Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1486: Linh Nhi giỏi lắm

Thần khí kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn rơi ra khỏi tay Diệp Linh.

Các đệ tử và trưởng lão đứng xem xung quanh đều cảm thấy Diệp Linh bị thương nặng không còn sức chống đỡ nữa, cho nên vũ khí mới rơi khỏi tay, thật ra cách suy nghĩ này không có vấn đề gì cả.

Nhưng sắc mặt An Lâm lại trở nên nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Quả nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn lại tự động đậy. Ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc lóe lên, tốc độ nhanh đến mức An Lâm cũng không thể đuổi kịp.

Tầm An...

Không phải là tìm An Lâm sao?

Dùng thần khí thuộc về hắn, sử dụng mối liên hệ rõ ràng giữa hai thầy trò, để tìm vị trí của An Lâm!

Gần như không hề chậm trễ chút nào, hắn lập tức sử dụng Lục Đại Thần Hỏa, bao gồm Nhất Đại Thánh Hỏa, giống như có tầng tầng lớp lớp màn chắn bảo vệ hắn ở bên trong.

Trước đó Diệp Linh đã nói thần khí không thuộc về cô mà thuộc về An Lâm, bây giờ chỉ sợ là muốn dùng một chiêu "Tầm An" để trả thần khí về với chủ cũ của nó...

"Viu!"

Hóa ra là phun máu đầy mặt mình cũng là một cách mai phục trước sao?

Đúng vậy, xứng với cái tên kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn! An Lâm sẽ bị kiếm này đưa lên đường "an toàn"!

Lưỡi dao đã gần ngay trước mắt, ớn lạnh xuyên thẳng vào não.

"Tông chủ An Lâm!"

Nhưng mà điều khiến hắn không thể ngờ được chính là thần khí có hình dạng dao găm kia đột nhiên biến mất trước khi chạm phải ngọn lửa, trong chớp mắt tiếp theo, lông tơ của hắn đã dựng hết lên.

Mũi nhọn màu trắng bạc phá vỡ hư không, sau đó xoẹt nhanh như sao băng lướt qua chân trời.

Trên mặt hắn có máu tươi của Diệp Linh đang tỏa ra dao động nhẹ nhàng, đó có thể chính là năng lượng ẩn nấp khiến cho sức mạnh thần khí bất chợt tăng thêm.

Thần khí dao găm lại xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tuy nhiên đây có lẽ là cách trả lại đồ vật thoát tục nhất mà hắn từng gặp, lúc trả lại thần khí cho hắn cũng tiện tay tiễn hắn lên đường luôn...

"Bị thần khí xuyên qua đầu, không thể nào sống được."

Trong nháy mắt, cuối cùng An Lâm cũng đã hiểu ra không ít.

"Hu hu hu... Khó khăn lắm thần An mới sống lại được, giờ lại ngoẻo sao?"

Nhóm đệ tử chỉ thấy ánh sáng trắng chợt lóe lên, tiếp đó người An Lâm ngả về phía sau, ai cũng bị dọa sợ trợn to mắt, đệ tử nữ còn mặt mày tái nhợt.

"Toi rồi, đây là bị thủng đầu rồi sao?"

"À..."

"Tông chủ An Lâm bị kiếm đâm chảy máu đầy mặt, thế mà không chết, quả không hổ là tông chủ An Lâm!"

"Mặt tông chủ An Lâm bị thương rồi."

Cho đến khi An Lâm quay đầu lại, tức giận liếc đám đệ tử đang xem chùa phía xa một cái, nói: "Làm ơn đi, mấy cậu đừng có nhập vai sâu quá được không?"

Lúc đầu An Lâm từng giao hẹn với Diệp Linh, chỉ cần làm hắn bị thương, khiến cho hắn chảy máu, như vậy coi như hắn thua trận so tài này. Bây giờ, trên mặt An Lâm có một vết máu...

Các đệ tử hoặc than thở hoặc khóc lóc.

Tiếp đó là tiếng hoan hô vang tận mây xanh.

Toàn bộ võ trường luyện tập bỗng chốc tĩnh lặng.

"Thời gian so tài là mười ba phút, An Lâm bị thương, lần so tài này, Diệp Linh thắng!" Bạch Lăng dùng âm thanh vừa to vừa vui mừng tuyên bố kết quả cuối cùng.

Lời vừa nói ra, các đệ tử cũng như trút được gánh nặng.

"Chẳng lẽ... Là do một chiêu vừa rồi?"

"Chiêu thức vừa rồi là do sư tỷ Diệp Linh đánh ra, cho nên, tỷ ấy thắng đúng không?"

Cho dù nói như thế nhưng các đệ tử vẫn không dám tin.

"Máu kia không phải là do Diệp Linh phun lên mặt hắn sao?"

"Chíp!" Có vẻ như Phượng Hoàng hiểu ra được điều gì liền vui vẻ kêu lên, vỗ đôi cánh màu vàng, giống như đang ăn mừng.

Nhưng trên gò má sạch sẽ đó, mọi người lại thấy được một tia máu đang từ từ chảy ra, vết thương không lớn, có vẻ như là bị cắt ngang qua.

Nghe mọi người nói vậy, An Lâm dùng thuật pháp rửa sạch máu trên mặt.

"Chúc mừng đại sư tỷ chiến thắng trận so tài!"

"Thắng rồi, đại sư tỷ thắng rồi!!"

"Quá tuyệt vời, đây là cảnh đảo ngược tình thế xúc động nhất mà tôi từng thấy, hu hu hu..."

"Hãnh diện quá, tất cả đều vui mừng! Ha ha ha..."

Mọi người thấy Diệp Linh bị tra tấn thành dáng vẻ thảm hại kia, lần lượt bày tỏ sự vui vẻ và hăng hái khi cô đảo ngược tình thế để chiến thắng. Từ lúc không dễ dàng đến lúc rất khó khăn mới thành công, mọi người thường sẽ rất khâm phục người thành công đó, cũng lặng lẽ đứng ở phe cô.

Ngược lại, An Lâm vẫn luôn trâu bò trong toàn bộ quá trình, nhưng đến cuối cùng lại bị thương một lần, đã thành công trở thành tài liệu giảng dạy về mặt trái cho các đệ tử...

"Đông Trân, tôi..." Trình Anh Hùng đứng bên cạnh cô gái Hồ tộc có dáng người hấp dẫn, hơi xúc động, nhưng cũng hơi hoảng sợ.

Đông Trân vỗ bả vai Trình Anh Hùng, đung đưa chiếc đuôi Hỏa Hồ, chớp chớp đôi mắt đẹp quyến rũ, cười nói: "Mai gặp nhé."

Đầu tiên Trình Anh Hùng hơi sửng sốt, sau đó rất vui vẻ, nhìn về phía Diệp Linh bằng ánh mắt vô cùng biết ơn, nước mắt lưng tròng: "Diệp sư tỷ, cảm ơn tỷ!"

"Linh nhi, Linh nhi, nhóc không sao chứ?"

Một gối của An Lâm chạm đất, hắn vòng tay quanh eo nhỏ của Diệp Linh, ôm cô vào lòng.

Ngay lập tức có một trận gió mát thổi tới.

Cười một lát, cô bỗng cảm thấy tầm mắt hơi mơ hồ, cơ thể nhẹ nhàng hơi lảo đảo, ngã về phía sau.

Dưới ánh nắng chiều, nụ cười của thiếu nữ lại càng thêm say lòng người.

"Phì..." Diệp Linh phá lên cười.

Sau đó, sư phụ không còn.

Mỗi lần cô tiến bộ, sư phụ đều không nhìn thấy được.

Lời khen ngợi đã sớm thành thói quen đột nhiên bất mất khỏi cuộc đời cô. Khi đó, cô mới chợt nhận ra, tất cả cố gắng của mình đều chỉ vì hi vọng được người kia công nhận...

Không có người kia khen ngợi, mỗi lần cô vui sướng vì tiến bộ cũng không biết nên kể với ai. Từ khi bàng hoàng luống cuống đến lúc một lòng hướng đạo, Dục Linh, Hóa Thần, Phản Hư...

Cả đoạn đường đó, cô muốn kể tất cả tiến bộ của mình cho người kia nghe.

Hi vọng được nghe người kia khen câu "Linh nhi giỏi lắm" một lần nữa...

Mơ ước chưa bao giờ dám nói ra với ai này, cuối cùng hôm nay cũng đã đạt được.

Đôi mắt của Diệp Linh phản chiếu bóng người quần áo trắng nhẹ nhàng kia, nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ lúc nào không hay.

"Này, Linh Nhi, sao nhóc lại khóc, là cách khen ngợi của tôi không đúng sao?" An Lâm sợ hết hồn khi thấy Diệp Linh rơi lệ.

Cô nhớ lại trăm năm trước học kiếm thuật, học tu hành cùng với sư phụ ở võ trường luyện tập, mỗi khi có tiến bộ, sư phụ cũng đều khen cô như vậy, khen rằng Linh nhi giỏi lắm.

Diệp Linh kinh ngạc nhìn An Lâm, nhìn nụ cười ấm áp kia, mặc dù thân hình đang đứng thẳng tắp kia không cường tráng nhưng lại rất đáng tin, khiến cô cực kỳ an lòng.

An Lâm nhẹ nhàng gật đầu, cũng cười: "Đúng thế, Linh nhi giỏi lắm."

Diệp Linh kéo cơ thể chồng chất vết thương cố gắng đứng lên nhìn An Lâm, giọng nói hơi run, lớn tiếng nói: "Con thắng thầy rồi."

Tiếng hoan hô của mọi người không hề ảnh hưởng đến hai người.

Trên võ trường luyện tập.

An Lâm hơi áy náy nhìn Diệp Linh, hối hận không biết có phải vừa nãy mình ra tay quá nặng hay không.

"Con không sao... Chỉ là quá mệt mỏi... Nhưng rất hạnh phúc, vừa thả lỏng đã muốn nghỉ ngơi một chút..." Diệp Linh cảm nhận được ấm áp truyền đến trên cơ thể, rúc vào lòng An Lâm không nỡ rời xa, động tác và vẻ mặt hoàn toàn không giống một thiếu nữ yểu điệu mà giống một cô bé con không muốn rời xa anh trai của mình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tối dần nhưng vẫn còn vương ánh sáng mờ mờ màu đỏ tím, giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ. Cô không khỏi hỏi nhỏ: "Sư phụ, thầy thích ngắm mặt trời lặn không?"

"Hả?" An Lâm sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu nói, "Thích."

"Con cũng thích." Diệp Linh cười ngọt ngào, thở phào nhẹ nhõm, từ từ nhắm hai mắt lại.

Hơi thở quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc.

Trong mơ, Diệp Linh như được trở về khoảng thời gian một trăm năm trước.

Mỗi một lần cô luyện kiếm xong đều là lúc mặt trời lặn, mồ hôi đầm đìa, An Lâm sẽ thường xuyên ở võ trường luyện tập, lớn tiếng gọi cô: "Linh nhi, về thôi, sư phụ nấu cơm xong rồi, mau về nhà ăn cơm."

Diệp Linh sẽ rất vui vẻ chạy về phía sư phụ, vừa kéo lấy bàn tay ấm áp, vừa nói về thu hoạch trong ngày, nghe được lời khen ngợi của An Lâm liền cảm thấy ngày hôm đó rất đầy đủ.

Thời gian trôi qua, ngày xưa đã không còn nữa.

Nhưng thật may mắn, cuối cùng sư phụ của cô cũng về nhà rồi.

Có sư phụ ở bên cạnh lúc mặt trời lặn.

Cô rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận