Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1489: Đại Thiên Sứ sáu cánh

Cổ Long Đế chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại được cả tông môn ra nghênh đón.

Lại còn là... Cách thức nghênh đón kì lạ đến vậy!

Thành ngữ nối nhau với ngâm thơ làm phú cái quỷ gì chứ?!

Lại còn Cổ Long Đế em yêu cô? Có còn cần mặt mũi nữa không vậy?!!

Nhìn thấy mọi người vẫn còn trong dáng vẻ tha thiết chân thành, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Chần chừ một lát, Cổ Long Đế mới cười nói: "Cám ơn các bạn đã hoan nghênh tôi, không cần khách khí, hi vọng sau này chúng ta có thể chung sống vui vẻ."

Cô chung quy cũng là Đế Vương thống lĩnh một tộc Tà Long, ứng phó với mấy pha thế này cũng không thành vấn đề.

Sau lưng Cổ Long Đế, không gian nứt ra vẫn chưa khép lại, đột nhiên có vầng hào quang chiếu xuống.

"Thật xinh đẹp, thật không ngờ trên thế gian lại có nụ cười xinh đẹp và thuần khiết đến thế."

Trái ngược với Cổ Long Đế thì Lạp Phỉ Nhĩ lại là đề tài gây chú ý và hấp dẫn mọi người.

Khuôn mặt của thiên sứ vốn đã khiến cho mọi người kinh hãi một phen, sau khi nghe được danh hiệu của cô, bọn họ lại càng khiếp sợ, đặc biệt là một số học trò vừa nhập môn đã không kìm được mà hét lên.

Nhóm đệ tử đều đang rất hưng phấn.

Thiên sứ giang sáu chiếc cánh ra, từ trong khe nứt đi ra. Toàn thân cô mặc chiếc váy dài màu trắng phóng khoáng, mái tóc dài màu vàng kim chói mắt như làn sóng vàng cuộn lên, làn da lấp lánh như ngọc quý, dung mạo tuyệt đẹp, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp chữa mọi tâm bệnh của con người.

Điều này khiến cho hình ảnh của cô trong lòng mọi người lại càng tăng thêm một bậc.

Vầng hào quang thần thánh khiến cho khắp trời đất đều trở nên ấm áp, không chỉ có vậy, hễ là sinh linh được hào quang chiếu rọi thì mọi ô uế bên trong cơ thể đều được tẩy sạch.

Khiến cho Cổ Long Đế với tư cách làm cô giáo đến đây, không khỏi cảm thấy nhói lòng.

"Hi, chào mọi người, tôi là Lạp Phỉ Nhĩ, tôi là tùy tùng của Thiên tử Cổ Long Đế, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Giọng nói của thiên sứ rất êm tai, ngữ điệu cũng khiến cho người nghe vô cùng dễ chịu.

Sắc mặt của An Lâm hơi thay đổi, khả năng tịnh hóa thật mạnh!

"Hơn nữa thoạt nhìn đã thấy thật ấm áp, không xong rồi, tim của tôi đập nhanh quá!"

Nếu như cô gái này muốn làm ngôi sao, chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp này cùng với nhân duyên cực kỳ tốt, chắc chắn có thể trở thành ngôi sao nữ đứng đầu đại lục Thái Sơ?

"Lạp Phỉ Nhĩ! Cô chính là Lạp Phỉ Nhĩ - một trong tứ đại thiên sứ của Vườn Địa Đàng ư?"

Giọng nói của Lạp Phỉ Nhĩ còn rất trong trẻo ngọt ngào, ca hát cũng không thành vấn đề.

Đối với những lời ca ngợi cùng sự thán phục này, Lạp Phỉ Nhĩ chỉ nở nụ cười dịu dàng, còn khẽ gật đầu với nhóm đệ tử, cử chỉ tao nhã, hào phóng khéo léo.

Đối với việc này, An Lâm thấy khâm phục trong lòng nhưng cũng không ngoài ý muốn. Từ lâu hắn đã biết Bạch Vũ tộc chính là tập đoàn thần tượng do trời sinh ra, vị Lạp Phỉ Nhĩ này càng phát huy thuộc tính này một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

An Lâm: "..."

"Lực tương tác thật mạnh, đây chính là năng lực của Lạp Phỉ Nhĩ sao?" An Lâm nói với vẻ kinh ngạc.

Lạp Phỉ Nhĩ nhìn thấy tinh linh nhỏ bé trên vai An Lâm, đôi chân trần trắng muốt ngọc ngà khẽ đạp một cái, chớp mắt đã đi tới trước mặt tinh linh nhỏ, khẽ dò xét cơ thể rồi cười rất dịu dàng: "Cô nói không sai, tôi là yêu tinh đội lốt thiên sứ. Còn cô, cô là thiên sứ đội lốt yêu tinh."

Nụ cười của cô càng thuần khiết tự nhiên, khiến cho mọi người vừa liếc nhìn thì sẽ không thể rời mắt nổi...

Pặc!

Khuôn mặt của cô không có điểm nào có thể bắt bẻ, thêm cả biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ sợ có thể khiến người ta cả đời cũng không thể quên.

Hứa Tiểu Lan vẫn giữ nguyên nụ cười: "Thân thể của tông chủ có chút vướng ngại, vậy để tôi thay tông chủ đi tham quan cùng mọi người."

An Lâm bị một tay của Hứa Tiểu Lan đập bụp xuống mặt đất, cơ thể lõm xuống lòng đất hơn trăm mét.

Ầm ầm!

Không biết từ bao giờ An Lâm lại bắt đầu liệt kê ra hàng loạt ưu điểm của Lạp Phỉ Nhĩ, mãi đến lúc trán bị Hứa Tiểu Lan búng một cái thì mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Cơ thể mềm mại của Đề Na khẽ run lên, đột nhiên có một loại cảm giác cảm động trong lòng.

Hứa Tiểu Lan là người duy nhất mà tâm tình vẫn ổn định, lập tức cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng mãi ở đây nữa, trước tiên xin mời cô Cổ Long Đế làm quen với Cửu Tiên tông một chút."

"Được, dẫn các cô đi tham quan chính là trách nhiệm không thể thoái thác của tông chủ tôi đây rồi!" Lúc này An Lâm kích động nhảy lên, xung phong nhận việc.

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan giật giật: "Ha ha ha, đây chính là lý do mà anh nhìn chằm chằm cô ấy không rời mắt à?"

"Đúng là yêu tinh." Hai tay Đề Na khoanh lại, hầm hừ.

Đây vốn hành động khiến người ta vô cùng chán ghét, nhưng mọi người lại không hề thấy ghét bỏ mà ngược lại còn bị tính tình của cô cảm hóa, cảm thấy như thế rất tự nhiên, rất đáng yêu.

Dường như Lạp Phỉ Nhĩ cũng chú ý tới sự việc phát sinh chỗ An Lâm, không khỏi che miệng cười trộm, đôi mắt màu xanh lam vô cùng xinh đẹp khẽ cong, cứ như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Sh...

Mọi người thấy cảnh này, không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.

Thân thể của tông chủ có vướng ngại quái gì, có mà bị cô đánh cho thành có vướng ngại ấy?

Rất nhiều đệ tử dường như hiểu ra, thì ra đứng đầu trong chuỗi thức ăn của tông môn, vẫn là Tiểu Lan...

Dù là Cổ Long Để sát phạt quả quyết hay Lạp Phỉ Nhĩ tâm lặng như nước thì khi thấy cảnh này cũng đều ngơ ngác mất một lúc, sau đó liền hơi hoảng...

"Vậy thì, làm phiền Hứa Tiểu Lan đạo hữu." Cổ Long Đế mỉm cười.

"Vô cùng cảm ơn." Sáu chiếc cánh của Lạp Phỉ Nhĩ thu lại, hơi khom người nói.

Đối mặt với vị lão đại của Tứ Cửu Tiên Tông, khí thế của các cô bị đè nén xuống, không dám lỗ mãng.

Cứ như vậy, dưới sự chú ý của mọi người, Hứa Tiểu Lan, Cổ Long Đế, Lạp Phỉ Nhĩ bước qua cánh cửa lớn của tiên tông, đi thẳng một mạch về phía trước.

Một số đệ tử cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, không khỏi bóp cổ tay thở dài.

"Sao khi nãy lại không chuẩn bị lời thoại để hoan nghênh Lạp Phỉ Nhĩ cơ chứ."

"Hối hận quá! Thật muốn để cô ấy nghe được giọng nói của tôi, cho dù chỉ là hô một câu thoại."

"Thật không ngờ tôi có thể đứng nhìn Đại thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ ở khoảng cách gần đến vậy."

"Trên đời này sao lại có thiên sứ đẹp đến thế cơ chứ?"

Dù cho Lạp Phỉ Nhĩ đã đi xa nhưng mọi người vẫn thảo luận mãi về đề tài này. Sức hút không cần quá phô trương, nhưng vừa mới xuất hiện, cô đã lập tức có thể trở thành trung tâm của mọi sự chú ý một cách rất tự nhiên.

Về phần Cổ Long Đế...

Hả? Cổ Long Đế là ai? Tùy tùng của Lạp Phỉ Nhĩ sao?

Lúc này.

Từ trong hố sâu vài trăm mét, An Lâm đang ngẩn người nhìn bầu trời bên trên miệng hố.

"Người khổng lồ An Lâm, sao anh không đi theo cùng? Khi nãy nếu như anh mặt dày đi theo sau Tiểu Lan, Tiểu Lan cũng sẽ không nỡ đuổi anh đi, như thế thì anh có thể tiếp xúc rất gần gũi với chị gái thiên sứ xinh đẹp kia rồi." Đề na níu lấy tóc An Lâm, nói.

An Lâm không trả lời mà chỉ tự lẩm bẩm: "Chỉ là tùy tùng của thiên tử thứ tư trong bang Phá Thiên, vậy mà lại là đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, cái bang Phá Thiên này cũng thật quá mạnh..."

"Họ mạnh không phải là chuyện tốt sao? Nếu thế thì nhân loại chúng ta lại có thêm mấy phần hi vọng chiến thắng rồi." Đề Na cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nhận thấy được sự lo lắng trong giọng nói của An Lâm.

"Phải biết rằng, ngoại trừ Trần Trần, thiên tử thứ nhất và thứ tư của bang Phá Thiên đều không phải con người. Cô thật sự tin rằng bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý, liều mạng chiến đấu vì sự tồn vong của Nhân tộc sao?" An Lâm nói ra suy nghĩ của mình.

Đề Na chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc như ngọc thạch, giọng nói trong trẻo: "Nếu đã như vậy, chi bằng người khổng lồ An Lâm gia nhập bang Phá Thiên đi? Bước lên làm lão đại, để tất cả bọn họ phải nghe theo anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận