Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1484: Kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn

"Trong lúc chiến đấu với kẻ địch, đừng coi trọng tóc hơn tính mạng của mình!" An Lâm giận dữ quát một tiếng, trong nháy mắt cơ thể phá vỡ hư không, sau lưng như có chim đại bàng vượt qua chân trời.

Côn Bằng Hành!

Người hắn xé rách hư không, lao tới trước mặt Diệp Linh với tốc độ cực nhanh.

Diệp Linh nắm tay lại, một thanh tiên kiếm màu xanh ngọc lóe lên từ trong nhẫn không gian.

Khí thế của cô lại biến đổi, trở thành kiếm tiên có kiếm đạo tuyệt vời!

Quả đấm của An Lâm mang theo Thần Hỏa cuồn cuộn lao về phía Diệp Linh, sức mạnh của cú đấm trong nháy mắt ép phẳng hư không, thậm chí còn khiến nó vặn vẹo nứt vỡ..

Diệp Linh chặn ngang kiếm trước người, hai chân lún vào mặt đất, kiếm ý màu vàng xông thẳng lên trời, vững chắc như núi thần thời hồng hoang, vượt qua ngàn đời.

Định Quân Sơn!

"Không sai, đại sư tỷ dùng tầng thứ mười lăm của Tứ Cửu Kiếm Quyết, Định Quân Sơn!"

Các đệ tử bàn luận sôi nổi, Tứ Cửu Kiếm Quyết là kiếm quyết chủ yếu của Tứ Cửu tiên tông, cơ bản mỗi một đệ tử đều có thể luyện tập, cho nên khi Diệp Linh sử dụng kiếm quyết này, bọn họ cũng có thể nhìn ra!

Đám người xem chùa bên ngoài võ trường luyện tập phải sợ hãi hô lên khi nhìn thấy cảnh này.

"Đại sư tỷ Diệp Linh dùng Tứ Cửu Kiếm Quyết đã đạt tới đỉnh cao rồi!"

Mặt An Lâm lộ vẻ hoài niệm.

Mười mấy đệ tử mới thấy Diệp Linh chặn được một quyền đáng sợ như vậy của tông chủ An Lâm ai cũng trợn tròn mắt. Họ không kìm được lôi quyển vở nhỏ màu vàng từ trong nhẫn không gian được đưa cho lúc mới nhập môn, trên đó đề bốn chữ "Tứ Cửu Kiếm Quyết" rất to...

Uỳnh!!

Nhưng nhìn ra được là một chuyện, có biết dùng hay không là một chuyện khác.

Hắn rất quen thuộc với chiêu kiếm này.

Quả đấm của An Lâm rơi vào trên lưỡi kiếm, tựa như đụng phải một ngọn núi thần tồn tại vĩnh viễn, sức mạnh của cú đấm hơi chậm lại. Sau đó mặt đất được tăng cường đến tối đa, rạn nứt như đường vân trên mai rùa, nhưng Diệp Linh vẫn không nhúc nhích!

"Không ngờ Tứ Cửu Kiếm Quyết của chúng ta lợi hại như vậy, chỉ cần cảm nhận được uy thế thôi đã đủ khiến người ta sinh ra một cảm giác tuyệt vọng không thể thoát được."

Họ cảm thấy cứ như đang mơ vậy!!

Là Tứ Cửu Kiếm Quyết!

Vào lúc mọi người ở đây còn đang xúc động hoặc khiếp sợ, một tiếng vỡ "rắc" truyền đến.

Tứ Cửu Kiếm Quyết có mười tám tầng, mới học thì đơn giản, nhưng càng học lên những tầng tiếp theo thì độ khó sẽ tăng lên với bội số gấp mấy lần, tầng thứ mười lăm là Định Quân Sơn, trong số lượng cao thủ đông đảo của Tứ Cửu tiên tông, không quá mười người có thể sử dụng thành thạo!

Loại kiếm quyết mà Tôn sư huynh tiện tay vứt ra này lại trâu bò như thế sao?

Hắn cảm nhận được cảm giác với Diệp Linh bị mất đi.

Sắc mặt Diệp Linh biến đổi, Định Quân Sơn của cô vẫn không ngăn được cú đấm của An Lâm.

"Chậm một chút." An Lâm khẽ nhướng mày, cơ thể sừng sững bất động, nhưng đầu ngón tay lại hơi cong.

"Nhóc luyện Tứ Cửu Kiếm Quyết không tệ đâu."

Một tiếng kêu đau đớn đi kèm với máu tươi tung tóe nhỏ xuống giữa mây mù.

Người Diệp Linh hơi uốn cong, dưới sức nặng của quả đấm, phòng ngự của kiếm khí cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, hơn nữa kẽ hở càng lúc càng lớn...

Kiếm tiên trong tay Diệp Linh đã biến mất.

Lúc hắn ngẩng lên một lần nữa, thấy được Diệp Linh đang rơi xuống chỗ hắn, bả vai đã bị đốt xuyên thành một cái lỗ máu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại không có chút hoang mang nào, đôi mắt to linh động có thần lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Cùng lúc đó cơ thể An Lâm khẽ dịch qua một bên, Lạc Vân Trảm đánh xuống mặt đất bên cạnh hắn, chém ra một vết nứt khiến người nhìn thấy đều giật mình.

An Lâm cười khen ngợi, lại tiếp tục tăng thêm sức mạnh trong nắm đấm!

Thần Hỏa tụ lại thành một mũi tên, trong nháy mắt xuyên qua hư không, kéo ra một quỹ tích đoạt mạng cực dài.

Đây là công pháp Đôi Cánh Chân Hỏa tầng thứ nhất của hắn, Xích Thần Tiễn.

Mũi tên của hắn còn nhanh hơn cả Lạc Vân Trảm của Diệp Linh!!

Tiên kiếm màu xanh ngọc đột nhiên tản ra từng luồng sương trắng, An Lâm chỉ cảm thấy cú đấm tan hết, người và kiếm biến mất giống như vậy, quả đấm tiếp tục đánh về phía trước, nhưng nguy hiểm báo trước cũng bao phủ toàn thân trong nháy mắt.

Một tiếng quát truyền xuống từ trên trời cao.

"Kiếm thứ mười sáu, Lạc Vân Trảm!"

Vân Trảm màu xanh như rơi xuống từ trên chín tầng trời, chia nhỏ cả sương mù lẫn mây trắng.

Cô cứ rơi xuống chỗ An Lâm như vậy, rơi xuống tựa như một con chim nhỏ bị thương.

Trong lòng An Lâm bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm, giống như thú dữ giằng co đã lâu cuối cùng cũng lộ ra răng nanh thật sự của nó!

Mũi kiếm lạnh lẽo in trong mắt càng lúc càng lớn.

Ánh sáng lạnh bàng bạc chiếu sáng toàn bộ hoàng hôn.

Cô gái tóc đen bay lượn giữa không trung, nắng chiều kéo dài cái bóng của cô, cơ thể thon dài khỏe mạnh rơi xuống rất nhanh, con dao găm trong tay phải cô cũng phát sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt đó An Lâm nhớ lại buổi tối trước kia, lúc Diệp Linh đáp xuống Long Uyên cũng dùng chính vũ khí này đánh một đám Phản Hư như chém dưa thái rau...

Đây là một thần khí chỉ để chém giết! Mà Diệp Linh là sát thủ trời sinh, thần khí này ở trong tay cô có thể tạo ra được sự đáng sợ vượt quá sức tưởng tượng!

"Cuối cùng Linh Nhi cũng đã lấy vũ khí ra rồi." Hứa Tiểu Lan hăng hái nhìn cảnh tượng này.

Cô là người hiểu rõ Diệp Linh nhất. Mấy chục năm nay, có thể nói Diệp Linh là do chính tay cô nuôi lớn.

"Trận pháp cấp bậc Hợp Đạo cũng không thể cản được sát chiêu của đại sư tỷ sao? Trâu bò quá!"

"Đáng sợ quá, đây chính là lúc Kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn của đại sư tỷ đột phá sức mạnh lớn nhất sao? Thấy trên tấm chắn bảo vệ không có vết nứt nào, những thứ này đều bị kiếm khí của tỷ ấy đánh ra ngoài cả rồi!"

Đám đệ tử chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh không ngừng chuyển động, cùng với sự sắc bén lóe lên trong sương trắng. Rõ ràng có đại trận ngăn cách với khu vực chiến đấu nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sát khí dày đặc và hơi lạnh thấu xương ở giữa đó.

Rõ ràng An Lâm đã dùng thuật Thần Giám, có thể nhìn thấy rõ điểm mấu chốt của kẻ địch, tìm ra sơ hở, nhưng tốc độ từ khi hiểu được toàn bộ đến khi đuổi theo Diệp Linh vẫn phải cố hết sức!

Diệp Linh tấn công biến hoá tài tình, mỗi một chiêu đều có thể giết người.

Mọi thứ trên trời dưới đất, tất cả đều hóa thành nơi chém giết của cô, cô chính là sát thần tay cầm đao chém giết!

Ầm!

Ngực của Diệp Linh bị nổ xuyên!

An Lâm còn chưa kịp phản ứng đã thấy cơ thể Diệp Linh biến hoá kỳ ảo.

Tàn ảnh?

Trong chớp mắt tiếp theo, Diệp Linh xuất hiện sau lưng An Lâm, mũi nhọn màu trắng bạc đung đưa rung động trong không trung, tốc độ còn kinh khủng hơn lúc ra tay trước đó!

Nhưng tốc độ của An Lâm dường như còn hơn Diệp Linh một bậc, hắn không cần xoay người mà chỉ cần hơi xê dịch là đã có thể tránh thoát được ám sát của Diệp Linh.

Diệp Linh lật cổ tay, dao găm thay đổi quỹ tích, nhanh chóng đâm tới.

Chỉ một thoáng, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, mỗi lần chớp động đều là một lần đánh bất ngờ vào chỗ trí mạng!

Cô có thể bắt đầu công kích ở bất kì chỗ nào trong không gian, bên trái An Lâm, bên phải An Lâm, đỉnh đầu An Lâm, trước mặt An Lâm. Không chỉ như vậy, còn có thể đột ngột nhảy ra trên bất kì cái bóng nào, bóng của cô, bóng của An Lâm, thậm chí là bóng của đá vụn hay lá rụng...

Ngay lúc này, một đạo Kim Hư Lôi xé rách bầu trời, giống như rồng lượn gầm thét nhào tới.

Trong trạng thái sử dụng thuật Thần Giám, mọi thứ xung quanh An Lâm bắt đầu chuyển động chậm hơn, hắn hơi dịch bước chân né tránh sang bên cạnh, mũi nhọn dao găm của Diệp Linh sượt qua sát vai, chỉ chém được một góc áo.

Bây giờ Diệp Linh mang cho hắn một cảm giác nguy hiểm quá mức mạnh mẽ, hắn phải dùng toàn lực để đối phó.

Tầm mắt của An Lâm biến thành một màu trắng như tuyết, lần đầu tiên tự chủ động dùng thuật Thần Giám.

Ánh sáng màu bạc trắng, lạnh lẽo kinh người.

Cô tận mắt chứng kiến Diệp Linh lớn lên từng ngày, cho nên rất rõ Diệp Linh có thần khí trong tay đáng sợ đến mức nào!

"Trâu bò thật sự không phải là tông chủ An Lâm sao? Mặc dù không ra chiêu, nhưng né tránh mấy trăm lần, đại sư tỷ vẫn không thể để lại một vết máu gì trên người hắn!"

Các đệ tử sôi nổi bàn luận, mặc dù nhìn không hiểu hai người đang đánh cái gì, nhưng vẫn cảm thấy rất phấn khích!

Nhưng An Lâm lại nghe được điểm quan trọng trong lúc đang né tránh, khóe miệng không kìm được giật giật: "Kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn?"

Diệp Linh đang tấn công, khí thế dọa người nhưng khuôn mặt nhỏ với hai gò má lại ửng đỏ, hơi xấu hổ và lúng túng.

An Lâm như hiểu ra điều gì đó: "Niệm An Thiên Tiên... Kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn... Chẳng lẽ, nhóc muốn tưởng nhớ tôi nên mới lấy cái tên này sao?"

Mặt Diệp Linh càng đỏ hơn, mím chặt môi, điên cuồng chém con dao găm trong tay.

Dáng vẻ kia... Cứ như là ngầm thừa nhận vậy.

An Lâm không nhịn được cười ra tiếng.

Hay cho một thần khí chỉ để chém giết lại có một cái tên quê mùa như thế.

Diệp Linh cũng thừa kế luôn ưu điểm đặt tên bừa bãi của hắn sao?

Dường như bị nói toạc suy nghĩ ra, công kích của Diệp Linh càng thêm nhanh và mạnh, có vẻ như không muốn cho An Lâm nói tiếp nữa!

An Lâm thấy vậy trong lòng cảm thấy hơi vui, rõ ràng Diệp Linh bị miệng hắn làm phiền rồi.

Có sơ hở!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận