Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1468: Trăm năm không gặp, hết thảy vẫn tốt

Phượng Hoàng hộ tống hai trăm tu sĩ của bộ chấp hành Thiên Đình, cùng với ba vị Thiên Tiên, cùng nhau bay về phía đông nam, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Phía trên bầu trời, cô gái áo xanh cô độc đưa mắt nhìn mặt trời đỏ rơi vào màn đêm, sau đó mới vượt qua không gian, cũng không biết là đi tới nơi nào.

Đám người Thiên Đế, Trần Trần, Thượng Quan Nghệ đều đưa mắt nhìn sang An Lâm.

An Lâm sững sờ nhìn về phía đông bắc.

Bọn họ đều không ngu, hiển nhiên là đã hoàn toàn nhận rõ thực tế từ lúc đám người Hứa Tiểu Lan nói chuyện với nhau.

Một trăm năm!

Thì ra là bọn họ đã rời đi một trăm năm!

Chẳng trách cái thế giới này sẽ phát sinh biến hóa kịch liệt như thế, chẳng trách cảnh giới của những thiên tài này lại tăng nhiều như thế, hết thảy đều có thể giải thích được thông qua thời gian!

"Vẫn có điểm khác nhau, tu luyện ở nơi đó không mệt mỏi bằng ở đây." Mộng Chi an ủi mọi người một chút.

"Bây giờ xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nghĩ tôi cũng nên trở về Thiên Đình một chuyến rồi." Thiên Đế nói.

Lời của Trần Trần, khiến cho tất cả mọi người hơi bị xúc động.

Bọn họ ở một cái không gian kỳ dị của Thiên Thần Thời Gian một trăm ngày, mà ở đại lục Thái Sơ đã qua một trăm năm! Mặc dù rất làm cho người ta khiếp sợ, nhưng sự thật đã bày ở trước mắt!

Trần Trần cũng cảm thán một tiếng: "Tôi nên sớm nghĩ đến, không gian của Thiên Thần Thời Gian, không phải là 'Trên trời' sao?"

Từng vị cường giả đứng đầu, ở trong trận chiến đấu kẻ địch vẫn sẽ có hạn chế và đề phòng tương ứng.

"Lúc chúng ta ở trong cái không gian kỳ dị kia, không phải là mới một trăm ngày sao?" Mộng Chi cũng chưa thể hoàn hồn, giống như khó có thể tiếp nhận một cái kết quả như vậy.

"Bây giờ tốt nhất là vẫn nên giấu diếm tin tức chính mình trở về, thực lực của chúng ta cũng không yếu, nói không chừng có thể trở thành một lá bài ẩn, thay đổi chiến cuộc ở thời điểm mấu chốt." Trần Trần đề nghị.

"Lúc trước An Lâm tiến vào thế giới trong hình ảnh dưới con sông, một năm tương đương với một ngày trong không gian của Thiên Thần Thời Gian. Đại lục Thái Sơ cũng là thế giới trong hình ảnh dưới con sông, nên một năm cũng sẽ bằng một ngày ở không gian của Thiên Thần Thời Gian. Có thể nói, thời gian tại mỗi thế giới là giống nhau. Chỉ có không gian kia là khác."

"Một ngày trên trời, bằng một năm ở dưới đất... " Thiên Đế thì thào lên tiếng.

Tình huống bây giờ rốt cuộc đã có thể sáng tỏ.

"Thiên Đế, mặc dù lúc trước tôi và ông đã từng hợp tác, nhưng sau này, chúng ta sẽ lại là kẻ địch." Trần Trần vừa cất giọng nói.

Thượng Quan Nghệ có phần tủi thân: "Vốn tưởng rằng tốc độ tu luyện ở cái không gian nhanh hơn đại lục Thái Sơ mấy trăm lần, là chúng ta gặp hời, bây giờ nghĩ lại, cũng không quá là khác biệt."

"Chỉ sợ cậu không cho là vậy." Thiên Đế khẽ mỉm cười, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu, hiển nhiên là đồng ý.

Khi bọn hắn đột nhiên xuất hiện, sẽ có cơ hội đánh úp đối phương!

"Tìm cô ấy?" Thượng Quan Nghệ đã kịp phản ứng "cô ấy" là chỉ ai, lại nói, "Không phải là cô ấy đã xé rách không gian rời đi rồi sao? Cậu định tìm thế nào?"

Thượng Quan Nghệ, Nữ Đế, Mộng Chi, lại đều tập trung ánh mắt ở trên người An Lâm, hình như rất tò mò về lựa chọn của hắn.

Nơi này đã hóa thành một mảnh băng nguyên.

"Tôi cũng phải về bang Phá Thiên rồi, An Lâm, cậu có muốn đi với tôi không?" Trần Trần mở lời mời, đây là lời mời tới từ phó lãnh đạo của bang Phá Thiên.

Núi sập sông cạn, vực sâu trải dài, năng lượng cuồng bạo gần như phá hủy hết thảy.

Bang Bổ Thiên và bang Phá Thiên, mặc dù tôn chỉ đều là vì cứu thế, nhưng phương pháp hành động lại hoàn toàn bất đồng, gọi là tử địch cũng không quá đáng, thế nên gọi đối phương là kẻ địch hoàn toàn thỏa đáng.

Một cái bóng dáng áo trắng lặng lẽ đi ra, hơi thở giấu kỹ, sợ kinh động đến ai đó.

Hơn mười dặm ở ngoài phía xa, hư không dần bị xé rách.

Nhưng hôm nay, tất cả đều đã bị sương tuyết bao trùm, duy chi có một cái hố cực kỳ to lớn, vẫn có thể nhìn ra đại khái.

"Vẫn cứ về Thiên Đình đi." Thiên Đế mỉm cười nói, đây là nụ cười mỉm của phó lãnh đạo bang Bổ Thiên.

Hàng năm tuyết luôn trải đầy như lông ngỗng.

Gió tuyết như đao, khí lạnh như sương.

Một trăm năm trước, nơi này từng bộc phát một trận chiến đấu kinh thiên động địa.

An Lâm lắc đầu: "Không được, tôi muốn đi tìm cô ấy."

Phía tây nam giới Bỉ Ngạn.

Vừa nói, hắn liền bước vào cánh cửa không gian, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Em biết cô ấy đi đâu." Trên mặt An Lâm xuất hiện nụ cười dịu dàng, xoay người nói lời cáo biệt với mọi người, "Xin lỗi trước vì tôi phải đi ngay, tôi sợ cô ấy đợi quá lâu."

An Lâm đánh gí xung quanh một lượt, đã từng là nơi Tuyết Nữ tạm trú, với vô số cung điện tinh xảo hoàn mỹ, hôm nay đã không thấy bóng dáng, cả vùng đất đều là một mảnh hoang vu.

Hàn lực khủng khiếp toàn thân xâm nhập trong nháy mắt, khiến cho hắn không thể không đánh một cái rùng mình.

"Hoàn cảnh trông có vẻ càng ác liệt hơn, nếu như tu sĩ cảnh giới Hóa Thần trở xuống sống ở chỗ này, thì sẽ bị chết rét mất!" An Lâm nhỏ giọng nói thầm một câu.

Hắn đánh giá xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Rất nhanh, hắn phát hiện bên trong một cái hố hình tròn cực kỳ lớn, như có một bóng đen.

"Cái hướng kia, hình như chính là nơi Thiên Thần Thời Gian tự bạo... Cũng là nơi mà mình biến mất... " An Lâm chậm rãi tới gần, lúc này mới phát hiện nơi đó có một ngôi nhà làm bằng gỗ thoạt nhìn rất đẹp.

Căn nhà này cực kỳ bắt mắt khi đứng giữa một cánh đồng tuyết hoang vu.

Hắn len lén tiến tới căn nhà, thấy trên ngôi nhà còn treo một cái bảng hiệu.

Trên đó viết: "Lan Lâm Tiểu Ốc."

Cô ngây ngốc nhìn về phía trước, tay phải lại không kiềm chế được sự run rẩy.

Thân kiếm vù vù, dừng lại ở trên cổ An Lâm.

Oong...

Hứa Tiểu Lan như có nhận thấy, giống như một con mèo con bị giật mình, đột nhiên xoay người, không biết khi nào đã nắm Long Tước kiếm trong tay, chém về phía sau!

Hắn vươn tay, muốn phủi đi sương tuyết trên vai Hứa Tiểu Lan.

Hắn đột nhiên không biết nên làm thế nào để mặt đối với cô gái trước mắt, còn che giấu hơi thở.

Rõ ràng là có một căn nhà nhỏ ấm áp có thể trở về, nhưng cô lại lựa chọn đứng ở băng nguyên gió tuyết cô tịch.

Cô cứ thế trông mong ngóng nhìn, chờ cái người không biết có còn về không trở về.

An Lâm chợt nhớ tới, chuyện cũng đã qua một trăm năm rồi, Thiên Thần Thời Gian tự bạo tử vong, có khả năng tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết rồi.

Nhưng Hứa Tiểu Lan thì vẫn ở chỗ này.

Tuyết lạnh rơi lên mái tóc đen của cô, rơi lên bờ vai của cô.

Cô nhẹ nhàng hít thở, tạo thành một đoàn sương trắng, hai tròng mắt trong suốt khẽ chớp, nhìn trời đất trống rỗng, cô đơn mà bướng bỉnh, mong đợi kỳ tích xảy ra.

Lúc này, bóng lưng cô độc của cô làm cho lòng người đau đớn.

Có lẽ là người đời sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được, một vị thần nữ siêu trần thoát tục, được hàng tỉ sinh linh kính ngưỡng, ngày qua ngày, vẫn cô đơn chờ đợi ở nơi này.

An Lâm đi tới phía sau cô gái áo xanh, há miệng, như nghẹn ở cổ họng.

Một cái bóng dáng thướt tha màu xanh, đang dựa ở trên một cái cây khô, lẳng lặng nhìn không gian trống rỗng đang không ngừng đổ tuyết.

Hắn đi tới trung tâm cái hố, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng mà hắn vẫn đang kiếm tìm.

Hứa Tiểu Lan không ở trong nhà, An Lâm cũng chưa tiến vào.

Căn nhà này, rất có cảm giác của gia đình.

Nhìn đến đây, trong lòng An Lâm lại tràn ngập sự ấm áp.

Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy ánh nến lóe lên bên trong căn nhà, ánh lửa chiếu sáng cả căn nhà, bên trong trang trí rất tinh xảo, rất ấm áp, trên vách tường còn treo mấy bức ảnh mà hắn và Tiểu Lan chụp lúc nhàn rỗi, bên trong hắn và Tiểu Lan đều cười rất vui vẻ.

"Anh... anh..." Giọng nói lanh lảnh xen lẫn sự khó tin.

Hứa Tiểu Lan cố giữ bình tĩnh, đã lâu lắm rồi cô không đánh mất kiểm soát như thế, hình như là sợ mình nhìn lầm, cô còn dùng tay trái dụi mắt.

"Tiểu Lan, đã lâu không gặp." An Lâm ôn hòa cười một tiếng, cẩn thận phủi đi tuyết trắng trên vai cô gái, tay vẫn có phần run rẩy.

Long Tước kiếm rơi vào đất tuyết.

Hốc mắt Hứa Tiểu Lan đỏ lên, nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ kích động, cũng có vẻ tủi thân, cuối cùng hung hăng đấm mạnh lên ngực An Lâm, mắng to: "Anh là tên khốn kiếp! Anh biết bọn em đợi anh bao lâu không?"

"Anh biết, anh xin lỗi." An Lâm đoạt trước một bước, ôm Hứa Tiểu Lan vào trong lòng thật chặt, dường như muốn đền bù đủ hết những thiếu thốn bao năm qua.

Hắn không gặp cô mới một trăm ngày, nàng nhưng đợi hắn một trăm năm!

Căn bản là An Lâm không cách nào tưởng tượng ra rằng mình đã đem lại biết bao nhiêu tổn thương và hành hạ cho cô gái mình ôm trong lòng.

"Hu hu hu... " Hứa Tiểu Lan ôm chặt An Lâm, gào khóc, "Đã nói là đánh không lại phải bỏ chạy cơ mà, tại sao anh không chạy? Anh nói đi có phải anh bị bệnh không?"

"Phải, anh có bệnh." An Lâm không dám chọc cô gái trong lòng tức giận, nói theo lời của cô.

"Vừa đi chính là một trăm năm, cái đồ bạc tình phụ nghĩa, vô liêm sỉ, không có chút ý thức trách nhiệm nào!" Hứa Tiểu Lan tiếp tục mắng to, dường như muốn xả hết những nỗi niềm trong lòng, véo chặt lưng An Lâm.

"Phải, anh vô liêm sỉ!" An Lsms lập tức thừa nhận hành động vô trách nhiệm của chính mình.

"Anh không thể trở lại sớm hơn sao? Hại em chờ lâu thật lâu..."

"Em thật sự muốn vung kiếm chém chết anh, hu hu hu..."

"Đừng nói chém anh, đút anh uống thuốc cũng không có vấn đề gì."

"???..."

Hình như là mắng đủ rồi, Tiểu Lan không còn giống như cọp mẹ cào người nữa, mà là giống như một con mèo nhỏ, khẽ khóc nức nở.

"Sau này không được như thế nữa."

"Ừ, anh bảo đảm, anh nhất định sẽ không như thế nữa."

"Anh... một trăm năm này, anh trải qua thế nào?"

Giọng điệu của Hứa Tiểu Lan dần dần mềm nhũn.

"Trừ việc không có em ra, hết thảy đều tốt." An Lâm dịu dàng nói.

Hứa Tiểu Lan càng ôm chặt hơn: "Em cũng vậy, sau này chúng ta không được tách ra."

Trên băng nguyên trống trải lạnh giá.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Cô gái một mình canh giữ một trăm năm, rốt cuộc cũng đã tới được người trong lòng.

Trăm năm không thấy, hết thảy vẫn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận