Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1454: Sự phản công của loại thực vật đứng cuối chuỗi thực vật tự nhiên

Mỗi ngày đều phải chịu sự tra tấn đến từ tự nhiên.

An Lâm cảm thấy thế này đã khổ lắm rồi, cho đến một ngày, hắn bị mặt trời nóng bức chiếu rọi.

Đột nhiên có một con bọ rùa màu đen bò dọc theo thân thể của hắn.

Chân của nó dẫm lên người của hắn, khiến hắn vừa thấy ngứa, vừa thấy đau.

Đây còn chưa phải là trọng điểm.

Nó bò tới trên đầu An Lâm, đột nhiên mở ra cái miệng bén nhọn, chợt đâm xuống.

"A a a a...! " An Lâm đau đến mức hét thảm lên, giống như đầu óc bị đâm xuyên vậy.

Con bọ rùa vẫn còn đang nhiệt tình mút vào, tương ứng sọ não của An Lâm đều bị bọ rùa hút đi.

Giày xéo!

Châu chấu ăn uống no đủ rồi, mỹ mãn bay đi.

An Lâm mới vừa rồi bị bọ rùa hút não xong, bỗng nhiên lại có một con côn trùng càng dữ tợn hơn bay tới, đó là châu chấu! Châu chấu bay tới, một ngọn cỏ cũng không còn!

Cái loại cảm giác thân thể bị xé rách, gặm cắn nhấm nháp này cực kỳ khủng khiếp!

Mặc dù không chết, nhưng quả thực loại hành hạ này, không phải là con người có thể thừa nhận.

An Lâm vừa hồi phục, vừa không ngừng phỉ nhổ.

Sau một hồi ngược đãi phi nhân (cỏ) tính, bọ rùa ăn uống no đủ, rốt cuộc cũng chịu bay đi.

An Tiểu Thảo rơi lệ đầy mặt, hắn thầm thề, kiếp sau quyết không làm cây cỏ!

Con trước vừa đi, con sau lại đến.

Não An Lâm đã bị hút khô, hắn bơ phờ tiếp tục sống sót.

Quá vô nhân (cỏ) đạo!

Quá trình hành hạ vẫn còn chưa dừng lại, không chỉ có côn trùng tra tấn hắn, ngay cả các loại vi sinh vật cũng muốn ngược đãi hắn.

Châu chấu cắn xé thân thể An Lâm còn thô bạo hơn bọ rùa gấp ngàn lần, đầu An Lâm bị châu chấu gặm, thân thể cũng truyền đến cảm giác đau đớn vì bị châu chấu gặm cắn, xé rách thành mảnh nhỏ.

Có vi sinh vật khiến cho toàn thân hắn ngứa ngáy, có vi sinh vật hấp thu chất dinh dưỡng của hắn, có vi sinh vật khiến cho thân thể của hắn hư thối mục nát...

Bị khủng bố hoàn cảnh thiên nhiên ngược đãi thì thôi đi, đã thế còn muốn bị đủ loại côn trùng hung tàn ức hiếp, đến cùng thì cái cõi đời này có còn công lý nữa không?

Cảm giác đau đớn tột cũng cứ đeo theo hắn, nhưng vẫn không chết được.

Lúc này An Lâm mới sâu sắc cảm nhận được cuộc sống của một ngọn cỏ không hề dễ dàng, chẳng trách trong công viên luôn treo tấm bảng, yêu cầu chúng ta bảo vệ hoa cỏ, không được tùy ý giẫm đạp.

Coi như là một con kiến nhỏ bé nhất, muốn cắn An Lâm một ngụm, liền cắn An Lâm một ngụm, còn bất chợt quăng ánh mắt khinh miệt về phiá hắn, hết lần này tới lần khác, hắn vẫn không thể làm gì!

Các loại hoàn cảnh ác liệt hành hạ, các loại côn trùng cắn xé, vi sinh vật ăn mòn, vẫn tiếp tục kéo dài, An Lâm cảm giác mỗi ngày mình có thể chết rất nhiều lần, nhưng hết lần này tới lần khác đều ương ngạnh sống sót.

Bây giờ nhìn lại, là An Lâm suy nghĩ quá ngây thơ.

Cái thân cỏ xanh non bắt đầu úa vàng, nỗi thống khổ đến từ sự già yếu lan tràn toàn thân.

Vốn dì còn cho là chỉ có tự nhiên hành hạ.

Thế lửa lan tràn một đường, An Lâm hoảng sợ trơ mắt nhìn lửa nóng tràn tới, mà không thể làm gì để ngăn cản. Một cây cỏ nhỏ, dưới ngọn lửa khủng khiếp bực này, không làm được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh!

Song, không như mong muốn, bởi vì mảnh đất này quá khô nóng, nên đã bốc cháy...

An Lâm cảm giác mình được chết già là một cái chết rất ổn.

Làm ngọn cỏ nhỏ yếu đứng ở tầng chót nhấn trong chuỗi thực vật, thứ gì cũng có thể bắt nạt được An Lâm!

Cái đồ ương ngạnh chết tiệt này!

Sau vô số ngày bị hành hạ, xuân sang, hè đến, thu tới, đông về.

An Lâm dần dần trở nên già nua.

Bức Vương An Lâm có khi nào phải trải qua tủi nhục bực này, ngay cả một con con kiến hôi cũng có thể hành hạ hắn!

Và trận hành hạ này, còn lâu mới kết thúc.

An Lâm cảm giác mình bị hành hạ đến mức sắp thần kinh rôi, lúc nào cũng chìm trong suy nghĩ miên man.

Cuộc sống của một cây cỏ nhỏ vốn là gian nan như thế, cậu còn chạy tới đạp chân lên chúng? Sao có thể tàn nhẫn như thế, sao có thể vô nhân tính như thế?

Cứ như vậy, An Lâm lại được trải nghiệm cảm giác bị đốt cháy thành tro.

"A a a a... Đau quá, cứu mạng a a a a...!!!" An Lâm kêu lên như một tên tâm thần.

Ngọn lửa đốt trụi mỗi một tấc da thịt của hắn, hủy diệt mỗi một tế bào của hắn, loại thống khổ này thật sự là quá kinh khủng, căn bản là con người không thể chịu được.

Ngọn lửa đốt cháy thân thể của hắn.

Cuối cùng An Lâm biến thành tro.

Hắn cho rằng hết thảy đều sắp kết thúc.

Kết quả, ý thức của hắn chuyển dời xuống đất, đó là gốc của cây cỏ.

An Lâm: "???"

Đã hết chưa? Còn chưa hết hả???

Một khi thành tinh, hắn sẽ khiến lũ côn trùng từng bắt nạt hắn phải trả giá gấp trăm lần nghìn lần!

Hắn cảm giác mình cách thời điểm thành tinh đã không xa.

An Lâm càng ngày càng ưu tú.

Xuân hạ thu đông, năm này qua năm khác.

Ngày qua ngày bị tàn phá, ngày qua ngày cố gắng sinh trưởng.

Mặc dù vẫn là sẽ bị côn trùng cắn đến mức mình đầy thương tích, nhưng mà cuồng phong bạo vũ hay mặt trời chói chang, hắn đều có sức khác lại một phần nhất định, hắn tin chắc rằng, dưới sự cố gắng của mình, tương lai sẽ tốt hơn!

Không chỉ có cao lớn, mà còn khỏe mạnh chắc chắn hơn!

Có lẽ đây chính là thể chất của cây cỏ, càng chịu đủ tàn phá, lại càng bền bỉ, lại càng có thể trở nên mạnh mẽ!

An Lâm đã trở nên mạnh hơn!

Bây giờ, không thể gọi hắn An Tiểu Thảo nữa, xin hãy gọi hắn là An Đại Thảo!

Hắn vẫn cứ bị gió thổi dầm mưa dãi nắng, bị các loại sinh linh ngược đãi, nhưng hết thảy, đều không ngăn cản được hắn cố gắng sinh trưởng, quyết tâm không ngừng trở nên mạnh mẽ!

Cũng vào giờ khắc này, An Lâm thấy được hi vọng, hi vọng siêu thoát.

Nếu như hắn không ngừng lớn lên sẽ như thế nào? Có thể thành tinh không? Hoặc là trở nên mạnh mẽ, mạnh đến đủ để chống cự các loại hiển nhiên xâm hại?

An Lâm có chạy đầu, càng thêm nỗ lực.

Khi hắn bất khuất phấn đấu, quả nhiên có khởi sắc, hắn thật sự càng ngày càng mạnh hơn!

Cao hơn cả lúc hắn cao nhất ở năm ngoái.

Làm hắn cảm thấy khiếp sợ chính là, hắn phát hiện mình lại cao lớn hơn trước!

An Lâm đã trải qua vô số lần suýt nữa bị đông chết, sau đó từ từ lớn lên, mọc cao, lần nữa ương ngạnh sinh trưởng.

Lửa thiêu chưa hết, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh.

Không ai trả lời hắn, có chẳng qua là sâu dưới đất, còn có vi sinh vật, vẫn đang không ngừng ức hiếp hắn, hắn vẫn không thể chết, liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng ở dưới đất.

An Lâm gào thét, hắn gần như đã hỏng mất.

Hắn muốn giết chết lũ kiến, bọ rùa, châu chấu... kia!

An Lâm đã lập được hùng tâm tráng chí.

Hắn phấn đấu đến mức này là vì cái gì? Không phải là chờ ngày đó đến sao?

An Đại Thảo khỏe mạnh trưởng thành, đã chết ngàn vạn lần, nhưng càng ngược đãi hung tàn, thì lại càng quyết chí tự cường hơn, gần như là sắp tu thành chính quả rồi...

Một ngày sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.

"Mình đã chịu vô số khổ nạn sống chết, bỏ ra nhiều cố gắng như vậy... rốt cuộc ngày này cũng gần ngay trước mắt... " An Lâm tự nhủ.

Đây chính là một cuộc phản công, một cuộc phản công truyền kỳ của tồn tại đứng dưới tầng chót nhất của chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên!

Đang lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống.

An Lâm đưa mắt nhìn lên bầu trời, thấy một bàn tay bao trùm vòm trời, cứ thế rơi xuống, nắm chặt thân thể hắn, muốn nhổ hắn lên!

"Không!!! " An Lâm hoảng sợ gào to.

Phập!

Nỗi đau đớn cực hạn lan khắp toàn thân.

Thân thể An Lâm, đã bị nhổ tận gốc rồi!

Một cái giọng nói, quanh quẩn ở bên tai của hắn, tựa như ác ma.

"Hì hì hig... cái cây này lớn thật, hái về nấu canh, chắc sẽ ngon lắm đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận