Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1444: An Lâm, nên uống thuốc rồi

Thấy Hứa Tiểu Lan bưng tới chén thuốc tản ra mùi linh dược, An Lâm làm nũng nói: "Anh bị trọng thương, không tự uống được, anh muốn em đút cho anh."

Hứa Tiểu Lan "phụt" cười một tiếng, cáu giận nói: "Xem cái đức hạnh của anh kìa, được rồi, em sẽ đút cho anh."

Cô lấy thìa ra, đút từng thìa thuốc vào trong miệng An Lâm.

An Lâm uống nước thuốc, cảm thấy toàn thân ấm áp, trong lòng cảm khái đây là cuộc sống tốt đẹp tới cỡ nào chứ, trận chiến đấu trước đó giống như là địa ngục, hắn không hề muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai!

Hắn đem uống thuốc xong, đang muốn nằm thoải mái, thì bất chợt, thân thể truyền đến cảm giác khó chịu kịch liệt!

Đầu tiên là bụng truyền đến cảm giác quặn đau, sau đó là da thịt toàn thân như bị xé rách, hình như cái loại này cảm giác đau đớn theo nước thuốc không ngừng thẩm thấu, sâu tận xương tủy, lan tràn tới thần hồn, dường như muốn xé rách cả thần hồn, sau đó ăn mòn...

"A...!! " An Lâm hét lên thảm thiết.

"An Lâm, An Lâm... Anh cảm giác thế nào?" Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, cười hỏi.

Vẻ mặt An Lâm mờ mịt, tại sao lại như vậy, hắn thật sự không biết!

"Ha hả ha hả... " Hứa Tiểu Lan bày ra vẻ mặt bệnh kiều(*), nở nụ cười nói, "Loại đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa như anh, đều đáng chết!"

"Tại sao... tại sao em lại làm như vậy? Anh không tin!" An Lâm cảm thấy tim đau quá, so với nhưng nỗi thống khổ mà hắn từng trải qua, còn đau hơn gấp ngàn vạn lần!

An Lâm trừng lớn hai mắt: "???"

"Tiểu Lan, chẳng lẽ thuốc của em... " Đôi môi An Lâm run rẩy, kinh hãi kêu lên.

Toàn thân An Lâm co quắp, miệng sùi bọt mép, ở trong nháy mắt, đau đớn đạt tới tột độ!

An Lâm thấy nụ cười âm tàn kia của Hứa Tiểu Lan, cả người đều bối rối.

(*) Bệnh kiều: là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân.

"Đúng vậy, thuốc dễ uống chứ?" Hứa Tiểu Lan cười lạnh, vươn ra ngón tay thon dài trắng noãn, nâng cằm An Lâm, nhìn vẻ mặt thống khổ của An Lâm, trông có phần trầm mê.

Sau đó, bất kể có như thế nào, hắn cũng không thể không nảy ra một suy nghĩ ở trong đầu.

Hứa Tiểu Lan cũng không đợi An Lâm lên tiếng nói chuyện, tràn đầy u oán cất giọng nói: " Nữ Đế Tuyết tộc ôm anh, ôm anh đó, anh nói tại sao em lại làm thế?"

An Lâm, đã chết.

Hứa Tiểu Lan cười: "Tại sao ư? Tại sao em lại làm như vậy ư, trong lòng anh còn chưa rõ ràng sao?"

Ở một mảnh biển sâu ý thức.

Trong lúc bất chợt, cảm giác đau đớn khủng khiếp tuôn ra khắp toàn thân An Lâm, dường như muốn xé rách mỗi một tấc da thịt của hắn!

Hắn đạp hai chân một cái, chớp mắt, tắt thở.

Hắn thấy một cô gái đang nở nụ cười dịu dàng ngồi ở bên cạnh mình.

An Lâm mở hai mắt ra, thấy ánh nến ấm áp, có phần hoảng hốt.

An Lâm cảm nhận được sự ấm áp từ trong cái ôm, đúng là không còn luống cuống như lúc đầu nữa.

Một tiếng gọi dịu dàng, vang lên ở bên tai.

An Lâm: "???"

Trong bóng tối tuyệt đối.

Chuyện gì xảy ra?

Hắn ngơ ngác nhìn linh dược trong tay Hứa Tiểu Lan, luống cuống.

Trí nhớ vọt tới giống như thủy triều, khiến cho hắn hít vào một miệng lớn đầy khí lạnh, thân thể run lên.

"An Lâm... An Lâm..."

"Thật tốt, có em ở bên cạnh anh." An Lâm cảm khái nói.

"Anh vẫn còn vết thương trong người, phải chú ý thân thể."

Hứa Tiểu Lan vỗ nhẹ phía sau lưng An Lâm, đứng dậy, bưng một cái bát ở trên bàn lên, nở nụ cười sáng rỡ nói: "Nào, An Lâm, uống thuốc."

Thì ra là không chết ư? Thật tốt quá, chẳng qua là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi!

"Đừng sợ, chỉ là giấc mộng mà thôi, không phải là có em ở bên cạnh anh rồi ư? " Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng ôm lấy An Lâm, như muốn khiến cho hắn an tâm hơn.

"Tiểu Lan? Anh... anh mới vừa gặp một cơn ác mộng." An Lâm có phần hoảng sợ nói.

Cô gái rất vui vẻ nói: "Thật tốt quá, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, bây giờ anh đã thấy khỏe hơn chưa?"

Chuyện gì xảy ra?

Vừa nãy thật sự là giấc mộng sao?

Bây giờ là chân thật?

Đầu óc An Lâm rất loạn, hắn suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.

"An Lâm, sao thế? Sắc mặt của anh không đúng lắm." Hứa Tiểu Lan ân cần nói.

"Anh... " An Lâm có phần sợ hãi nhìn Hứa Tiểu Lan, "Bây giờ anh... bây giờ anh không muốn uống thuốc, anh chỉ muốn nghỉ ngơi!"

Hứa Tiểu Lan hơi ngẩn ra, sau đó lã chã chực khóc, nói: "Em ngồi sắc thuốc mất mấy tiếng, ít nhiều gì anh cũng uống một ngụm đi, dù sao cũng là một phần tấm lòng của em..."

An Lâm hơi không đành lòng, nhưng cũng không được yên tâm: "Trong thuốc không có cái gì chứ?"

Hứa Tiểu Lan nghe được câu này, hốc mắt đỏ lên: "Lời này của anh là có ý gì?"

Ầm!

"Em không nghe, em không nghe, em không nghe!" Hứa Tiểu Lan không ngừng lắc đầu, sau đó nở nụ cười tàn nhẫn nói, "Loại đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa như anh, nên trời tru đất diệt, đi chết đi!"

"Không phải đâu, em nghe anh giải thích, đó đều là hiểu lầm!" An Lâm lớn tiếng giải thích.

An Lâm: "???"

"Ha ha..." Hứa Tiểu Lan cười lạnh không dứt, "Chuyện anh và Cửu Thải Thần Tước hôn môi, anh tưởng là em không biết sao? Không thể ngờ rằng anh lại đi ngoại tình với một con chim!"

"Tại sao? Tại sao em lại làm thế với anh?" Hắn không thể nào hiểu nổi, giận dữ quát lên.

An Lâm thấy vẻ mặt Hứa Tiểu Lan không có gì dị thường, lúc này mới yên lòng, uống từng thìa linh dược mà Hứa Tiểu Lan đút cho.

Một cái cảm giác ấm áp, cực kỳ thoải mái tuôn ra toàn thân trong nháy mắt.

"Tiểu Lan tốt nhất!" An Lâm nằm ở trên giường, vui thích nói.

"Đương nhiên là em phải đối tốt với anh rồi!" Hứa Tiểu Lan cười dài nói, "Nhưng mà đáng tiếc là, anh lại không tốt với em..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Trong lòng An Lâm dâng lên dự cảm không ổn.

Một giây sau, toàn thân hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Đầu tiên là bụng truyền đến cảm giác quặn đau khó mà chịu được, sau đó lan tràn tới mỗi một tấc da tấc thịt trên toàn thân, thậm chí là sâu tận xương tủy và thần hồn.

Dược lực dường như muốn hoàn toàn xé rách thân thể của hắn!

"A...!" An Lâm đau kêu to.

Hứa Tiểu Lan nghiêng đầu: "Ừm, em biết rồi, anh nói với em những lời này làm cái gì?"

"Anh phải nói trước, lúc anh đánh nhau với Thiên Thần Thời Gian, anh bị thương nặng, Tuyết Nữ Nữ Đế mới ôm anh, giúp anh chữa thương!" An Lâm hết sức nghiêm túc nói.

Đây giống như cảnh tượng mà hắn vừa trải qua, chuyện gì xảy ra thế này?

An Lâm: "..."

"Nào, em đút cho anh nhé. " Hứa Tiểu Lan rất tri kỷ mà nhận lấy bát thuốc, cầm thìa lên, đút từng thìa cho An Lâm.

"Không có gì." An Lâm đau lòng, vội vàng nhận lấy bát thuốc, nhưng lại phát hiện toàn thân mình không còn một chút sức lực nào, ngay cả cái bát cũng không thể cầm chắc.

Dược hiệu bộc phát.

An Lâm sâu sắc cảm nhận được ở trong cực hạn, miệng sùi bọt mép, hai mắt tối sầm, hai chân đạp một cái.

Đã chết...

Một mảnh hắc ám và hỗn độn.

Lại có một giọng nói dịu dàng vang lên.

"An Lâm... An Lâm..."

An Lâm nghe được giọng nói này, nước mắt đều sắp tuôn rơi.

Vốn dĩ hắn còn cho là mình đã đi tới Thiên Đường, con mẹ nó chứ, kết quả là đi tới Địa Ngục!

Bây giờ coi như là kẻ ngu, cũng biết chuyện không đơn giản rồi.

Không chỉ đơn giản là liên tục chết đi sống lại nữa.

Tất cả trải nghiệm này đều hết sức chân thực, tuyệt đối không phải là hư ảo! Hắn như lâm vào một cái vòng luẩn quẩn chân thật, một khi tử vong, sẽ một lần nữa hồi phục ở trên giường...

An Lâm đã quyết định, cứ thế ngủ, tạm thời không thức dậy.

"Nào, An Lâm, mau dậy uống thuốc đi."

Giọng của Hứa Tiểu Lan quanh quẩn ở bên tai.

"Không chịu dậy hả? Thế này là không được đâu, thuốc phải sắc lâu lắm đấy, không thể lãng phí được."

Vừa nói, Hứa Tiểu Lan vừa bưng một chén thuốc, cũng không để ý An Lâm có tỉnh lại hay không, trực tiếp rót vào trong miệng của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận