Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1483: Trận chiến giữa thầy trò

Những cú đấm này, không phải được sinh ra bởi vì tốc độ đấm quá nhanh.

Mà chính xác là có trên trăm cú đấm!

"Ám Ảnh Hóa Quyền?" Vẻ mặt An Lâm vẫn như thường, phát hiện cú đấm trước mắt được biến ra từ cái bóng dưới người Diệp Linh, sức mạnh của nắm đấm rất kinh người, mỗi một cú đấm đều có uy lực dời núi lấp biển.

Sen vàng trên trán An Lâm lóe lên, năng lượng mặt đất bao trùm hai tay, hóa thành từng luồng tàn ảnh màu vàng lao về phía quả đấm đen kịt kia!

Đùng đùng đùng...

Từng quả đấm màu đen bị hai tay An Lâm đập vỡ.

Nhưng vẫn có một cú lọt lưới, một quả đấm nhỏ màu đen xuyên qua lớp phòng ngự của hắn, đập mạnh lên ngực hắn, sức mạnh khổng lồ như dời núi lấp biển.

An Lâm bị đánh lui về sau nửa bước.

Một trận tiếng kêu kinh hãi truyền tới từ bên ngoài võ trường luyện tập.

Trong chớp mắt tiếp theo, Diệp Linh xuất hiện trước mặt An Lâm, khép năm ngón tay lại, lôi quang quấn quanh, đâm về phía mặt An Lâm với tư thế sét đánh.

Tiếng nổ long trời lở đất.

Nhưng đại sư tỷ cũng là một người mạnh mẽ. Sau khi cô bị đánh bay, cơ thể lại biến mất lần nữa ở giữa không trung hệt như ma quỷ vậy.

Tốc độ quá nhanh, phạm vi quá lớn, cô căn bản không thể tránh thoát được! Chỉ có thể chịu đựng vận chuyển thần thông bảo vệ cơ thể, kết tinh màu đen như một nửa vỏ trứng bao bọc lấy toàn thân.

Nhưng cũng đúng lúc này, công kích như mưa gió dữ dội của Diệp Linh mới chính thức bắt đầu bùng nổ.

Diệp Linh đang muốn đuổi theo, đột nhiên thấy kim quang bùng nổ vô tận ở phía trước, năng lực mặt đất kinh khủng như một ngọn núi thần đánh vào người cô!

Thiểm Thứ!

Ầm!

Hám Sơn Quyền!

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tông chủ sử dụng thuật pháp, rõ ràng chỉ là một quyền rất bình thường, nhưng lại giống như ẩn chứa hàm ý Đại Đạo Tối Giản, không có chút lí lẽ nào đã đánh bay đại sư tỷ.

Trong nháy mắt, An Lâm như thấy được vô số chiêu thức, từng chiêu đều có thể chết người.

Cú đấm màu vàng đánh vào trên năng lượng kết tinh màu đen, sức mạnh của cú đấm khiến kết tinh nhanh chóng rạn nứt, sau đó vỡ tan tành. Sức mạnh của cú đấm đó vẫn chưa hết, trực tiếp đánh lên cơ thể Diệp Linh. Diệp Linh rên lên một tiếng, cơ thể thon dài đầy đặn truyền tới tiếng vỡ của xương cốt, ngay sau đó bị đánh bay mấy trăm mét.

Bạo Quyền! Câu Liêm Thoái! Chàng Tâm Trửu! Lý Liên Chỉ...

An Lâm hơi né người tránh thoát một kích chí mạng của Diệp Linh.

Cơ thể mềm mại đáng yêu nhanh nhẹn của cô trong nháy mắt tỏa ra khí thế rất kinh khủng, từ hoa ảnh lúc ẩn lúc hiện biến thành điệu múa của thiên nga đen, mỗi vị trí trên cơ thể đều ẩn chứa sát chiêu kinh khủng!

Bây giờ tốc độ và sức mạnh của Diệp Linh thậm chí còn mạnh hơn cao thủ Phản Hư đã lĩnh ngộ được sức mạnh Thần Đạo! An Lâm càng đánh càng thấy hoảng sợ, hắn đã đánh với rất nhiều cao thủ, đương nhiên có thể thấy được cấp bậc sức mạnh của Diệp Linh hiện giờ.

Chưa nói đến các đệ tử không nhìn thấy rõ, ngay cả một số các chủ và trưởng lão cũng đều khó mà theo kịp.

Sau đó, cô lại dừng ở sơ kỳ Phản Hư hơn tám mươi năm!

Tay chân hai người va chạm khiến không gian xung quanh cũng sụp đổ nứt toác, dư âm kinh khủng như những tiếng nổ long trời lở đất, tạo lên từng đợt sóng chấn động lần lượt va vào bức chắn bảo vệ được Bạch Lăng thiếp lập ra từ kỹ thuật khoa học Tử Tinh và sức mạnh che chắn của đại trận hộ tông.

Sấm sét nổ tung, sức tàn phá hơn mười dặm.

An Lâm vận chuyển Địa Liên Thần Công trong nháy mắt, gặp chiêu nào phá chiêu ấy.

Hắn căn cứ theo nguyên tắc không bật hack với đồ đệ, không sử dụng thuật Khiên Lôi phản lại Diệp Linh, nhưng Thần Hỏa trong cơ thể lại bùng nổ mãnh liệt, trong nháy mắt đốt sạch năng lực rét lạnh kia gần như không còn gì, hơn nữa còn bùng nổ ra bên ngoài.

An Lâm cũng cảm nhận được sấm sét điên cuồng xé rách cơ thể mình, cùng với đó là một năng lượng rất lạnh lẽo dường như muốn đóng băng cả người hắn vậy.

Mặt đất xung quanh vì thế mà đóng băng thật dày.

Phần đông đệ tử đều không theo kịp tốc độ của hai người. Họ chỉ có thể nhìn thấy được hai cái bóng chuyển động cực nhanh trên võ trường luyện tập, lần lượt tạo ra từng cú va chạm mạnh mẽ.

Rốt cuộc nền tảng và bên trong Diệp Linh sâu bao nhiêu, ngay cả An Lâm cũng không tưởng tượng nổi!

"Sương Thiên Lôi!" Diệp Linh xòe bàn tay ra, sấm sét màu trắng như hàng ngàn con Thiên Linh Xà nhảy ra khỏi lòng bàn tay, chợt đánh về phía nắm đấm của An Lâm.

Ầm!

Chỉ có đám người tài giỏi như Khả Khả Tư Đế, Tiểu Hồng, Hứa Tiểu Lan mới thấy rõ được cuộc giao chiến của hai bên.

An Lâm biết tại sao thể thuật của Diệp Linh lại mạnh như vậy, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã đột phá đến Phản Hư, tư chất rất kinh khủng, có thể nói là cao nhất trong tất cả những tu sĩ mà hắn từng gặp!

Mỗi một động tác của cô đều có kỹ xảo rất tuyệt vời, còn có thể phát huy được giới hạn sức mạnh lớn nhất. Cơ thể mềm mại thon dài nhanh nhẹn, ẩn chứa năng lượng vô cùng kinh khủng, mỗi một kích đều mang theo uy năng như muốn nổ tung, vượt qua giới hạn của thể thuật, lên thẳng Thần Đạo!

Cô chỉ cần dùng thể thuật là đã có thể đánh được cấp bậc như Ngao Mông!

Diệp Linh vừa dùng Sương Thiên Lôi xong, đã thấy cơ thể An Lâm càng ngày càng sáng, ngay sau đó năng lượng nóng bỏng không khác gì núi lửa bùng nổ, trong nháy mắt đã nuốt sống người cô...

"Ầm!"

Lại là một tiếng nổ long trời lở đất!

Lục Đại Thần Hỏa điên cuồng tàn phá, thiêu cháy mọi thứ.

Làn sóng nóng rực nuốt sống tất cả mọi thứ bên trong tầm mắt.

Ngay cả đám đệ tử đang xem cuộc chiến cũng hoảng sợ kêu to, bản năng muốn sống khiến họ không nhịn được nhanh chóng lùi về sau, sợ bị ảnh hưởng bởi vụ nổ đánh mạnh vào thị giác này.

Thật may Bạch Lăng đã bày ra đại trận cấp Hợp Đạo từ trước, khuếch tán và cản lại năng lượng của vụ nổ ra ngoài, tấm màn chắn trong suốt nhanh chóng hấp thu năng lượng của vụ nổ.

"Tường bảo vệ hấp thu năng lượng hỗn độn xoay tròn có ích quá, năng lượng mà An Lâm và Diệp Linh đánh nhau, vừa vặn có thể dùng để bổ sung nhiên liệu cho chiến hạm Tinh Hỏa..." Bạch Lăng cười vui vẻ.

Đúng thế, đại trận này không chỉ bảo vệ được đám nhân sĩ đang hóng chuyện mà còn có thể chuyển hóa năng lượng không tốt để sử dụng, đây đúng là nhiên liệu sạch sẽ miễn phí đó!

Diệp Linh không muốn để sư phụ coi thường mình, càng không muốn để sư phụ thấy quả đầu trọc của mình đâu!

Cô không dám nói những lời này ngay tại chỗ, chỉ dám nói trong lòng.

Chỉ là nếu không bảo vệ tóc, tóc của con sẽ bị Thần Hỏa của thầy đốt thành tro mất thôi!

"Không phải ạ..." Diệp Linh bĩu đôi, vẻ mặt oan ức: "Chỉ là..."

"Linh nhi, nhóc chiến đấu với tôi mà chỉ lo bảo vệ tóc, đang coi thường thầy đấy hả?" An Lâm hừ lạnh nói.

Phía trước hắn, Diệp Linh nửa quỳ trên mặt đất, đồ bó sát màu đen trên người bị đốt thủng mấy lỗ, lộ ra da thịt trắng nõn lại hơi ửng đỏ, ngay cả mái tóc đen cũng biến thành tóc xoăn, còn có một mùi khét.

"..."

Mặt đám đệ tử đầy vẻ hồi hộp nhìn lên võ trường luyện tập.

Trình Anh Hùng hô cố lên đến mức nhũn cả chân, mà trời ạ, sư phụ này hoàn toàn không cho học trò đường sống gì cả! Buổi hẹn hò của hắn với Đông Trân cũng phải hủy bỏ rồi!

Một con Phượng Hoàng nhỏ có thân hình dài hơn một mét đang vòng quanh người Hứa Tiểu Lan, không ngừng kêu to, hăng hái vỗ cánh, giống như đang cố gắng kêu gào vì Diệp Linh.

Chắc là bởi vì nó và Diệp Linh có cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau, đều vì phản đối bị bạo lực chèn ép cho nên mới có tình cảm như vậy...

Dù sao tu luyện, dạy đồ đệ, đánh Tiểu Hoàng, tham gia chiến tranh, đẳng cấp như An Lâm không thể đùa được đâu.

Nó là người từng trải oan ức mấy chục năm đó.

Trong võ trường luyện tập, ngọn lửa đã tan hết.

An Lâm vẫn mặc quần áo trắng, nhẹ nhàng đứng ở giữa võ trường luyện tập, dáng người cao ngất, mặt mũi bình tĩnh, Thất Đại Thần Hỏa chuyển động quanh người như rồng, khiến cho hắn hiện lên uy nghiêm của Hỏa Chiến Thần.

"Cậu nhìn được cái chừng mực gì ở trong vụ nổ này sao?"

"Yên tâm đi, tông chủ An Lâm giỏi như vậy, nhất định sẽ có chừng mực!"

"Sư tỷ Diệp Linh không sao chứ?"

Các đệ tử mới đáng yêu còn hơi ngây ra, họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng đến vậy, đã sớm trợn tròn mắt nhìn. Thần Hỏa ùn ùn kéo đến, điên cuồng đánh lên lớp màng bảo vệ. Nếu không có cái lồng bảo vệ này, chỉ sợ một chiêu kia của tông chủ đã sớm san bằng tất cả ở đây mất!

Các đệ tử còn chưa hết hoảng sợ đang thở hổn hển.

"Đánh đi... Đánh càng hăng càng tốt!" Bạch Lăng nhếch khóe miệng lên, vẻ chờ mong hiện lên trong mắt.

Đúng vậy, trước sức mạnh và hình tượng trong mắt sư phụ, cô gái xinh đẹp này đã không hề do dự chọn hình tượng...

An Lâm không hiểu nỗi lòng của Diệp Linh, chủ động xông về phía Diệp Linh.

Hắn quyết định phải dạy dỗ đồ đệ của mình thật tốt mới được!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận