Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1467: Thân phận được xác minh thật sự

Thiên Tước Thần Nữ chém giết nguyên soái Thiên Nhân tộc, khiến cho tất cả cường giả Thú tộc và cường giả Thiên Nhân tộc trên mặt đất như mất hết tinh thần, trừ sợ hãi chính là tuyệt vọng.

"Sao có thể như thế được, Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải, sao có thể dễ chết như thế được?" Người đầu sư tử lộ vẻ mặt không thể tin được, thân thể cường tráng to lớn không chìm nén được sự run rẩy, "Thiên Liên nguyên soái dầu gì cũng là bá chủ do trời cao khâm định, tại sao lại bị một kiếm chém chết chứ?"

"Còn đứng ở chỗ này làm gì nữa, chạy mau đi!" Một tên người đầu chuột lạnh run, biến lại thành con chuột, bắt đầu bỏ chạy thật nhanh.

Người rắn nhìn thần hỏa bao phủ cả Trụy Long Uyên, cười khổ một tiếng: "Trốn? Chúng ta có thể trốn đi chỗ nào?"

"Mẹ kiếp! Liều mạng với cô ta! Chúng ta cho dù có chết, cũng phải cắn mất một miếng thịt của đối phương!" Một con Lôi Hổ gầm thét một tiếng, hóa thành sấm sét đánh tới phía Thiên Tước Thần Nữ!

Các cường giả Thú tộc còn lại tự biết chạy trốn là điều vô vọng, thế nên cũng tụ hợp lại liều đánh một trận tử chiến.

Cường giả Thiên Nhân tộc thì triệu hồi cột sáng năng lượng màu trắng, trực tiếp đánh lên Phượng Hoàng trên bầu trời.

"Đám ô hợp." Thiên Tước Thần Nữ đứng ở trên Phượng Hoàng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, "Cơn mưa của Phượng Hoàng, gột sạch hết thảy."

Đúng, cái vị thần nữ lấy Phượng Hoàng làm vật cưỡi, phong hoa tuyệt đại như cửu thiên, chính là là Hứa Tiểu Lan mà đã một trăm ngày rồi hắn không gặp!

" Hiện tại vấn đề rất lớn!" Thượng Quan Nghệ lẩm bẩm nói.

Lấy Phượng Hoàng làm vật cưỡi chính là giấc mộng của một người tu tiên đấy.

Nếu như là một người biến hóa rất lớn, còn có thể dùng từ yêu nghiệt để giải thích. Nhưng mỗi người, đều có biến hóa long trời lở đất như thế ở trong một trăm ngày, có bị đánh chết An Lâm cũng không tin!

Tất cả, đều là vì một cái rung người của Phượng Hoàng.

"Tôi đã phân tích mảnh thiên địa này một lần, nơi này đúng là thế giới của chúng ta, nhưng biến hóa lại quá mau, không giống như là mới chỉ qua một trăm ngày." Trần Trần cũng cất giọng nói.

Phượng Hoàng trên vòm trời, run thân thể lên, giống như muốn vung hết thủy châu trên người xuống mặt đất, sau đó, liền có Thần Hỏa vô cùng vô tận hóa thành mũi tên rơi xuống như mưa! Bọn chúng đâm xuyên qua thân thể cường giả Thú tộc, xé rách cột sáng năng lượng của Thiên Nhân tộc, hòa tan thân thể Thiên Nhân tộc...

Cô biết Hứa Tiểu Lan, mấy năm trước vẫn là cảnh giới Dục Linh, hôm nay đột nhiên biến thành cảnh giới Hợp Đạo, đột nhiên cô cảm thấy cái thế giới này rất huyễn hoặc...

"Mẹ kiếp! Con Phượng Hoàng này cũng quá khí phách rồi đấy!" An Lâm núp trong bóng tối thấy thế hâm mộ không thôi.

Sau một trận tiếng kêu ngắn ngủi thảm thiết, Trụy Long Uyên không còn kẻ địch nào còn sống!

Dĩ nhiên, hiện tại hắn đã không dám nói, chỉ là tách ra một trăm ngày mà thôi.

Nhưng vì để tránh can thiệp tới cái thế giới này, cuối cùng hắn vãn dằn lòng xuống.

Lúc hắn không có ở đây, đến tột cùng thì Tiểu Lan đã trải qua những gì...

Thần Hỏa ở Trụy Long Uyên bắt đầu tiêu tán.

"Không phải là cái thế giới này có vấn đề, mà chính là bọn họ xuất hiện vấn đề! " Thiên Đế hít sâu một hơi, trên mặt khó nén vẻ kinh hãi.

Thật ra thì An Lâm đã rất muốn chạy tới hỏi cho ra nhẽ.

"Tôi gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn." Thiên Tước Thần Nữ tỏ vẻ xin lỗi, "Lúc trước không chỉ có Thu Thần nguyên soái theo dõi tôi, mà còn có hai nguyên soái khác cũng theo sát. Bọn họ hợp lực cản tôi, tôi đối phó với bọn họ mất chút thời gian, đánh chết một tên, đuổi chạy hai tên, sau đó mới tới được đây."

"Tôi không sao." Chân Hạch Thiên Tiên mỉm cười, tự nuốt một viên linh đan.

"Tiểu Lan sư nương của con đúng là giỏi nhất!" Niệm An Thiên Tiên nở nụ cười tinh khiết, tiến tới trước mặt Thiên Tước Thần Nữ, nắm tay của cô, "Nhiệm vụ đột kích bất ngờ thành công viên mãn, chúng ta trở về thôi!"

Gần mười vạn cường giả, toàn bộ đều bỏ mình, đây cũng có thể coi là chuyện lớn ở đại lục Thái Sơ rồi.

Quả nhiên! Thiên Tước Thần Nữ chính là Hứa Tiểu Lan, Chân Hạch Thiên Tiên chính là Hiên Viên Thành, Tịch Nguyệt Thiên Tiên chính là Tô Thiển Vân! Tất cả đều đã được xác nhận!

Cả vùng đất này đã biến thành một đống đổ nát.

An Lâm hồi tưởng lại cái cô bé vừa biết điều vừa đáng yêu kia, lại nhìn vị sát thần giết Phản Hư như giết gà kia, trong họng nghẹn một búng máu.

Chẳng lẽ... cô ấy chính là Diệp Linh?

Về phần Niệm An Thiên Tiên, Tiểu Lan gọi cô ấy là Linh Nhi, cô ấy gọi Tiểu Lan là sư nương.

"Mọi người không sao chứ? " Thiên Tước Thần Nữ nhảy xuống từ lưng Phượng Hoàng, bước đi không ngừng, liền đi tới trước mặt Chân Hạch Thiên Tiên bị thương nặng nhất.

Hoàn toàn khác với vẻ xinh đẹp lạnh lẽo trước đó, lúc này, cô ngọt ngào đáng yêu tựa như thiếu nữ nhà bên, nắm tay Thiên Tước Thần Nữ, quyến luyến không muốn xa rời.

Thiên Tước Thần Nữ bật cười chạm nhẹ lên mũi Niệm An Thiên: "Linh Nhi, nhóc đi về với Hiên Viên và Tô Tô trước đi, tôi còn muốn làm một số chuyện."

An Lâm nghe được câu này, trong lòng lại run lên.

"Tiểu Lan! Cô tới chậm quá, lúc đầu khi Thiên Liên ra tay, chúng tôi bị dọa sợ muốn chết!" Tịch Nguyệt Thiên Tiên ngồi trên một vòng trăng khuyết, mỉm cười bay tới, bàn tay trắng nõn khẽ kéo khuỷu tay cô gái áo xanh.

Cá gì mà chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn chứ, rõ ràng là quá khủng khiếp mà!

Ba nguyên soái Thiên Nhân tộc đồng thời vây công, kết quả đều bị Tiểu Lan ngược đãi thành như vậy?

Các Thiên Tiên lại hít vào một hơi.

Tuyệt đối có vấn đề! Cái định mệnh! Tiểu đồ đệ Đạo Chi Thể tầng bốn, sau một trăm ngày, tu vi còn cao hơn cả sư phụ, chính là Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong... Nói đùa gì vậy!

An Lâm bị kích thích, vốn dĩ hắn còn cho là, chính mình còn có thể giữ được chút tôn nghiêm của một vị sư phụ, ít nhất còn có một cô bé làm đồ đệ, để hắn có thể dạy chút gì đó.

Bây giờ thì hay rồi, cảnh giới của cô bé đã vượt qua hắn.

Tiêu Trạch, Tiêu Đồ, Diệp Linh, cảnh giới của cả ba đồ đệ đều cao hơn hắn.

Hắn cảm giác mình như cái sư phụ giả...

Chẳng qua cô vừa mở miệng gọi Tiểu Lan một tiếng sư nương, làm là sư phụ, hắn vẫn rất là vui mừng.

"Làm chút chuyện? Tiểu Lan sư nương, cô muốn làm gì, sẽ không phải là... " Diệp Linh đột nhiên có phần hoảng hốt, nắm thật chặt ống tay áo của Hứa Tiểu Lan.

"Không có chuyện gì, tôi đi giới Bỉ Ngạn một chuyến, sẽ sớm trở về." Hứa Tiểu Lan cười an ủi.

"Không được!" Hiên Viên Thành nghiêm mặt, "Bây giờ đã khác với trước kia, trước kia ngày nào cô cũng đến đó tôi cũng sẽ không nói gì. Nhưng hôm nay, không biết bao nhiêu cường giả đáng sợ đang xem chừng cô, chỉ không cẩn thận một chút thôi, rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục."

"Tôi đã quyết rồi, anh yên tâm đi, bằng tu vi của tôi, đại lục Thái Sơ lớn như thế, còn không có mấy có thể làm cho tôi không có cơ hội trốn thoát cả. Mọi người cũng đừng đi theo, dễ dàng để lộ sơ hở, một mình tôi lặng lẽ tới đó là được." Hứa Tiểu Lan vẫn kiên trì nói.

"Tiểu Lan... " Tô Thiển Vân có chút bận tâm mà nhìn Hứa Tiểu Lan.

"Haizzz... Cần gì phải như thế..." Hiên Viên Thành lắc đầu, nhưng không nói thêm gì nữa.

"Rất cần thiết ấy chứ!" Hứa Tiểu Lan nhìn về phía tây bắc, trên gương mặt tươi đẹp tinh xảo hiện lên nụ cười ôn nhu: "Tôi sợ lúc anh ấy trở lại, không ai ở đó đón anh ấy. Tôi sợ lúc anh ấy trở lại, sẽ cảm thấy xa lạ, cảm thấy bất an với cái thế giới này. Tôi sợ lúc anh ấy trở lại, sẽ quên mất đường về nhà..."

"Suy cho cùng, đã một trăm năm rồi mà..."

"Tôi hi vọng lúc anh ấy trở lại, anh ấy có thể gặp được người thân quen nhất, dẫn anh ấy về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận