Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1509: Đừng quá mơ mộng nữa đi

Lồng giam bằng lửa ngút trời, vây khốn toàn bộ đội quân đến mức tuyệt vọng.

Mấy chục đại năng Phản Hư dẫn đầu ba triệu tu sĩ xông thẳng về phía hơn mười quân địch với tư thái bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn không sợ hãi, nhẹ nhàng hệt như hổ lao vào bầy dê.

Binh lính Thiên Nhân tộc, Huyết tộc, Hư Linh tộc không ai từ bỏ, vẫn đang liều mạng đánh lại.

Đại trận gồm một vạn Thiên Nhân tộc cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản được sự tiến công của một đại năng Phản Hư.

Trừ điều đó ra, bọn chúng biết rằng còn có hi vọng phá được cục diện này, nhưng hi vọng này lại gửi gắm trên người đại năng cấp bậc Hợp Đạo.

Bi Tinh Đại Đế vẫn bị chiến hạm Tinh Hỏa dây dưa, vừa đánh vừa lui.

Hắc Y Nhân Đại Đế sắc mặt ửng hồng nhìn về phía An Lâm, bầu không khí cực kỳ quái lạ.

Về phần sau nguyên soái cảnh giới Thiên Khải kia, hiện tại đã bị Hứa Tiểu Lan, Chu Húc Trạch, Tư Đồ Phụng và Thần thú Phượng Hoàng bao quanh vây khốn...

"Quá tốt rồi, ngài ấy là cường giả cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, nếu như là ngài ấy, nhất định có cách có thể phá vỡ lồng giam Thần Hỏa của Phượng Hoàng, chúng ta hãy theo phía sau!"

Phản ứng đầu tiên của Y Đăng Đại Đế là hơi sửng sốt, tiếp đó trên mặt liền xuất hiện vẻ độc ác và nụ cười tàn nhẫn: "Chỉ là Phản Hư mà cũng dám chắn đường ta? Cũng được, ta sẽ giết ngươi để tế trời!"

Trường Sinh Đại Đế cũng không đuổi theo, ông vẫn đang duy trì sự vận chuyển trận pháp ở thành Nam Triều như cũ, bởi vì ông còn muốn bảo vệ những tu sĩ trên thành và dân chúng chưa kịp chạy trốn ở phía sau.

Nhưng cũng chính lúc này, một bóng hình cực kỳ nhỏ xinh bỗng nhiên xuất hiện phía trước đường chạy trốn của Y Đăng Đại Đế.

Đây chính là ngay cả cơ hội rút quân cũng còn chẳng có!!

"Ông không thể rời khỏi đây được." Cô chậm rãi mở miệng, đôi cánh sắc vàng mờ ảo rung động nhè nhẹ, đôi mắt màu xanh ngọc bích lóe lên một ánh thần mang màu xanh lục lạ thường, đối mặt với Y Đăng ngưng tụ sức mạnh Thần Đạo của Huyết Tu La đang lao cuồng ép lao đến mà trên mặt không hề có một tia hoảng loạn.

Đã không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh của phần lớn các vị đại năng, tâm trạng của bọn chúng lại càng sụp đổ!

Trận chiến này thất bại trong gang tấc vốn dĩ đã khiến ông ta cực kỳ khó chịu. Hiện giờ ngay cả đại năng Phản Hư của Tứ Cửu tiên tông mà cũng dám cản trở ông ta, làm sao ông ta có thể không tức giận cho được?

Điều duy nhất khiến chúng nó cảm thấy may mắn chính là Y Đăng Đại Đế của Huyết tộc hiện giờ đã bắt đầu bỏ chạy về phía xa.

Làm gì có chỗ nào thấy được hi vọng thắng lợi nữa?

Một đám địch quân lại một lần nữa dấy lên hi vọng.

Mũi kiếm của cô khẽ động, vạch ra một quỹ đạo màu trắng tinh khiết giữa không trung.

"Y Đăng Đại Đế đang rút lui kìa!"

Y Đăng Đại Đế đang chực xuất chiêu đánh về phía tinh linh nhỏ trước mặt lại bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm bao phủ khắp toàn thân, một đường kiếm trắng như tuyết đang vẽ ra trước mắt không có sự mạnh mẽ của kiếm, không có sóng dao động của nguyên khí, ngay cả không gian cũng không hề có một chút hiện tượng bất thường nào.

Đề Na cầm kiếm băng Tâm Liên trong tay, mũi kiếm trắng như tuyết nhiễm máu đỏ tươi, hệt như đóa mai đỏ giữa trời tuyết.

"Thần thuật – Đại Thế Vô Không Trảm!"

Co lẽ do vừa mới sử dụng chiêu thức cực kỳ hao tổn sức lực kia, rõ ràng là tinh linh Phản Hư đỉnh phong mà giờ cũng thở phì phò dồn dập, khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo hơi trắng bệch.

Nắm đấm của ông ta rơi xuống, khiến không gian xung quanh chấn động mạnh như muốn nổ tung.

Trên mặt Y Đăng Đại Đế lộ vẻ khinh thường, nếu không phải ông ta biết chạy trốn mới là việc quan trọng nhất hiện giờ thì chắc chắn ông ta sẽ hành hạ con nhóc tinh linh đáng ghét này một trận.

Tuy rằng uy năng, không lớn không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng thuật pháp kỳ quái kia lại khiến ông ta cảm thấy khiếp vía hãi hùng!

Vốn dĩ cho rằng tu luyện theo đạo huyết mười mấy vạn năm, dung hòa Huyết Vũ và chân ý của tuyệt vọng lại thành một thể, được đại đạo trời đất tán thành đã là chuyện đạt đến đỉnh cao trong đạo tu luyện huyết rồi.

Nhưng đột nhiên, chỗ cánh tay của Y Đăng Đại Đế lại truyền đến cảm giác bị xé rách, mũi kiếm trắng như tuyết của tinh linh nhỏ hạ xuống, vạch ra một vệt máu mờ mờ trên cánh tay ông ta.

Hắc Y Nhân hít sâu một hơi, nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt có vẻ như đã hiểu thấu tất cả: "Vì thế nên, bước kế tiếp của anh có phải là dùng máu mình để mê hoặc tôi đúng không?"

"Ý nghĩa thực sự của sinh mệnh, sự sống chân chính..." Đôi mi dài của Hắc Y Nhân rung động nhè nhẹ, dường như có cảm ngộ: "Khó trách bọn họ lại phản bội Huyết tộc, nhận anh làm Thánh Tổ, hóa ra là có một tín ngưỡng và sự truy cầu mới..."

Nhưng dòng máu của An Lâm lại mở ra cho cô ta một cánh cửa mới...

Ầm ầm!

Ông ta không thèm quan tâm đến tinh linh vừa né tránh mình nữa, tiếp tục bỏ chạy về phía nam.

Cùng lúc đó, tại một chiến trường khác bên ngoài tường thành.

Có vẻ như Hắc Y Nhân đã bình ổn lại được, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng thần sắc kích động trên mặt dù thế nào cũng không thể giấu đi được, giống như đang mơ màng, mà cũng lại tựa như đang hồi tưởng lại.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tinh linh nhỏ liền thi triển bước nhảy không gian tránh đi, né được một kích kia.

"Ha ha... đúng là tâm tính trẻ nhỏ."

Hao tổn năng lượng cực lớn, sử dụng chiêu thức kỳ quái, chỉ vì muốn cào một vệt trên cánh tay ông ta thôi sao? Khiêu khích? Hay thị uy?

Y Đăng Đại Đế cười lạnh một tiếng: "Đây chính là câu ngươi nói có thể cản được đường ta?"

Nghe nói tam đại Thánh tử của Huyết tộc đều trở thành người hầu của người đàn ông trước mặt này, như vậy đối phương đánh chủ ý này trên người cô ta cũng là chuyện cực kỳ bình thường.

Dù sao thì thu phục được một đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp chính là việc khiến cho người khác phải ao ước đến mức độ nào.

Hắc Y Nhân Đại Đế đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên đôi cánh gió của An Lâm rung động, dùng tốc độ cực nhanh tiến lại gần chỗ cô ta, kiếm Thắng Tà mang theo mũi nhọn hạ xuống!

Trên mặt cô ta liền xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Dường như không ngờ đến đối phương lại chọn cách ra tay, việc này không hề giống như suy nghĩ của cô ta mà!

Trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Hắc Y Nhân liền bo phủ bởi khí lạnh, hai tay áo vung lên, sức mạnh Thần Đạo như vòng xoáy hắc ám có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ đang muốn đánh về phía An Lâm không chút lưu tình.

Nhưng, trong chớp mắt nhìn đến An Lâm này, chẳng biết tại sao cô ta lại đột nhiên không nhẫn tâm xuống tay được nữa, dường như dòng máu của chính cô ta cũng đang kháng cự lại hành vi này.

Trong đầu Hắc Y Nhân hiện giờ chỉ có đúng một ý nghĩ đang vang vọng, dòng máu của An Lâm tinh khiết hoàn mỹ đến như thế, làm sao mình có thể nỡ lòng làm hắn bị thương?

Cứ như vậy, dưới tình huống không có bất kỳ sự ngăn trở nào, An Lâm đã lao đến trước mặt Hắc Y Nhân.

Đến lúc Hắc Y Nhân muốn tránh né thì kiếm Thắng Tà của An Lâm đã hạ xuống!

Xoẹt!

Thần kiếm xé rách y phục của Hắc Y Nhân, để lại một vết thương sâu đến tận xương trên người, gần như chém thân thể cô ta ra thành hai nửa!

Hai mắt An Lâm tràn đầy sự vô tình và lạnh nhạt, nhìn về phía cô gái mang vẻ mặt khiếp sợ trước mắt, cất giọng lạnh lùng: "Dùng máu tươi mê hoặc cô? Đừng quá mơ mộng nữa đi! Sau khi cô giết hại nhiều dân chúng giới Cửu Châu như vậy, cô đã sớm bị xếp trong danh sách chắc chắn phải giết của tôi rồi!!"

Hắc Y Nhân không thể tưởng tượng ánh mắt này thuộc loại gì.

Rõ ràng cô ta đã có chút công nhận An Lâm từ tận đáy lòng, nhưng An Lâm lại đáp lại cô ta bằng sự lạnh lùng.

Đây là cảm giác đau lòng!

Bộ váy xinh đẹp bị mũi kiếm phá tung, làn da trắng nõn căng mịn bị nhiễm máu đỏ tươi, còn cả sức mạnh chôn vùi chỉ Thần khí mới có đang lan tràn khắp thân thể.

Lần này An Lâm học được cách thông minh rồi, hắn tăng thêm sức mạnh hủy diệt cường hãn vào trong công kích của mình, mục đích chính là khiến cho lực sinh mệnh biến thái của đối phương hao kiệt!

Hắc Y Nhân không kịp khôi phục thương tích, đột nhiên xoay người bỏ chạy về phía xa.

Làm sao An Lâm có thể buông tha cho cô ta được, trước đó hắn "đút" máu độc cho cô ta chính là vì lợi dụng tính chất đặc biệt của máu độc khiến cho cô ta đánh mất năng lực tấn công của mình, hiện giờ chính là thời điểm diệt trừ đối phương!

Hắn sử dụng Phong Dực và Côn Bằng Hành theo sát phía sau, vung ra từng nhát kiếm chói mắt, vết thương của Hắc Y Nhân chưa được khôi phục, lại không nỡ đánh trả, chỉ có thể không ngừng né tránh.

Không lâu sau, sau lưng Hắc Y Nhân đã bị vạch ra vô số vết máu, thương tích càng lúc càng nặng hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận