Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1531: Thiên Thần Lâm Ngọc xuất hiện!

Hai người Thiên Đế và Bạch Linh Xà đang điên cuồng truy sát ba vị nguyên soái Thiên Nhân tộc.

Ba vị nguyên soái Thiên Nhân tộc thi nhau rút lui, liều mạng duy trì trận pháp hợp kích.

Nếu như trận pháp bị phá, ba người họ nhất định bị giết trong nháy mắt.

Đột nhiên, động tác của Thiên Đế dừng lại, đưa mắt nhìn về phương xa.

Phía cuối chân trời, có một ánh sáng màu vàng đang nhanh chóng đến gần!

Trên mặt nguyên soái Thiên Nhân tộc lộ ra mừng rỡ.

"Khí tức này... là Thiên Thần Lâm Ngọc!"

"Ha ha ha, Thiên Thần Lâm Ngọc của chúng ta đến, các ngươi chết chắc rồi!"

Ba vị nguyên soái Thiên Nhân tộc cùng nhau lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Nguyên soái Thiên Nhân tộc trước đó còn vô cùng vui vẻ, bây giờ đã bị diệt rồi.

Ầm!

Lực lượng Thần Đạo to lớn bộc phát, trong nháy mắt nghiền nát ba vị nguyên soái Thiên Nhân tộc thành thịt vụn!

Đối với bọn họ mà nói, cảnh giới Thiên Thần là cảnh giới vĩ đại nhất, là lực lượng mà bọn họ tha thiết ước mơ. Bây giờ Thiên Thần Lâm Ngọc tới, kẻ địch phải đối mặt với sự tấn công kinh khủng nhất!

Một giây sau.

"Các ngươi sẽ được cảm thụ rõ ràng cảnh giới Thiên Thần là như thế nào!"

Thiên Đế khẽ lắc đầu, thật không rõ mấy vị nguyên soái này lúc trước vui vẻ ở chỗ nào, quả thật không hiểu rõ tình cảnh của mình... Đã có cảnh giới Thiên Thần của Thiên Nhân tộc đến, ông ta sẽ để cho bọn họ có cơ hội sống sót sao?

Cũng trong chớp mắt này, Thiên Đế và Bạch Linh Xà đồng thời phát ra lực lượng vô cùng kinh khủng, cùng đánh về phía ba vị nguyên soái Thiên Nhân tộc đang tạo thành đại trận kia.

Ba nguyên soái Thiên Nhân tộc đều thay đổi bộ dạng lãnh đạm lạnh lùng trước đó, vô cùng hưng phấn mà nói.

"Ta cảm nhận cảnh giới Thiên Thần như thế nào đó là chuyện của ta, nhưng các ngươi không đợi được lão đại của các ngươi đến rồi." Thiên Đế cười lạnh nói một tiếng.

Ánh sáng màu vàng vô cùng vô tận phủ kín chân trời.

Đại trận vỡ vụn.

Khí tức vô cùng thần thánh lại vô cùng trang nghiêm khuếch tán khắp trời đất, dường như là sự tồn tại chí cao chí tôn bắt đầu buông xuống thế gian.

Nhất định phải nhanh chóng loại trừ rồi!

Trời đất đột nhiên nổ vang.

"Trời ạ, người kia chính là Thiên Thần đại nhân sao?"

Ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp nơi.

Cảnh giới Thiên Thần của Thiên Nhân tộc, hắn sớm đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu!

Huyết tộc và Hư Linh tộc ở trong liên quân Thiên Nhân tộc cũng giật mình, không biết nên làm gì.

Dung mạo của cô thì càng hoàn mỹ không thể bắt bẻ, sống mũi thẳng xinh xắn, bờ môi mỏng xinh đẹp, đôi mắt vàng trong suốt mà dịu dàng, cô không giống Thiên Nhân tộc tầm thường, lạnh nhạt đối với muôn dân, ngược lại, sắc thái tình cảm của cô lại vô cùng nồng đậm.

Liên quân Yêu tộc bị dọa đến mức dừng truy kích lại, vẻ mặt kính sợ nhìn lên không trung.

Cô lại đưa mắt nhìn sang Thiên Đế, Bạch Linh Xà, Hắc Linh Xà, Kim Dương Xà Đế, Phượng Hoàng, An Lâm, và cái quan tài sau lưng An Lâm...

Giọng nói trong veo xa xăm, giống như nước suối trong vắt chảy xuôi trên bầu trời.

Ví dụ như Thiên Thần Lâm Ngọc lúc này cũng hơi tức giận nhăn mũi một cái: "Chết nhiều như vậy... vẫn là đến chậm rồi..."

Chỉ có Thiên Nhân tộc cao quý đang hành lễ về phía bầu trời: "Cung nghênh Thiên Thần Lâm Ngọc!"

Nghe nói mỗi một cửa lớn đều có Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Thần đóng giữ, thực lực cao thâm không lường được, là sự tồn tại có sức chiến đấu cao nhất trong Thiên Nhân tộc. Cho dù cô với quyền hành của Thiên Đạo cùng được xưng là Thiên Thần, Thiên Nhân tộc và quyền hành Thần Đạo đều không thấy có gì là không ổn.

Điều này đủ để chứng minh địa vị của cảnh giới Thiên Thần trong Thiên Nhân tộc!

Thiên Thần Lâm Ngọc mặc một bộ váy sương mây màu trắng, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện trong đám sương mây, hai tay thon dài trắng nõn tinh khiết không có bất kỳ tỳ vết nào lộ ra bên ngoài.

Một hình bóng xuất hiện trên đỉnh trời, các sinh linh nhìn thấy cô, dường như nhìn thấy sinh mệnh tinh khiết nhất, thánh khiết nhất trên thế gian. Cô không dính một chút phàm tục, không phải sinh linh mà thế gian có thể có được.

An Lâm cũng ngẩng đầu, không nhịn được mà nhìn về phía bóng người kia.

Một đám sinh linh trên mặt đất hoặc là sợ hãi thán phục hoặc là si mê.

"Thật xinh đẹp..."

Trong chớp mắt kia, An Lâm cảm thấy dường như cả người bị Thiên Thần Lâm Ngọc nhìn thấu.

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên sinh ra.

"Ngươi chính là An Lâm sao? Là người mà có thể sử dụng lực lượng giống như quyền hành mà thuộc hạ của tôi báo cáo sao?" Lâm Ngọc hỏi Thiên Đế.

Thiên Đế: "..."

An Lâm: "..."

Thiên Đế lập tức hiện ra vẻ mặt xoắn xuýt.

Ông ta nên phủ nhận, hay là thay An Lâm gánh họa đây?

Nói đến, lúc này, An Lâm vẫn che giấu tung tích khá là tốt.

"Không phải, Thiên Thần Lâm Ngọc, hắn mới là An Lâm!" Một vị đại tướng cảnh giới Động Thần chỉ vào chàng trai đeo quan tài ở nơi xa, lớn tiếng nói.

"Nếu như An Lâm làm bạn của cô ta, cô ta sẽ thả những người này sao? Rốt cục An Lâm ở trong mắt Thiên Thần đại nhân có địa vị gì đây?"

Tưởng tượng một chút, sự tồn tại cấp bậc truyền thuyết mạnh mẽ nhất phe mình, vậy mà mời một đại tướng của quân địch làm bạn mình trước mặt mọi người, cái này mẹ nó là loại kịch tình gì vậy?

Không đơn giản là bởi vì lời nói bá đạo này của Thiên Thần Lâm Ngọc, kinh ngạc hơn là sự coi trọng và lời mời của cô đối với An Lâm.

Lời vừa nói ra, dường như tất cả sinh linh đều giật nảy mình.

"Thứ hai, ngươi không nguyện ý theo ta, vậy ta giết chết hết bọn họ, sau đó cưỡng ép mang ngươi đi, ngươi chọn một đi?"

Nữ Thiên Thần duỗi hai ngón tay thon nhỏ ra, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi thành thật đi theo ta, chúng ta làm bạn, ta có thể thả những loài người này, cho bọn họ sống tạm bợ thêm một thời gian."

Nụ cười này, dường như khiến trời đất lấy lại được sức sống.

Tươi đẹp tự nhiên, xinh đẹp vô cùng.

Tất cả các sinh linh đều cảm thấy nụ cười này thật chói mắt.

Còn An Lâm thì cả người lâm vào chết lặng, vị nữ Thiên Thần này thật không giống bình thường, đây là xảy ra chuyện gì vậy?

"Mới hơn hai mươi tuổi đã là Phản Hư rồi, hơn nữa phương thức tu luyện còn đặc biệt như vậy, thiên địa chỉ có một mình ngươi như vậy, thật là kỳ lạ..." Hai mắt Thiên Thần Lâm Ngọc lấp lóe vô số thần phù, cưởi tủm tỉm nói.

Trong lòng An Lâm chấn động.

Người bình thường đều cho rằng hắn đã hơn một trăm tuổi, làm sao Thiên Thần Lâm Ngọc biết thực tế hắn mới hơn hai mươi tuổi? Thông qua máy quét tuổi của thân thể hay là biết chuyện của Thiên Thần Thời Gian?

Ngoài ra, chuyện phương thức tu luyện của hắn đặc biệt, Thiên Thần Lâm Ngọc cũng biết, cái này là từ đâu mà nhìn ra được chứ?

An Lâm cảm thấy bản thân ở trước mặt vị Thiên Thần này, bí mật đã ít đi rất nhiều rồi.

"Ngươi thật trẻ." Thiên Thần Lâm Ngọc nhoẻn miệng cười.

An Lâm đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón cuồng phong bão táp, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Thiên Thần Lâm Ngọc.

Đây chính là nguyên nhân An Lâm không muốn dùng lực lượng quyền hành, sớm muộn gì cũng sẽ bị thế lực của trời này để mắt đến...

"An Lâm..." Thiên Thần Lâm Ngọc nhìn chăm chú vào An Lâm.

An Lâm lại mang vẻ mặt tức giận nhìn về phía đại tướng kia, được lắm, hắn đã ghi nhớ dáng vẻ của người kia rồi!

Trên mặt Thiên Thần Lâm Ngọc hiện ra vẻ xấu hổ, khẽ gật đầu, nhìn vị đại tướng kia, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía An Lâm.

"Chuyện này... chẳng lẽ, Thiên Thần Lâm Ngọc coi trọng An Lâm rồi sao?"

"Không thể! Thiên Thần chỉ vì trời mà phục vụ, đại biểu cho ý chí của trời, làm sao có thể có loại tình cảm này?"

"Thật khó mà tin nổi, rốt cục là xảy ra chuyện gì!"

Các sinh linh trên mặt đất đều khiếp sợ bàn tán về những gì vừa mới xảy ra.

Bởi vì chuyện vừa xảy ra trước mặt quá mức khác thường rồi.

Đến bọn người Thiên Đế, Hắc Linh Xà cũng đưa mắt nhìn về phía An Lâm, trên mặt mang vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Thiên Thần Lâm Ngọc thấy An Lâm vẫn đang ngẩn người, đôi mắt linh hoạt khẽ nháy mấy cái, mắt ngọc mày ngài, lộ ra vẻ đáng yêu, dí dỏm cười nói: "Suy nghĩ sao rồi? Lôi Thiên Thần? Hay là... Phong Thiên Thần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận