên Thần Thời Gian cũng là hóa thân của quyền hành của trời, không thể có chút uy nghiêm và độ lượng ư?

Thiên Thần Thời Gian lập tức đổi công thành thủ: "Thời Gian Suy Biến!"

Tốc độ đâm tới của nó rõ ràng là không nhanh, thế nhưng cô lại có cảm giác không thể tránh né. Giống như trên trời dưới đất, chỉ có một ngón tay này là Chí Tôn, trong tích tắc có thể đâm thủng vòm trời!

Ngón trỏ bao trùm thần huy kim sắc chói mắt, tựa như một ngón tay bằng vàng!

An Lâm đột nhiên nhớ tới, hắn còn chưa bắt đầu phản kháng lại một kiến này đâu.

Trong phút chốc.

Trời đất tĩnh lặng.

Lần đầu tiên Thiên Thần Thời Gian cảm nhận được thời gian mà mình thao túng đã dần biến chậm.

Nhưng tốc độ của Thiên Thần Thời Gian quá nhanh, hắn đã không kịp làm phép nữa rồi.

Cái chiêu thức vẫn luôn xám xịt kia, đột nhiên toả sáng.

Ngay một khắc này, hệ thống đột nhiên lóe lên tia sáng.

Thế rồi, An Lâm vươn đầu ngón tay ra, trong lòng nghĩ thầm, đâm chết ngươi luôn!

Một quả cầu ánh sáng kim sắc ẩn chứa lực lượng thời gian xuất hiện ở trước người cô.

Nhưng một ngón tay kia lại đâm tan quả cầu ánh sáng với khí thế cực kỳ thô bạo, mang theo chí hướng phải giết đâm thẳng tới Thiên Thần Thời Gian.

Bước đầu luyện thành có thể ăn mòn vạn vật, lúc đại thành thì có thể điểm phá hư không, xuyên phá thời gian, đánh nát đại đạo!

Thiên Đạo Nhất Chỉ!

Yên lặng rất nhiều năm, cái chiêu thức này vẫn luôn bị hệ thống phán định là không có tư cách sử dụng, lại một lần nữa sáng lên, tái hiện nhân gian.

Trong khoảnh khắc đó An Lâm cũng có lĩnh ngỗ, hắn không hề nương tay lập tức sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ, hơn nữa còn thi triển toàn lực!

Một ngón tay rơi xuống.

Ầm!!!

Bầu trời bị lực lượng kim sắc xé rách thành hai nửa trong nháy mắt, mây trời tan sạch, năng lượng kim sắc với khí thế không thể đỡ, như Thiên Hà cuồn cuộn ngang qua ngàn dặm, hư không vỡ vụn!

"An Lâm giỏi quá, em yêu anh!"

"Một ngón tay thật sự là quá kinh khủng, đây rốt cuộc là cái kiểu chiêu thức gì thế, thật không hổ là Chiến Thần Thiên Đình!"

"Cảm tạ An Lâm tông chủ!"

"Hu hu hu... Rốt cuộc cũng thắng!"

"A...! An Lâm tông chủ quá ư là đẹp trai!"

Sau đó là tiếng hoan hô tựa như sóng vỗ!

"Có thể thắng sao?"

"Một kích kia của An Lâm tông chủ, cho dù là đại lục cũng có thể đánh chìm, kẻ địch kia định dùng cái gì để ngăn chặn, chắc chắn cô ta cũng sẽ tan thành mây khói!"

Các Tuyết Nữ nghị luận lao nhao.

Lực lượng Thiên Đạo Nhất Chỉ của An Lâm, đã hoàn toàn buông thả.

Thiên Thần Thời Gian kêu thảm, đầu tiên là đầu bị đâm một cái lỗ, sau đó thân thể bắt đầu rạn nứt tan vỡ, cuối cùng cả người đều tan thành mây khói dưới uy lực của một ngón tay!

Hào quang kim sắc phủ kín vòm trời bắt đầu tản đi.

Phía trên vòm trời, chỉ còn lại một mình An Lâm áo trắng bay bay.

Về phần Thiên Thần Thời Gian, đã sớm biến mất.

Trời đất đột nhiên yên tĩnh lại.

"Rốt cuộc thì đây là loại lực lượng gì, cả ngón tay giống như hoàn toàn nhìn không thấy tới cuối, thật sợ hắn không cẩn thận đâm hỏng cả cái thế giới này!"

"Đây chính là chiêu thức của An Lâm tông chủ sao? Thật lợi hại!"

Nó mang uy lực cuồn cuộn, với khí thế không thể đỡ, làm cho người ta nhìn mà lòng muốn thần phục, nếu như nhắm ngay vòm trời, nói không chừng vòm trời cũng sẽ bị nó đâm thành một cái lổ thủng.

Tất cả Tuyết Nữ ở phía dưới cũng đều có thể nhìn đến cái ngón tay xuất hiện ngang trời kia.

Tiếng kêu thảm thiết của Thiên Thần Thời Gian truyền khắp thiên địa, giống như là đã gặp phải thống khổ tột độ.

Nơi đầu ngón tay chỉ tới, chính là cái trán của Thiên Thần Thời Gian.

Có Tuyết Nữ hoàn toàn buông xuống căng thẳng, lớn tiếng hô to với chàng trai trên bầu trời.

Các Tuyết Nữ sống sót sau kiếp nạn, người thì vui sướng hoan hô, người thì đỏ hốc mắt, rơi lệ không ngừng.

Để thắng được trận chiến này, thật sự là quá không dễ dàng!

Trong lúc đám Tuyết Nữ kích động hưng phấn hoan hô, thân thể của chàng trai áo trắng đột nhiên trướng to, làn da cũng có dấu hiệu rạn nứt.

"Mau nhìn, tình trạng của An Lâm tông chủ có vẻ không ổn."

"Hắn làm sao vậy, tại sao lại bất động?"

"Thân thể của hắn như đang ngày càng to lên, cảm giác của tôi bị sai sao?"

Trong khi các Tuyết Nữ đang hoang mang không dứt, bàn tán không ngừng.

Ầm ầm!

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, An Lâm đột nhiên phát nổ!

Thân thể bắn ra vô vàn sương máu!

Màn sương máu dày đặc bao trùm cả không gian, giống như một đóa hoa hồng khổng lồ đang nở rộ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận