Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1510: Hợp Đạo mất đi, đất trời cùng đau buồn

Từ khi Hắc Y Nhân được nếm thử máu của An Lâm, thân thể bắt đầu trở nên kỳ quái.

Cô ta không muốn làm tổn thương An Lâm, cảm thấy đó chính là sự bất kính đối với dòng máu hoàn mỹ không tỳ vết kia.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy đau lòng và bi ai bởi vì mình là người bị An Lâm đuổi giết, là kẻ địch của An Lâm.

"Vì sao... Vì sao chúng ta lại là kẻ địch..."

"Chúng ta không thể làm bạn bè được sao..."

Hắc Y Nhân vừa chạy trốn, vừa bi thương cất tiếng.

Một mỹ nhân băng sương bình thường vẫn luôn lạnh nhạt vô tình, ấy vậy mà giờ lại đỏ cả vành mắt, giọng nói réo rắt thê lương như sắp sửa khóc nấc.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm kinh hãi.

"Sh... Khủng bố đến vậy sao!!"

Trên trời cao lại một lần nữa truyền đến tiếng động ầm vang.

"Đâu chỉ lợi hại thôi, cho đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy qua một đại năng cảnh giới Hợp Đạo nào lại bị đánh đến mức hoàn toàn không dám chống trả, phải nói là thật không hổ là An Lâm tông chủ chứ?"

Chẳng biết tại sao mà họ cảm thấy trận chiến này càng lúc càng sảng khoái, chính là cảm giác nở mày nở mặt!

Trên mặt họ đều biểu lộ ra vẻ kinh ngạc chấn động.

Từ trong chiến hạm có giọng nói đầy sức sống thanh xuân phát ra, đó là giọng của Liễu Thiên Huyễn.

Phản ứng của Hắc Y Nhân Đại Đế cũng quá mức kịch liệt rồi thì phải? Công dụng của máu hắn mạnh đến vậy sao?

Chiến hạm khổng lồ bay nhanh về phía nam, từng họng pháo đen kịt khiến cho người ta phải sợ hãi đã phụt ra vòng sáng năng lượng.

"An Lâm tông chủ thật lợi hại, thế mà đuổi theo Hắc Y Nhân Đại Đế để đánh!"

Cảnh tượng này cũng bị các tu sĩ đang truy kích quân địch nhìn thấy.

Các tu sĩ chứng kiến cảnh tượng ở phía xa, tất cả đều thán phục.

Hỏa lực không ngừng rền vang.

"Mọi người mau nhìn kìa, Hắc Y Nhân Đại Đế bị đánh đến khóc rồi kìa!"

Đạn pháo màu tím như xé rách sao trời trên không, xoay tròn với tốc độ cực nhanh, khiến không gian cũng bị vặn vẹo vỡ nát, tựa như một cái phễu hình nón, không chỉ có động năng cực lớn mà còn có thể khoan nát mọi vật ở gần nó.

"Nếm thử một viên đạn pháo xoắn ốc ba vạn sáu nghìn độ của ta đây!"

"Ầm ầm ầm ầm..."

Bi Tinh Đại Đế cất tiếng cười quái dị: "Non xanh nước biếc, sau này chúng ta còn gặp lại!"

Sức mạnh bóp méo mà đạn pháo mang đến khi xoay tròn không có cách nào bẻ gãy được những mũi gai nhọn đen kịt này.

"Cấm chạy!" Liễu Thiên Huyễn thấy vậy liền hô to một tiếng, đại pháo của chiến hạm Tinh Hỏa vang dội, không ngừng phóng về phía Bi Tinh Đại Đế. Nhưng Bi Tinh Đại Đế có thân pháp linh hoạt, vừa trốn vừa dùng Thần Đạo ứng phó, khoảng cách càng lúc càng bị kéo dãn ra.

"Bi Thứ! Trát Trát Tâm!"

"Cả thế giới này, đứa nào dám có gan đối nghịch với Trời, đều sẽ bị chết rất thảm." Trên mặt một tên nguyên soái khác cũng lộ vẻ trào phúng: "Chiến thắng tạm thời chẳng qua chỉ là để cho các ngươi giãy giụa trước lúc cận kề cái chết được lâu hơn một chút thôi..."

Bi Tinh Đại Đế nhìn từng quả đạn pháo đang lao nhanh tới, dường như đã phong tỏa tất cả những phương hướng mà ông ta có thể né tránh. Thân thể mập căng tròn của ông ta bỗng nhiên co lại, gai nhọn quanh thân được bao phủ bởi sức mạnh Thần Đạo, thân thể bỗng chốc phồng lên, gai nhọn liền bắn ra bên ngoài.

Ánh sáng tiếp dẫn, ẩn chứa phép tắc của Thiên Đạo, có thể ngăn trở được tất cả mọi lực lượng của thế giới bên ngoài!

Chu Húc Trạch nhìn thấy quầng sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống, trên mặt lộ vẻ không cam tâm: "Đáng giận, lại là thứ ánh sáng này!"

Sáu đại năng cảnh giới Thiên Khải một lần nữa trở về với tư thái cao cao tại thượng, tựa như thần linh đang quan sát loài sâu kiến trên thế gian, nhìn các đại năng siêu cấp đang vây khốn chúng bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.

Gai nhọn gào thét lao đi, mỗi một chiếc đều nhắm thẳng vào đạn pháo một cách cực kỳ chính xác.

Hết cách rồi, chiến hạm Tinh Hỏa thích hợp với chiến lược phòng thủ và tiến công, nếu như muốn đuổi theo một đại năng cảnh giới Hợp Đạo muốn chạy trốn thì vẫn quá miễn cưỡng, dù sao thì nó cũng không đủ linh hoạt.

Cùng lúc đó, luồng sáng tiếp dẫn bỗng từ trên trời chiếu xuống, bao phủ sáu tên Thiên Nhân tộc đang bị bao vây.

"Tiếp dẫn của Thiên Đạo đã giáng xuống, các ngươi còn có cách nào có thể ngăn cản chúng ta rời đi?" Một tên nguyên soái nhìn về phía mấy người Hứa Tiểu Lan, trên mặt tăng thêm mấy phần khinh thường và thản nhiên.

Từng chùm mây lửa năng lượng nổ tung, nở rộ trên trời cao.

Xoẹt! Cơn gió nâng Bi Tinh Đại Đế lên, bỏ chạy về phía xa.

"Bi Phong... Phong Khẩn Xả Hô!"

Nói xong, quanh thân thể căng tròn của nó liền xuất hiện một trận gió kỳ lạ.

Đó chính là phương thức được ưa thích nhất lúc chạy trốn của Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải, chỉ cần có từ năm nguyên soái cảnh giới Thiên Khải cùng hợp sức lại thi triển là được, cho dù là công kích cấp bậc Hơp Đạo cũng đều không có cách nào rung chuyển được nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng tiến vào không gian di chuyển.

Tuy nói thuật pháp hệ Phá Thiên có thể phá vỡ được phép tắc, chiến đấu với Trời, mà bọn họ cũng đều tu luyện thuật pháp hệ Phá Thiên nhưng lực độ vẫn không đủ để phá vỡ được ánh sáng tiếp dẫn.

Ngay vào lúc họ đang bó tay hết cách.

Một cột lôi màu vàng mang theo thần uy cuồn cuộn xé rách không khí, ánh vàng chói lòa thế gian!

Chỉ trong phút chốc nó đã lao vút đi mấy trăm dặm, va chạm với phía trên ánh sáng tiếp dẫn.

Ầm ầm!

Tiếng nổ rung trời động đất.

Dưới một kích của cột lôi màu vàng, ánh sáng tiếp dẫn đã ầm vang vỡ nứt.

Sáu nguyên soái cảnh giới Thiên Khải ngớ người.

Trong giây lát đó, trời đất không còn màu sắc!

An Lâm nhìn thấy cảnh này liền trở phào một hơi, kiếm Thắng Tà nhẹ nhàng xoay chuyển.

"Không được đâu, đã đến bước này rồi, không thể để cho cô chạy thoát được..."

Cô ta vung tay áo dài, dường như muốn trực tiếp đánh thủng bức tường lửa đang hừng hực muốn đốt cháy trời xanh này thành một cái cửa hang lớn.

"Vũ Liên Hoa, tụ kích!"

Cô ta bị An Lâm chém hơn một vạn nhát, giết đến mấy chục lần, cuối cùng vẫn dựa vào lực sinh mệnh nghịch thiên cưỡng ép khôi phục thương tích, tiếp tục chạy trốn.

Năm tên Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải làm sao có thể là đối thủ của bốn vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp? Trong phút chốc, trời đất vỡ nứt, mưa máu thuần một màu trắng vẩy khắp thế gian.

Tất cả Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải đều đã chết!

Y Đăng Đại Đế nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lại càng chạy trốn nhanh hơn.

Nhưng trong phút chốc ấy, dòng máu khắp người ông ta bắt đầu xảy ra điều bất thường, mỗi một tế bào đều như đang bắt đầu nhảy cẫng, sức mạnh hủy diệt tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể.

"Tình huống quái... Á...!!"

Y Đăng Đại Đế còn chưa nói dứt lời đã không nhịn được hét lớn.

Sát gần lồng giam của Phượng Hoàng.

Hắc Y Nhân Đại Đế vết thương chồng chất, hơi thở cũng trở nên yếu ớt rõ rệt.

Trên khuôn mặt xinh đẹp có vết máu, mấy sợi tóc dài màu đen đã dính bết lại trên gương mặt đầy mồ hôi, kéo lê lấy thân thể giập nát chạy không ngừng, trong mắt ngập tràn đau đớn và khuất nhục, dáng vẻ này lại càng tăng thêm sự xinh đẹp thê lương.

Chu Húc Trạch và Tư Đồ Phụng cũng phản ứng lại được, sau đó tiến hành vây giết Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải.

Một tên nguyên soái Thiên Nhân tộc còn chưa nói dứt lời đã bị Hứa Tiểu Lan mạnh mẽ ra tay chém giết nhân lúc tinh thần mọi người còn đang chập chùng.

"Hắn, rốt cuộc hắn là ai? Đây còn là con người sao? Tại sao hắn lại biết sử dụng thuật pháp của Trời... Á...!!"

Ngay cả nhóm nguyên soái cảnh giới Thiên Khải cũng mang vẻ mặt khó thể tin nổi, khuôn mặt lúc nào cũng không quan tâm mọi thứ giờ đây hệt như đang nghênh đón biển động, ngay cả lời nói cũng phát run.

"Là do cậu ta làm sao?" Có vẻ như Chu Húc Trạch còn chưa lấy lại được tinh thần.

Chu Húc Trạch và Tư Đồ Phụng cũng ngây dại, hai người họ quay đầu lại một cách khó khăn, nhìn thấy cảnh tượng người áo trắng đang truy đuổi theo Hắc Y Nhân, dường như trên đầu ngón tay còn sót lại một chút lôi quang đang biến mất.

Hắc Y Nhân đột nhiên phát giác ra mình đang ở trong một nơi bóng tối vô tận, không có bất cứ chút cảm giác không gian nào.

Cô ta lẻ loi đơn độc ở trong bóng tối, sự sợ hãi vô tận trào dâng tựa như thủy triều, tròng mắt bắt đầu trợn tròn, cố gắng dùng toàn bộ sức lực để phòng thủ theo bản năng.

Hắc Y Nhân đã không còn sót lại bao nhiêu sức lực nữa, thân thể cũng đang bước đến bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai.

"Chiêu thức cuối cùng của Tà Kiếm thuật – Vĩnh Dạ..."

Tiếng kêu gào thảm thiết của Hắc Y Nhân quanh quẩn khắp nơi bóng tối không phân định không gian.

Trên chiến trường khắp nơi hoang tàn.

Sinh linh của các chủng tộc lớn vẫn đang chém giết lẫn nhau.

Bầu trời rõ ràng đang là ban ngày, đột nhiên mây đen dày đặc kéo đến bao phủ khắp phạm vi ba nghìn dặm.

Đây là dị tượng của trời đất, chỉ xuất hiện sau khi cảnh giới Hợp Đạo chết đi.

Lúc trước, bởi vì Hứa Tiểu Lan không nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ như thế này nên mới tin tưởng vững chắc rằng An Lâm không chết. Nhưng hơi thở của đám người An Lâm thực sự không còn, ngọc bài sinh mệnh còn vỡ vụn, bốc hơi khỏi nhân gian nên tất cả mọi người đều cho rằng sức mạnh của Thiên Thần Thời Gian đã dùng một cách thức đặc biệt nào đó để giết chết An Lâm, cho nên mới không xảy ra hiện tượng lạ đó.

Trên chiến trường, đại đạo trỗi lên, bỗng nhiên xuất hiện cơn mưa máu màu đen nhánh, dường như trời xanh cũng đang nghẹn ngào.

Bên trong mưa máu màu đen, ẩn chứa một sự cảm ngộ chân ý sâu sắc nhất đối với đạo huyết, cho dù không phải người tu luyện theo đạo huyết thì sự cảm ngộ đối với sinh mệnh cũng được khắc sâu hơn. Nó chính là phản ứng cuối cùng của đất trời sau khi Hắc Y Nhân Đại Đế chết đi, trước lúc Thần Đạo sụp đổ hoàn toàn...

Gần như trong lòng tất cả sinh linh đều tuôn trào một nỗi bi thương khó thể nói thành lời, giống như đã mất đi một món đồ nào đó cực kỳ quan trọng.

Hợp Đạo mất đi, đất trời cùng đau buồn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận