Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1455: Được ăn rồi!

Chưa bao giờ An Đại Thảo nghĩ tới rằng có một ngày mình sẽ bị nhổ tận gốc.

Đã trải qua vô số lần hành hạ tàn khốc đến cực độ, qua bao lần chết đi sống lại, ương ngạnh phấn đấu, vất vả lắm mới có phần khởi sắc, lúc này lại bị nhổ ra để nấu canh!

Không!

Tại sao ông trời có thể trêu cợt tôi như vậy chứ?

Tôi không phục!

Tôi không cam lòng!

An Lâm không ngừng gầm thét, gần như muốn hỏng mất.

Thảm nhất không phải là không dừng bị giày xéo, mà là vất vả phấn đấu mãi mới chuẩn bị thoát khỏi được sự giày xéo, thì kết quả lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, một phát bóp tắt hi vọng.

"Ha ha, Tiểu Cầm, hôm nay thu hoạch rất tốt, cha còn hái được một cây rau rất to, lại còn tràn đầy linh vận, tối nay cha sẽ nấu món ngon cho con!" Ông chú ôm cô bé, vui vẻ cười nói.

"Có chứ ạ, mẹ cũng khen con đấy!" Cô bé dắt ông chú đi vào phòng, hớn hở nói, "Mẹ khen con chăm chỉ, còn khen con tiếp thu nhanh nữa..."

Hắn thấy chính mình bị đưa vào rồi một căn phòng nhỏ trong một cái trang viên.

Ông chú cười nói: "Hôm nay con có chăm chỉ tu luyện không, có chịu khó học tập kiến thức văn hóa không?"

Một ông chú vui rạo rực mà nắm một cái cây chạy về nhà.

"Sương Nhi, đừng thêu nữa, nấu cơm đi." Ông chú vui vẻ đặt cái giỏ lên bàn, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào: "Hôm nay thu hoạch rất tốt, chúng ta ăn bữa tiệc lớn!"

Loại đả kích tinh thần này, có thể trực tiếp phá hủy một người.

Trong phòng, là một người phụ nữ có dung mạo khá là xinh đẹp đang bận rộn thêu thùa.

An Lâm bị ném vào trong một cái giỏ, bên trong còn có mấy cây rau dưa đồng bệnh tương liên khác.

An Lâm còn đang không cam lòng gào to, nhưng mà không có ai lại chú ý một cây rau cỏ tức giận tuyệt vọng gào thét.

"Dạ! Cha giỏi nhất đó!" Cô bé hưng phấn hô to.

Chốc lát, hắn mới hồi hồn lại, hãi hùng kinh ngạc.

"Cha, cha đã về rồi? Hôm nay cha hái được cái gì ngon vậy?" Một cô bé ăn mặc mộc mạc, sôi nổi chạy ra, bổ nhào tới ôm lấy ông chú.

Nấu ăn?

"Đã về rồi ư?" Người phụ nữ dịu dàng cười nói.

An Lâm yên lặng nhìn người anh em rau dưa bên cạnh, thầm nghĩ thế này mà cũng gọi là bữa tiệc lớn à, ngay cả một miếng thịt cũng không có, chẳng lẽ là tiệc chay?

An Lâm suýt thì phun máu, chúng sinh ngang hàng? Hóa ra là không coi An Đại Thảo ta là sinh linh hả? Xem thường rau cỏ sao?

"Chồng yêu giỏi quá!" Người phụ nữ ôm ông chú, kích động hôn một cái, "Chắc chắn là em sẽ làm cây rau này thành một món ngon nhất trên đời này, sẽ còn ngon hơn cả thịt!"

Thân thể bị cắt thành từng khúc khiến cho An Lâm đau đớn đến mức gần như muốn bất tỉnh.

Người phụ nữ mở cái giỏ thức ăn ra, thấy được An Lâm, lập tức nghẹn ngào kêu to: "Trời ạ! Cây rau này to quá, thoạt nhìn cũng rất ngon!"

Cứ thế kết thúc kiếp sống của một cây cỏ ư?

Mẹ kiếp! Thế này là muốn nấu cả mình ư?

An Lâm: "???"

Sau đó, hắn cảm giác thân thể của mình bị xẻng lên, bỏ trong đĩa.

Hắn thầm nghĩ trong lòng như vậy.

An Lâm: "???"

Hắn thấy thân thể chính mình giập nát, bị ném vào chảo dầu, cảm giác đau đớn còn kinh khủng hơn lan tràn toàn thân. Lên núi đao xuống vạc dầu, chảo dầu này kinh khủng đến mức nào, nếu không tự mình kinh nghiệm, thì không cách nào cảm nhận được.

Gần như mỗi một tấc da đều rạn nứt ở trong chảo dầu.

An Lâm kêu thảm, ý thức cũng dần mơ hồ theo thời gian.

"Ha ha ha... đây đúng là phúc của người theo chủ nghĩa ăn chay như anh rồi." Ông chú cũng bật cười, có phần đắc ý nói, "Chúng sinh ngang hàng, chúng ta bảo vệ các sinh linh khác như thế, chắc hẳn sau khi lên trời cây rau này sẽ phù hộ cho chúng ta!"

An Lâm còn đang gầm thét vì không cam lòng, thì đã bị người phụ nữ đang ngâm nga khúc hát cầm lên, đặt xuống cái thớt gỗ, sau đó cầm dao thái thành từng khúc.

Đã nói là chúng sinh ngang hàng, thì mời các ngươi đi ra ngoài quang hợp đi!

Ông đây cũng là một sinh mạng đang sống sờ sờ đấy!

Như thế mà vẫn không chết?

Trời ạ!

Có cần bắt nạt cỏ như thế không!

An Lâm đều sắp phát điên rồi, ông đây đã lên núi đao, xuống vạc dầu rồi, còn muốn làm gì ông đây nữa! Như thế mà vẫn không chết ư, ta còn là cỏ nữa ư?

Mẹ nó chứ ta là cỏ tinh ư?!!

Từ từ...

Cỏ tinh?

An Lâm hồi tưởng lại chính mình vượt qua bao nhiêu gian nan, không ngừng trở nên lớn mạnh. Đột nhiên nghĩ đến, không phải là mình liều chết giãy giụa, khiến cho thân thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, mới dẫn đến tình trạng mình bị nấu chín mà vẫn không chết, đồng thời cũng không thể siêu thoát...

An Lâm lập tức rơi lệ đầy mặt, đây chính là tự làm tự chịu sao?

Ông trời ơi! Rốt cuộc cũng có người nghe được lời hắn nói rồi, rốt cuộc hắn cũng có thể không bị ăn rồi!

An Lâm nghe nói như thế, lập tức cảm động đến muốn khóc.

Cô bé gật đầu nói: "Dạ! Cây rau nói mình còn sống, bảo chúng ta đừng ăn hắn."

"Tiểu Cầm, con nghiêm túc sao?" Người phụ nữ tỏ vẻ nghiêm túc.

"Đứa nhỏ này, đang nói mê sảng gì thế?" Ông chú khẽ cau mày.

An Lâm tựa như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, kêu to lên: "Đúng vậy! Tôi đang đang nói chuyện đấy, tôi vẫn còn sống, cầu xin mấy người đừng ăn tôi!"

"Không cần... Không cần ăn tôi..."

"Tôi vẫn là rau mà, tôi còn sống mà... tại sao nhóc lại muốn ăn tôi..."

An Lâm tuyệt vọng, đang không ngừng cầu xin.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng, ở loại trạng thái như vậy, nếu như bị ăn, hắn sẽ có cảm giác thế nào.

Nhưng hắn cũng biết, chính mình hèn mọn cầu xin, chỉ là phí công mà thôi, không có ai có thể nghe thấy tiếng kêu gào của hắn, rất có thể là hắn sẽ chết đi trong tuyệt vọng.

Cô bé đang muốn động chiếc đũa về phía An Lâm, nhưng chiếc đũa lại dừng ở không trung.

"Mẹ ơi..." Cô bé trừng lớn hai tròng mắt sáng ngời, nói với vẻ mặt khó tin, "Cây rau trên bàn lên tiếng nói chuyện!"

An Lâm: "!!!"

Trên bàn ăn, không khí thoáng chốc yên tĩnh.

An Lâm vừa nghĩ tới bị ăn, toàn thân lập tức run lên.

"Dạ! Con cảm ơn mẹ! " Tiểu Cầm hưng phấn.

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, nói: "Tiểu Cầm. hôm nay con biểu hiện không tệ, này cây rau này là phần thưởng cho con, con ăn đi!"

"Mẹ ơi... mẹ xào cây rau này thơm quá." Tiểu Cầm chép miệng nói.

Ba người theo chủ nghĩa ăn chay, đều nhìn hắn chảy nước miếng.

Cứ thế, hắn bị bưng lên bàn cơm.

Hắn vội vàng nói cám ơn cô bé.

Tiểu Cầm lại nói: "Hắn còn nói cảm ơn, cảm tạ chúng ta không ăn hắn."

Người phụ nữ nghiêm túc gật đầu: "Tâm thần của Tiểu Cầm có phần không ổn rồi."

Ông chú cũng nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Ngày mai đưa con bé tới bệnh viện tâm thần xem thử đi, đứa nhỏ này, chắc hẳn là tu luyện ra vấn đề..."

An Lâm mở to hai mắt, một luồng cảm giác hoang đường tuôn ra toàn thân.

"Hu hu hu... Con không bị bệnh tâm thần!" Cô bé đều sắp phát khóc, bắt đầu điên cuồng mà gắp thức ăn ăn, hình như muốn chứng minh mình không bị bệnh tâm thần.

An Lâm cứ thế bị cô bé gắp lên, sau đó ăn vào trong miệng.

Thân thể của hắn bị cái lưỡi thơm tho của cô bé cuốn lấy, bị hàm răng của cô bé mài nhỏ.

Nếu bắt buộc phải hình dung, thì có thể nói là thân thể giống như bị bỏ vào cối xay thịt, hết lần này tới lần khác, ý thức vẫn không biến mất, cảm giác đau vẫn còn ở đây...

Cái loại thống khổ này, đã không phải là lời nói có thể miêu tả được.

Đúng, An Lâm vẫn bị cô bé ăn!

Hình như ông trời rất thích đùa giỡn và hắn, trước lúc hành hạ hắn, rất hỉ hoan cho hắn một chút hi vọng...

A a a a... thói đời bạc bẽo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận