Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 153: Nguyên khí Hắc Minh

Vương Lục đi rồi, Kỷ Nhạn Lăng khóc tới ruột gan đứt đoạn.

Cô gái vẫn luôn rất kiên cường, dù đối mặt với nguy nan hiểm trở gì, dù cho cô độc tới thế nào, cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, bấy giờ lại khóc nức nở.

Sau khi thân thể của Vương Lục tan biến, một luồng khí tức màu đen bay vào người An Lâm.

Trong lòng An Lâm như cảm nhận được gì đó, hắn thả lỏng không từ chối khí tức nọ.

Sau khi nhận lấy luồng khí tức của tà ma đó, tinh thần hắn không còn bị cảm xúc trái chiều quấn lấy nữa, mà bắt đầu phấn khởi, mỗi một tế bào trên người đều như sống lại, mọi thứ trên thế gian trở nên rất rõ ràng rất thong thả.

[Ding dong, hấp thu khí tức tà ma thành công, bắt đầu truyền thừa nguyên khí Hắc Minh.]

Ấm ầm! Một lượng tin tức khổng lồ đổ vào đầu An Lâm.

Chiêu thức, tâm pháp, cảnh giới đã thấu hiểu, đạo ẩn chứa bên trong cũng đã hiểu...

Mất đi sức mạnh của Vương Lục, kết giới Lam Mộng Tinh bắt đầu vỡ vụn.

Lúc này, toàn thân An Lâm toả ra nguyên khí Hắc Minh, khí tức của hắn tăng vọt, từ Dục Linh kì giữa, Dục Linh kì cuối...

Chiêu thức này là có di chứng, sử dụng càng lâu, di chứng càng nặng nề.

Tà ma mắt đỏ không kịp đề phòng, bị lưỡi dao màu lam rạch trúng, xuyên qua cơ thể, nó bắt đầu gào thét rên rỉ.

An Lâm đứng lên, đứng chắn trước người Kỷ Nhạn Lăng, toàn thân toả ra luồng khí màu đen.

An Lâm di chuyển, người hắn như hoá thành một cái bóng kéo dài ra xa, chợt người hắn không hiểu ra sao xuất hiện trước mặt tà ma mắt đỏ, trường kiếm trong tay mang theo uy áp đáng sợ chém xuống!

Lại một lần nữa hắn cảm nhận được cảm giác đầu đau như muốn nứt ra làm đôi, nhưng tư duy đầu óc hắn thì vẫn rất tỉnh táo.

Khí tức mênh mông vô bờ phóng thẳng lên cao, kiếm Thắng Tà đen ngòm hiện lên ảo ảnh của một con hổ màu đen, khí thế vương giả lan toả ra chung quanh, cả không gian như bị phủ lên một tấm màn màu đen.

Tiên pháp Chiến Thần tầng giữa —— nguyên khí Hắc Minh, lợi dụng chiêu này, có thể kích phát toàn bộ tiềm năng của cơ thể trong một khoản thời gian nhất định!

Hoá ra là như vậy...

Chẳng qua, vào giây phút nó vỡ vụn, một luồng sức mạnh còn sót lại, hoá những mảnh vỡ màu lam của kết giới thành lưỡi dao sắc bén, lao hết về phía tà ma mắt đỏ vọt tới. Đây là sức mạnh cuối cùng của Vương Lục còn sót lại trên thế gian này, mỗi một lưỡi dao đều mang theo sức mạnh đáng sợ.

Kiếm chém xuống không hề vang lên tiếng động gì, nhưng bóng kiếm lại kéo dài cả trăm ngàn mét.

Một khi dùng nguyên khí Hắc Minh, nhẹ thì kiệt sức vài ngày, nặng thì đạo cơ hao tổn, thậm chí còn có thể chết.

Nó xé rách hai tay của tà ma mắt đỏ, đập nát đôi mắt đỏ của tà mà, chém thân thể tối đen thành hai nửa, cuối cùng, để lại một cái khe sâu hoắm đen ngòm trên mặt đất.

Thức thứ hai, Ảnh Hổ!

Tà ma mắt đỏ vừa bị thương nặng, đối diện với một đòn tấn công cực mạnh này, không còn sức để tránh né, chỉ có thể vươn tay chắn trước người.

Lúc này An Lâm cả đứng còn không đứng vững nổi, nghe Tiểu Hồng nói vậy, ngớ người ra một lúc: "Không phải nhóc bảo ở nơi tối tăm thế này, nhóc không thể sử dụng được sức mạnh của mình à. Với lại, vừa nãy nhóc đã dốc hết sức giúp tôi chống cự sự ăn mòn của tà ma, giờ nhóc còn sức không đó?"

Bốn tà ma, Tiểu Sửu một mình bám lấy hai, Hứa Tiểu Lan và Đại Bạch mỗi người đánh với một con, ai nấy đều bị vây thế dưới, chỉ có thể cố gắng giữ cho mình không thua.

Được đồng ý, Tiểu Hồng nhảy ra khỏi túi áo của An Lâm, nháy mắt hoá thành một cô gái vóc người đầy đặn.

Hắn chỉ mới dùng nguyên khí Hắc Minh có vài giây, lại thêm thức thứ hai trong Chiến Thần lục thứ, toàn thân đã truyền tới cảm giác đau nhức khó thể chịu được, hắn quỳ rạp xuống đất, thở dốc.

Ánh sáng vàng hoá thành từng tia sáng, mang theo sức mạnh chí dương trực tiếp bổ lên người bốn tà ma.

Tà ma mắt đỏ ngã xuống, thân thể vỡ vụn ra rồi dần tiêu tán, khí màu đen quấn quanh người An Lâm cũng dần tan đi.

Bốn tà ma bị ánh sáng nọ đập trúng, bắt đầu kêu rên thảm thiết.

Đòn tấn công này không khác nào một vụ rải bom trải thảm, không cách nào né tránh được.

Rầm rầm uỳnh!

Nhưng mà, trận chiến vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn.

Nó vẫn như ngày trước mặt một bộ váy đỏ rực, khuôn mặt đủ để làm chúng sinh điên đảo hiện lên vẻ nghiêm nghị.

"Để tôi đại biểu ánh mặt trời tiêu diệt các người!" Tiểu Hồng nhảy lên trời cao, yểu điệu quát to.

Chỉ một thoáng, cả người nó loé lên ánh sáng rực rỡ!

"Chủ nhân, chủ nhân, để Tiểu Hồng ra ngoài chiến đấu với mọi người đi." Bỗng túi áo An Lâm run lên.

Tuy rằng không biết thả ra năng lượng quang hợp mà Tiểu Hồng nói có nghĩa gì, nhưng nếu có thể giúp được cho mấy người Hứa Tiểu Lan, vậy hắn sẽ không từ chối.

An Lâm: "..."

"Được mà được mà, Tiểu Hồng chỉ chợt nhớ tới thôi, Tiểu Hồng có thể thả ra hết năng lượng quang hợp Tiểu Hồng tích luỹ từ trước tới giờ đó!" Trong túi áo hắn tiếp tục truyền ra giọng nói yểu điệu.

Tiểu Sửu nhân cơ hội này, quấn ngọn lửa đen có thể cắn nuốt vạn vật lên cây gậy bạc của mình, sau đó ném thẳng vào hai tà ma.

Hứa Tiểu Lan mở đôi cánh lửa của mình ra, trường kiếm quét ngang, chém một kiếm ngang mặt tà ma.

Đại Bạch thì trực tiếp vươn móng vuốt sắc bén của mình ra, quào tà ma một cái.

Bốn tà ma bị mọi người liên tục tấn công, ngã rầm xuống đất, thân thể vặn vẹo của chúng dần tán loạn.

Một chiêu "Tôi đại diện cho mặt trời tiêu diệt các người" của Tiểu Hồng, cực kì tuyệt vời, nó trực tiếp xoay chuyển tình hình cuộc chiến!

"Tiểu Hồng giỏi quá. Mấy cái cây khác quang hợp cho ra chất dinh dưỡng, nhóc thì tích luỹ năng lượng để phát ra ánh sáng có thể tấn công!" An Lâm trừng to mắt, mở miệng khen không dứt lời.

Mặt Tiểu Hồng không hề hiện lên vẻ đắc ý, nó xoa mắt, ngáp dài một cái, người loé lên cái, lại biến thành một đoá hoa nhỏ, nhảy vào túi An Lâm.

"Chủ nhân, năng lượng quang hợp tích luỹ từ xưa tới giờ Tiểu Hồng xài hết rồi đó."

"Một thời gian tới Tiểu Hồng sẽ ngủ say đấy, đừng quên mỗi ngày phải đưa Tiểu Hồng đi phơi nắng nhé!"

"Em sẽ không để khoản thời gian anh âm thầm đi theo bảo vệ em trở thành lãng phí đâu."

"Vương Lục, em sẽ sống thật tốt."

Hoá ra Vương Lục vẫn luôn làm bạn đi theo bên cạnh cô...

Cô đã hiểu, hoá ra trong khoản thời gian cô lẩn quẩn trong cái vực sâu tối đen này, cô không hề cô độc.

Rõ ràng chỉ là một câu bình thường tới thế, lại khiến Kỷ Nhạn Lăng bật khóc nức nở.

"Tiểu Nhạn, phải sống cho thật tốt nhé."

Mái tóc dài xinh đẹp giờ đây rũ rượi lộn xộn, hai bàn tay trắng nõn cầm chặt Lam Mộng Tinh, nhưng giờ viên ngọc quý đó đã không còn toả sáng nữa, nó đã biến thành một viên đá bình thường.

Đám người Hứa Tiểu Lan quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng không ai biết nên an ủi Kỷ Nhạn Lăng thế nào.

Trạng thái của Kỷ Nhạn Lăng cực kì không ổn, cô gái kiên cường độc lập từng làm người ta khâm phục xưa kia, giờ như mất đi toàn bộ sức lực, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại trống vắng.

An Lâm bước lại, hắn đã hiểu hết mọi việc từ đầu tới đuôi, hắn dịu dàng mở miệng nói: "Kỷ Nhạn Lăng đạo hữu, đây là một số ký ức Vương Lục để lại trong người tôi, giờ tôi sẽ trả số ký ức đó lại cho cô."

Kỷ Nhạn Lăng nghe vậy người run lẩy bẩy, cô ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn vẫn còn ngấn nước mắt.

An Lâm khe khẽ thở dài một hơi, tay hắn hiện lên một luồng ánh sáng trắng, ngay sau luồng ánh sáng trắng nọ bay về phía ấn đường của Kỷ Nhạn Lăng.

Sau đó, từng hình ảnh của quá khứ hiện lên trong đầu Kỷ Nhạn Lăng.

Trong vực sâu Vạn Ác này, lúc Vương Lục biến thành tà ma hắn điên cuồng sa đọa, khi nhìn thấy Kỷ Nhạn Lăng lại đi theo sát bên cô bảo vệ cô, và những lời thì thầm nỉ non bên cạnh cô...

Cuối cùng, hồi ức kết thúc, một câu nói quen thuộc dịu dàng, bỗng hiện lên trong đầu cô:

Cô mất hồn mất vía ngã ngồi xuống đất, đôi mắt từng chứa đựng muôn ngàn sắc thái sáng ngời hấp dẫn, giờ không còn chút sự sống nào.

Nhưng nếu phải nói là ai bị thương nặng nhất, thì chỉ có thể là Nhưng Kỷ Nhạn Lăng.

Trên bụng của An Lâm cũng có vết thương rất nặng, hơi thở cũng cực kì mỏng manh, đừng nói là ngự kiếm phi hành, sợ là cả tiên pháp trụ cột nhất hắn cũng không còn sức để dùng.

Tiểu Sửu, Đại Bạch, Hứa Tiểu Lan đều bị thương chỉ là vết thương nặng nhẹ thế nào thôi.

Lần này cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc.

An Lâm nghiêm túc gật đầu, không phải chỉ cầm ra phơi nắng thôi à, chăm hoa ai không biết chứ, chuyện nhỏ ấy mà.

Kỷ Nhạn Lăng lau nước mắt còn vương trên khoé mặt, sau đó siết chặt viên ngọc quý đã không còn toả sáng nữa vào lòng bàn tay mình, rồi như chợt nghĩ tới gì đó, trên gương mặt cô hiện lên ý cười ngọt ngào.

"Đã là, lần thứ tám trăm chín mươi chín ngàn một trăm hai mươi bảy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận