Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1497: Bí mật không muốn người khác biết của Bạch Lăng

An Lâm vẫn luôn cho rằng Bạch Lăng là nhân vật quan trọng nhất trong tộc Tử Tinh.

Bây giờ hay rồi, một câu nói của Bạch Lăng đã phá tan suy đoán của hắn.

Sau khi An Lâm trải qua nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, lại càng thêm tò mò về Bạch Lăng: "Cô... ngay cả là người của Tử Tinh cũng không phải, vậy cô là ai?"

Bạch Lăng cười nói: "Có một chút, thật ra anh đã đoán đúng, tôi là sinh mệnh mà Tử Tinh dốc toàn tộc lực lượng để bảo vệ. Dung lượng não bộ của tôi gấp hơn một trăm triệu lần sinh linh bình thường có IQ cao, nắm giữ tất cả tri thức của nền văn minh Tử Tinh, đó là ngọn lửa của sự truyền thừa và nối tiếp của toàn bộ nền văn minh."

"Đáng tiếc não bộ vì để bảo vệ cơ thể, rất nhiều tri thức thông tin, thông tin vẫn còn ở trạng thái phong ấn, phải mở khóa một cách chậm rãi, tôi cũng cần phải thích ứng..."

An Lâm nghe thấy vậy có chút mê mẩn, Bạch Lăng quả nhiên có lai lịch lớn.

"Lực phản lại của Thiên Đạo chắc chắn khiến cho Nhân tộc của Tử Tinh bị tiêu diệt triệt để, chết sạch sành sanh. Trời muốn giết người, sao lại có thể giữ lại người sống? Nhưng tôi không phải là người của Tử Tinh, tôi là nhân loại mới mà nền văn minh Tử Tinh chế tạo ra, một con người có thể nói là hoàn mỹ nhất mà nền văn minh đã dốc sức tạo ra." Bạch Lăng tiếp tục nói.

An Lâm liếc mắt nhìn Bạch Lăng một cái, nói với vẻ khó có thể tin: "Cô còn xưng là mình người hoàn mỹ nhất? Bề ngoài dịu dàng, thực tế thì nội tâm xấu xa chết đi được, một Đại Ma Vương thường xuyên thích làm thử nghiệm ngược các đệ tử đến mức sống dở chết dở lại là người hoàn mỹ nhất sao?"

"Ở trong mắt tôi, cô chính là người hoàn mỹ nhất!"

"Cô nói tiếp đi." An Lâm nuốt ngụm nước miếng, nói với giọng yếu ớt.

Nụ cười của Bạch Lăng rất đẹp, nhưng hắn lại cảm giác mình bị Tử Thần theo dõi. Nếu như sửa lại lời nói mà không vừa ý cô, hắn dám cam đoan lưỡi cắt này sẽ không một chút lưu tình mà cứa xuống!

Bạch Lăng nghe thấy câu nói này, rốt cuộc cũng buông lưỡi cắt trong tay xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Bạch Lăng híp mắt cười nói: "Cho anh thêm một cơ hội sửa lại lời nói của mình."

"Tôi là sinh linh nhân tạo, không có bất kỳ quan hệ huyết thống hay gen di truyền với người của Tử Tinh, vì vậy trong sự phản phệ của Thiên Đạo tôi đã tránh được. Tôi có tất cả những tính chất đặc biệt mà một sinh mệnh cần có, không chỉ có thể xác, còn có linh hồn, cũng có thần đạo độc nhất vô nhị, thật sự giống với mấy người."

"Ha ha." Một tiếng cười lành lạnh vang lên.

Con gái nổi giận sẽ không nói đạo lý, lúc này không khuất phục thì sẽ bị đánh một trận.

Cả người An Lâm run lên.

Đột nhiên, cổ hắn mát lạnh, một lưỡi cắt Lạp Tử xuất hiện trên cổ hắn.

An Lâm với giọng nói đanh thép, tiếp tục nói bổ sung.

Mặt An Lâm không kiềm chế được mà giật giật, trơ tráo như thế sao?

Hắn lập tức sửa lại lời nói: "Một người con gái tài năng dịu dàng, xinh đẹp hào phóng, am hiểu lòng người, vô cùng thông minh, bất luận là dung mạo hay tính cách cũng không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào như chị Bạch, thì làm sao có thể không phải là người hoàn mỹ nhất!"

"Cô nói rất đúng." Hắn suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu thở dài rồi nói.

Vì sự hài hòa của tông môn, vì sự phát triển lớn mạnh lâu dài của Tông chủ, vì sự tồn vong của Nhân tộc, An Lâm chỉ có thể chọn cách nhẫn nhục, khom lưng uốn gối, nằm gai nếm mật.

Bạch Lăng nhìn về phía An Lâm, tiếp tục nói: "Nếu nói có sự khác biệt, thì đơn giản chỉ là thông minh hơn mấy người một chút, tính cách tốt hơn mấy người một chút, khuôn mặt đẹp hơn mấy người một chút, có tư chất tự nhiên hơn mấy người một chút."

"Điều tôi muốn làm là bù đắp sai lầm mà nền văn minh Tử Tinh tạo ra." Bạch Lăng ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nói lẩm bẩm, "Tôi muốn vá trời!"

"Người của Tử Tinh chết sạch rồi, một người Tử Tinh giả như tôi, lấy cái gì để phục hưng?" Bạch Lăng lại cười với vẻ bất lực.

Giọng nói của Bạch Lăng lành lạnh, gằn từng chữ.

"Tôi là mồi lửa của nền văn minh Tử Tinh, đồng thời tôi cũng có sứ mệnh của chính mình." Ánh mắt Bạch Lăng nhìn về phía xa xôi.

"Tôi nghe thấy được nguyện vọng của họ trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, chính là muốn bù đắp những sai lầm đã xảy ra. Đứa trẻ phạm lỗi đều là hy vọng nhận được sự tha thứ của người lớn. Đứa trẻ không cẩn thận đâm người lớn một đao, hoảng sợ hối hận, quỳ trên mặt đất, ôm lấy lỗ máu đó, hy vọng ở thời khắc cuối cùng, người lớn có thể bớt giận..."

Ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thì thầm chửi.

"Vậy thì, cô dự định gia nhập bang Bổ Thiên?" An Lâm có chút lo lắng nói.

An Lâm lần đầu tiên nghe thấy Bạch Lăng châm chọt nền văn minh Tử Tinh của cô, lại nói trắng ra như vậy, không nể tình chút nào, đây thật sự là mồi lửa của nền văn minh Tử Tinh sao...

Bạch Lăng cười: "Thật sự ngu xuẩn lại đáng thương."

"Sứ mệnh? Phục hưng nền văn minh Tử Tinh?" An Lâm hiếu kỳ nói.

An Lâm lúc này mới biết mình không nghe lầm, nhưng vẫn có chút khó tin, trong hoàn cảnh mọi người đều muốn phá trời, Bạch Lăng lại chọn con đường vá trời.

"Thần Đạo của tôi, không phải là đạo của không gian, cũng không phải là đạo của tin tức tính toán, mà là đạo của một nền văn minh. Nền văn minh Tử Tinh đã ban tặng cho tôi mồi lửa, nó đang dùng một phương thức đặc biệt để tiếp tục duy trì."

"Đạo của tôi gọi là đạo Tử Tinh. Tôi có thể nhận biết được sự sám hối trong thời khắc cuối cùng của người dân Tử Tinh, khóc giống như một đứa trẻ vừa bất lực vừa tuyệt vọng... Nhưng, chung quy tất cả đều không thể quay trở lại được nữa..."

Duy trì nền văn minh của một chủng tộc không đơn thuần là duy trì tri thức và tinh thần, duy trì huyết thống cũng là một phần không thể thiếu, huyết thống đã đoạn tuyệt, thật sự không thể gọi là phục hưng.

"Tôi nói... Tôi, Bạch Lăng, muốn vá trời!!"

"Hả? Cô nói cái gì?"

An Lâm sợ đến mức suýt chút nữa là từ trên ghế rơi xuống dưới.

Bạch Lăng lắc đầu quả quyết: "Không cần, tôi sẽ tự mình nghiên cứu... Những năm gần đây, tôi thật sự đã nghiên cứu rất nhiều thứ, chuẩn bị rất nhiều..."

Cô nhìn An Lâm, có chút muốn nói rồi lại thôi.

An Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Được thôi, chỉ cần có thể cứu Nhân tộc, thì tôi ủng hộ cô."

Bạch Lăng lộ ra lúm đồng tiền, mặt mày đều hiện ra ý cười: "Vâng, Tông chủ đại nhân."

Có một câu nói, cô chưa nói.

Chính là biểu hiện của An Lâm trong phòng nghiên cứu của Hắc Ám trăm năm trước, đã cho cô dũng khí bước đến ngày hôm nay.

Tiếp theo, An Lâm không truy hỏi nữa.

Hắn đã biết được thân phận thật sự của Bạch Lăng và mục đích của cô, những cái khác không quan trọng. Ví dụ nếu như hỏi cô vá trời thế nào, sau đó cô sẽ quăng ra một loạt lý luận, An Lâm cứ nghe như một tên ngốc, như vậy cũng vô vị!

Phỏng vấn Bạch Lăng đến đây kết thúc.

An Lâm bắt đầu phỏng vấn tiểu tinh linh của hắn.

"Tiểu Na, Tiểu Na, làm thế nào mà cô nghiên cứu ra chân ý Phá Thiên lợi hại như vậy? Có lẽ không phải là lấy bản thân làm thí nghiệm ở thế giới Thần Kính đó chứ?" An Lâm phỏng vấn với vẻ hết sức tò mò.

Trên mặt Đề Na có một chút đắc ý: "Đúng vậy, ở trong thế giới Thần Kính tôi chính là trời, sau đó tôi lợi dụng bản lĩnh không gì không làm được ở thế giới Thần Kính của mình, nghiên cứu xem dùng sức mạnh Phá Thiên như thế nào để giết chết chính mình... Không thể không nói, tôi đúng là thiên tài, tôi thật sự giết chết chính mình!"

An Lâm suýt chút nữa thì phun ra ngoài một ngụm máu: "Cái gì mà thiên tài, cái này có cái gì đáng để tự hào sao? Bây giờ cô không sao chứ?"

"Không sao, bên trong thế giới Thần Kính tôi lại sống lại rồi, hồi máu phục sinh." Đề Na cười an ủi

Nghe thấy sự bảo đảm của Đề Na, An Lâm vẫn cảm thấy phản ứng của tiểu tinh linh này thần kỳ quá mức, có chút làm người ta mở rộng tầm mắt, lại một lần nữa giúp cô dựng nên nhân sinh quan, giá trị quan, tu tiên quan chính xác.

Thời gian trôi qua.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.

Rốt cuộc trận quyết đấu của Hứa Tiểu Lan, Phượng Hoàng và Cổ Long Đế cũng bắt đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận