Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1507: Ý nghĩa thực sự của sinh mệnh

Dòng máu đỏ tươi phun ra, chạm đến lưỡi kiếm đen xì.

Đột nhiên, tay áo của Hắc Y Nhân bừng bừng sát khí đánh về phía An Lâm, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn mấy lần An Lâm khi trong trạng thái sử dụng ba đại thuật pháp bạo thể.

An Lâm không hề tránh đi, kiếm Thắng Tà được bao quanh bởi ngọn gió đồng thời có thêm cả thần hồn mạnh mẽ không gì sánh nổi kia chuyển động giữa không trung, chém thẳng về phía cổ Hắc Y Nhân!

Hắn muốn chém đầu Hắc Y Nhân một lần nữa, cho dù Huyết tộc cảnh giới Hợp Đạo có lực sinh mệnh mạnh mẽ đến mức biến thái thì chắc chắn cũng sẽ có một mức độ giới hạn, một khi vượt qua giới hạn đó, kể cả là Thần cũng sẽ phải chết!

Huống hồ, mũi kiếm này được tăng thêm máu tươi và sức mạnh thần hồn của hắn, nói không chừng sẽ càng có hiệu quả tốt hơn!

Hắc Y Nhân phát hiện ra An Lâm không thèm quan tâm đến chiêu đánh trả của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện thêm mấy phần độc ác, trong lúc cô ta sử dạng trạng thái Vũ Liên Hoa còn chưa có một ai dám xem thường như thế!

Mặt đất đã bị Thần Đạo của cô ta đồng hóa thành một màu đen kịt bóng loáng chính là sân khấu của cô ta. Còn cô ta đang phất tay áo dài nhảy múa trên sân khấu là cảnh đẹp duy nhất giữa đất trời, dù bất cứ ai đứng trước mặt cô ta thì cũng phải ảm đạm mờ nhạt!

Mũi chân cô ta điểm nhẹ, chuyển động vòng eo, bộ váy đen như mực bay bay mang theo một mùi hương thoang thoảng, thân hình yểu điệu thon dài cực kỳ quỷ dị nghiêng về một bên.

"Phụttt..." Khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi phun ra.

Nói xong, cô ta còn đưa ngón tay ngọc non mềm xẹt qua vết thương trên bả vai của mình đầy khiêu khích, thấm lấy máu tươi, lại vươn chiếc lưỡi thơm tho ra khẽ liếm, đôi mắt hơi nheo lại, ngâm nhẹ một tiếng, trông có vẻ như đang cực kỳ hưởng thụ.

Sức mạnh tuôn trào như dời núi lấp biển.

Hắc Y Nhân nhanh nhẹn xoay người, khóe miệng xinh đẹp hơi cong lên, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy ý tứ khinh thường: "Đúng là ngu xuẩn, thế mà dám tính toán lấy dùng vết thương đổi lấy vết thương với ta? Ngươi đổi được chắc?"

"Tìm chết!" Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, hai cánh tay áo dài cũng chính lúc này đuổi đến phần lưng An Lâm.

Còn trong mắt An Lâm, cô ta đã bị giết chết trong giây lát!!

Phong Kiếm của An Lâm có vẻ như sắp sửa thất bại bỗng nhiên thay đổi chiêu thức, thay đổi quỹ đạo ngay giữa không trung!

An Lâm bò dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy động tác này của Hắc Y Nhân liền không kìm được bật cười thành tiếng.

Mũi kiếm của An Lâm không chút do dự hạ xuống, xé rách bộ vân thường màu đen của cô gái, rạch ra một vết máu trên bả vai trắng nõn tròn trịa của cô ta, cùng lúc đó tay áo của Hắc Y Nhân cũng dồn dập đánh trúng vào phần lưng An Lâm.

Sắc mặt Hắc Y Nhân biến đổi cực nhanh, điều này cần phải có tốc độ phản ứng mạnh đến cỡ nào mới có thể theo được bước chân nhảy múa của cô ta?

An Lâm bị đánh bay ra sau hơn nghìn mét.

Rõ ràng là cô ta chiếm được ưu thế, nhưng người đàn ông kia lại lộ ra nụ cười bỉ ổi thế kia, thực sự đáng hận!

An Lâm chỉ cảm thấy sau lưng như bị hơn một trăm ngọn núi thần đập trúng, trên người truyền đến cảm giác xé rách khủng khiếp, ngay cả xương cốt cũng không chịu được gánh nặng, bị nện đến mức có một chỗ nứt ra.

Mũi chân đạp mạnh xuống, cô ta hệt như chim nhạn thoáng chốc lướt nhẹ về phía An Lâm. Hai tay áo khẽ bay bay uyển chuyển như sương mù, lại mang theo thứ sức mạnh bóng tối tuyệt vọng nhất, bao phủ người đàn ông cách đó không xa.

Trong mắt Hắc Y Nhân, cô ta được lợi rồi, thật không ngờ...

Nhìn thấy biểu cảm của An Lâm, đáy lòng Hắc Y Nhân cảm thấy không vui.

Tay áo đen kịt mang theo sức lực của hàng nghìn hàng vạn binh lính trực tiếp đánh thẳng về phía đối phương.

Cho nên nói, rốt cuộc thì nụ cười này của An Lâm là có ý gì?

Tay áo hạ xuống chập chùng như hàng ngàn thiên thạch tuôn rơi, đập đến phía trên mai rùa xanh biêng biếc bên ngoài An Lâm, chiếc mai rùa chấn động kịch liệt, nhưng không hề có dấu hiệu bị nứt ra.

Hắc Y Nhân nhớ tới Ám Vong Đại Đế điên điên khùng khùng của Thánh địa Huyết tộc, người kia đã từng là Thánh tử mạnh mẽ nhất nhưng hiện giờ lại luân lạc đến mức tóc tai bù xù, miệng còn không ngừng lẩm bà lẩm bẩm "thế nào là tổ, thế nào là đạo", cả người y hệt một tên phế nhân...

Trái tim cô ta đột nhiên đập cực kỳ nhanh.

An Lâm vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề cử động, nhìn cô ta bằng vẻ mặt mong đợi, trong thần sắc ngập tràn biểu cảm thắng lợi, điều này lại càng khiến cho cô ta cảm thấy bực bội và bất an.

"Sức mạnh này, cảm giác như mỗi một tế bào trong thân thể đều đang bắt đầu nhảy nhót..." Cô ta nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt sợ hãi: "Anh... Rốt cuộc anh đã làm gì tôi?"

"Aaa...!" Sắc mặt Hắc Y Nhân Đại Đế ửng hồng, không ngừng ưỡn bộ ngực to lớn ngạo nghễ bên dưới bộ y phục đang phập phồng dồn dập, bàn tay trắng nõn ôm chặt lấy vị trí trái tim, đôi mắt lúc thì mơ màng lúc lại thanh tỉnh.

Dòng máu khắp cơ thể không ngừng sôi trào, đó là một sự hủy diệt do vận động cực hạn và thăng hoa mang đến!

Cô ta biết, tất cả những thứ này rất có khả năng là do chính An Lâm làm ra. Cho nên sự coi nhẹ của cô ta trước đó cũng chỉ là xem thường về mặt chiến lược, còn trong thực tế chiến đấu thì cô ra vẫn luôn rất xem trọng hắn.

"Cứng chắc quá..." Sắc mặt Hắc Y Nhân khẽ biến.

Sự bất an trong lòng vị đại đế Huyết tộc này càng mạnh mẽ, An Lâm có thể tránh né, có thể đánh trả, nhưng hắn lại lựa chọn cách phòng ngự hèn nhát nhất, rốt cuộc hắn đang chờ đợi cái gì sao?

"Thình thịch..."

Hắc Y Nhân không khỏi cảm thấy nụ cười này của An Lâm khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi, hai tay áo của cô ta tung bay, đánh thẳng về phía An Lâm: "Vũ Liên Hoa, tụ vẫn!"

Năng lượng Thần Đạo tạo thành trùng kích, khuấy động hơn trăm dặm.

Oành!!

Cho dù có là đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, nếu dùng thân thể để đón đỡ một kích này thì cũng đều sẽ bị đâm đến thịt nát xương tan!

An Lâm gạt bỏ trạng thái tránh bên dưới mai rùa, nhìn cô gái với sắc mặt ửng hồng đến mức không cất bước nổi với tư thái của người thắng và cười, giọng nói hứn cực kỳ cuốn hút, nghiêm túc nói: "Muốn biết rõ ràng ý nghĩa thực sự của sinh mệnh sao? Muốn được sống thực sự sao? Máu thánh sẽ cho cô đáp án..."

Hắc Y Nhân hơi sửng sốt một lát, sau đó hồi tưởng lại một kiếm An Lâm chém mình trước đó, đồng tử bỗng chốc co rụt lại: "Hóa ra là máu của anh... Anh hạ độc trong máu?!"

"Không, không phải tôi hạ độc, mà vốn dĩ thân thể tôi đã có độc." An Lâm cười lạnh đáp.

"Aaa...!" Hắc Y Nhân Đại Đế lại một lần nữa yêu kiều la to, hô hấp dồn dập, trên làn da trắng như tuyết xuất hiện màu đỏ khác thường, toàn thân run rẩy, dường như đang phải chống cự lại một luồng sức mạnh đặc biệt.

"Lần đầu tiên đều sẽ cảm thấy đau đớn một chút, sau đó cô sẽ tập thành thói quen và đồng thời cũng sẽ hưởng thụ nó." An Lâm mỉm cười an ủi.

Hắc Y Nhân: "..."

Huyết tộc cảnh giới Hợp Đạo không phải kẻ ngu, đương nhiên biết được điểm đặc biệt trong máu An Lâm.

Loại máu tinh khiết đến cực hạn kia có thể khiến huyết dịch khắp cả thân thể cũng sôi trào và run rẩy theo, đây là thứ sức mạnh hủy diệt! Không chết đi trong sự hủy diệt thì sẽ sống lại từ sự hủy diệt đó!

"Haaa..." Trong tiếng hô nũng nịu của Hắc Y Nhân xen lẫn cả mấy phần yếu mềm quyến rũ.

Cô ta hơi khom người, đôi chân thon dài khép chặt lại, bàn tay nắm chặt lấy ngực, bên ngoài làn da trắng nõn hơi ướt át, mồ hôi không ngừng rỉ rả. Dưới góc độ An Lâm đứng, còn có thể nhìn thấy cả đôi gò tuyết trắng đang khẽ run rẩy bên dưới cổ áo vân thường.

Trên tường thành, các tu sĩ không kìm được mà chú ý đến cảnh chiến đấu của An Lâm đều có vẻ mờ mịt và sợ hãi.

"Cuộc chiến giữa An Lâm và Hắc Y Nhân thật kỳ quái, mới đánh có mấy chiêu đã đột ngột dừng tay."

"Biểu cảm của Hắc Y Nhân Đại Đế trông thật đau đớn, trúng phải bùa chú rồi sao?"

"Sao tôi lại cảm thấy biểu cảm của Hắc Y Nhân cứ như là đang rất thoải mái... Không đúng, có lẽ chính là mất hồn."

"..., rốt cuộc thì An Lâm tông chủ đã làm gì?"

Cho dù mọi người nói như thế nào, An Lâm cũng kìm được chân Hắc Y Nhân, đối với cục diện chiến đấu của hai bên mà nói, điều này đã chào đón sự thay đổi cực lớn.

Bất luận là chiến trường về phương diện nào, thì cũng đều là đội quân liên kết của Cửu Châu chiếm ưu thế!

Hứa Tiểu Lan xinh đẹp đứng trên thân Phượng Hoàng, nhìn về phía Hắc Y Nhân Đại Đế đang trong cao trào và An Lâm với vẻ mặt tươi cười, tuy nói rằng biết bọn họ đang làm gì, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà giật giật liên hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận