Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1451: Họa phúc tương liên

Hào quang vận rủi của Thượng Quan Nghệ, cũng không phải là nói đùa.

Không nói tới những nơi khác, ít nhất là ở Chu Tước tông, không ai dám phủ nhận hào quang vận rủi của cô. Đây quả thực chính là một cái bug, hơn nữa cũng không ai có thể lý giải vì sao cô lại xui xẻo như thế.

Lúc này An Lâm mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn vẫn luôn chiến thắng, tại sao lần này lại đột nhiên thất bại, bị một cái quyền hành ngược đãi vô số lần. Chẳng lẽ là lại... liên quan đến Thượng Quan Nghệ sư tỷ?

Hắn nhìn cô gái đang không ngừng khóc nức nở, tủi thân giống như một cô bé bất lực, yên lặng ném cái phỏng đoán trong lòng ở sau ót, đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Ít nhất, chuyện của hắn, không nên vứt cho sư tỷ gánh, chỉ có thể trách chính hắn quá yếu.

An Lâm duỗi tay vỗ vai Thượng Quan Nghệ, cười nói: "Thật ra thì, thứ chị có thể mang đến cho người khác, không chỉ là vận rủi đâu, họa phúc vốn chính là gắn bó."

Thân thể Thượng Quan Nghệ khẽ run lên, ngước mắt lên, vài giọt nước mắt thấm ướt gương mặt trắng noãn nhẵn nhụi, ngơ ngác nhìn An Lâm: "Họa phúc tương liên? Sao tôi có thể mang lại phúc khí cho người khác được chứ?"

An Lâm nghiêm túc nói: "Chị nghĩ xem, lúc em và chị tiến vào Chu Tước Ngục, lập tức gặp phải chuyện xui xẻo, đụng phải Hắc Phượng Phản Hư đỉnh phong..."

"Miệng lưỡi trơn tru..."

Thượng Quan Nghệ vừa xấu hổ vừa cảm kích nhìn An Lâm: "Đó là bởi vì cậu là người tốt..."

Thấy cô gái bày ra vẻ mặt tủi thân, An Lâm lại nói thêm: "Dĩ nhiên, phàm là có cái phúc khí gì tốt, thu hoạch tốt, cũng coi như là nhờ chị, họa phúc tương liên thôi."

An Lâm tiếp tục nói: "Còn có chuyện về Tuyết Nữ, vốn là Thiên Thần Thời Gian muốn tiêu diệt bộ tộc của các chị, nhưng bởi vì chị, em mới đi cứu Tuyết Nữ. Cũng không phải là cả bộ tộc Tuyết Nữ đều phải nhờ chị, mới thoát khỏi mối nguy diệt tộc ư?"

Vẻ mặt An Lâm trở nên nghiêm túc: "Lúc ở cạnh chị, phàm là chuyện xui xẻo, cũng coi như là do chị đấy!"

"Tuyết Nữ là Nhân tộc?" An Lâm trừng lớn hai mắt, kinh hãi.

"Nhưng mà sau khi em trải qua tử chiến, giết chết hắn, lại đạt được Chu Tước nguyên huyết. Vật này đã gián tiếp cứu Tiểu Lan, là trân bảo tuyệt thế để cho Tiểu Lan đạt được sinh mệnh mới. Chị nói xem, có phải trong cái họa của chị có cất giấu cả phúc khí không? Nếu không phải chị khai ra Hắc Phượng, em cũng không chiếm được Chu Tước nguyên huyết!"

Đột nhiên bị phát thẻ người tốt, An Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn chính là người tốt, thế rồi hắn còn nói: "Chẳng qua là, em có chút hoang mang, bình thường thì hóa thân của quyền hành đều muốn tới diệt Nhân tộc, sao lần này lại bắt đầu từ Tuyết Nữ trước?"

Thượng Quan Nghệ: "..."

Thượng Quan Nghệ nghe mà sửng sốt: "Chuyện... chuyện Hắc Phượng, cũng coi như là tôi kéo tới?"

"Em đây là đang tranh luận!"

"Toàn tộc không có một người đàn ông nào, lại vẫn có thể nhân giống bình thường, chị bảo đây là con người á?" An Lâm tỏ vẻ khó mà tin nổi.

Thượng Quan Nghệ chớp chớp đôi mắt đong đầy lệ, chợt nín khóc mỉm cười.

Mặt Thượng Quan Nghệ hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Đời trước, tôi chính là loài người, sau đó cảm thấy đàn ông rất ghê tởm, nên đã trốn ở trong núi tuyết tu luyện... Cuối cùng ngộ đạo thành công, không chỉ có thể thay đổi sinh mệnh nguyên bản, mà còn sáng tạo ra pháp môn sinh sản vô tính, đây chính là nguồn gốc của Tuyết Nữ..."

"Bởi vì Tuyết Nữ cũng là Nhân tộc." Thượng Quan Nghệ ngước con ngươi đen bóng lên, nhìn An Lâm nói.

"Khiếp sợ như vậy làm gì, Tuyết Nữ có chỗ nào không giống con người vậy?" Thượng Quan Nghệ khẽ quệt miệng, có vẻ như rất bất mãn.

An Lâm gật đầu.

"Đúng rồi, chị nói đời trước chị cảm thấy đàn ông rất ghê tởm, vậy bây giờ... " An Lâm nhìn Thượng Quan Nghệ, tò mò hỏi.

An Lâm đứng bật dậy, lục lọi xung quanh.

Hắn biết, đời trước Thượng Quan Nghệ chính là Băng Tổ, nói cách khác, cô không chỉ là lão tổ của một chủng tộc, mà cô còn sáng tạo ra một chủng tộc!

"Ừm... " Thượng Quan Nghệ đứng bật dậy, nói: "Trần Trần nói, đây là thế giới kì dị được hình thành từ lực lượng còn sót lại của Thiên Thần Thời Gian, bởi vì Thiên Thần Thời Gian chết đi, nên nơi này đã biến thành không gian vô ý thức. Hoặc bởi vì đặc tính của thời gian quyền hành, mà nó trở nên bất hủ."

An Lâm há to miệng, nghe thấy chuyện này, hắn còn cảm thấy đáng sợ hơn cả chuyện Tuyết Nữ là loài người.

Nhưng bây giờ là một kẻ biến thái làm phép, người đã chết rồi, vậy mà thuật pháp lại vẫn có thể tồn tại vĩnh hằng! Thế có nghĩa là nếu như đám người Trần Trần không tìm được phương thức đột phá không gian kỳ dị này, thì bọn họ sẽ vĩnh viễn bị vây nhốt ở nơi này!

Thuật pháp bình thường, chỉ cần bạn chống giữ một thời gian ngắn, không ai duy trì, chính nó lập tức biến mất.

An Lâm nghe thế lập tức nhức đầu.

Một người có thể sáng tạo ra cả một chủng tộc, hơn nữa còn là chủng tộc rất mạnh, nổi danh khắp đại lục Thái Sơ, quả là quá kinh khủng.

Hắn khuếch tán thần thức, dò xét cả không gian, phát hiện không gian lớn đến không thấy điểm giới hạn.

Hắn còn rút kiếm Thắng Tà ra, chém xuống mặt đất, lại phát hiện ra rằng bằng vào lưỡi dao sắc bén cấp bậc thần khí của kiếm Thắng Tà, thế mà vẫn không cách nào lưu lại một chút dấu vết gì.

"Đợi một chút, hình như đây không phải là vật chất... " An Lâm sử dụng kiếm chém xuống mặt đất, mặc dù bị cản, nhưng hoàn toàn không có cảm giác chém trúng vật chất cụ thể gì.

"Bây giờ dĩ nhiên là không!" Thượng Quan Nghệ khẩn trương nói, như sợ An Lâm hiểu lầm, còn bổ sung thêm, "Băng Tổ là Băng Tổ, tôi là tôi, đời này, tôi không giống như trước."

Thượng Quan Nghệ nghe vậy thì giương mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là một mảnh vàng kim, cũng không có cái gì đặc biệt, có thể nói là trừ con sông đáng sợ kia ra thì không có gì hết: "Không có, nơi này trống rỗng, có thể có thu hoạch gì chứ?"

Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, đều nói họa phúc tương liên, bây giờ chúng ta thảm như vậy, liệu có thu hoạch được bất ngờ gì tại chỗ này không?"

Đúng là bây giờ Thượng Quan Nghệ không giống với trước kia, thảm hơn đời trước nhiều.

Chẳng trách trước đó Thượng Quan Nghệ nói rằng, trạng thái của bọn họ cũng chẳng khác chết là mất.

Suy cho cùng, có khả năng rất cao là bọn họ sẽ buồn bực đến chết ở chỗ này!

"Đợi đám Trần Trần trở lại, em cũng muốn hắn em phương pháp ngăn cách con sông thời gian này, em cũng muốn tìm manh mối bên trong con sông." An Lâm nói với vẻ mặt kiên định.

"Tôi cũng vậy, nhiều người sức lớn." Thượng Quan Nghệ cũng gật đầu.

Hai người ngồi chờ ở trên bờ.

Không bao lâu sau, hạ du con sông xuất hiện xao động.

Bóng dáng Trần Trần dần dần nổi lên, vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt.

Hắn vừa nhìn thấy An Lâm tỉnh lại, trên mặt liền nở nụ cười: "An Lâm, cậu đã tỉnh rồi, hiện tại vết thương thế nào rồi?"

An Lâm cười nói: "Nhờ tiên đan của Nữ Đế, cùng với trong khoảng thời gian này được nghỉ ngơi, bây giờ thương thế đã khôi phục hơn nửa, đã không còn gì đáng ngại. Tình huống bây giờ thế nào?"

Trần Trần đạp mạnh bước chân, liền đi tới bên cạnh An Lâm, mặt lộ vẻ u sầu nói: "Tình huống rất không tốt, con sông này ẩn chứa cực ác của thế gian, có thể thông qua tái hiện hình ảnh trong nước, rơi vào thế giới bên trong hình ảnh, sẽ gặp cực hình. Nếu nó có thể đi thông tới một cái thế giới hoặc không gian riêng biệt khác, thì những hình ảnh đang không ngừng trôi qua chắc hẳn là cũng sẽ ẩn chứa manh mối đi thông tới thế giới đại lục Thái Sơ, nhưng tôi không tìm được..."

"Dạy cho tôi cách tiến vào con sông, tôi cũng sẽ đi tìm." An Lâm nghe vậy bèn nói.

Trần Trần gật đầu, đầu ngón tay nở rộ ra tia sáng trắng, điểm ở trên trán An Lâm: "Cậu đừng từ chối, tôi dạy Hư Thể Huyễn Quyết cho cậu."

Chốc lát sau.

Đợi đến khi An Lâm mở mắt lần nữa, thân thể hắn đã như ẩn như hiện, trở nên có phần hư ảo.

"Thì ra là như vậy, thông qua loại phương pháp này, có thể tiêu trừ cảm giác tồn tại với độ giới hạn lớn nhất, khiến cho lực lượng thời gian cũng quên đi sự tồn tại của tôi..."

Hai mắt An Lâm sáng ngời, đi tới bên cạnh con sông, nhìn hình ảnh tựa như Địa Ngục ở trên con trong, cẩn thận thò chân vào trong con sông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận