Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1550: Cái chết của Thạch Hoa

Có một khu vực không ngừng phát nổ.

Trên hư không nở rộ những đóa hoa giết người sắc bén.

Ba tu sĩ chồng chất vết thương, đang hợp lực vây công một gã Thạch Hoa nguyên soái ở giữa.

Áo bào màu vàng của Thạch Hoa nguyên soái đã rách tung toé, chẳng khác gì một tên ăn mày, da thịt trắng noãn thỉnh thoảng lúc ẩn lúc hiện ở dưới lớp vải rách, cũng có một loại vẻ đẹp nghèo túng hút hồn.

Nếu không phải cô bị ép cho gần phát điên trong quá trình chiến đấu, phá hỏng mỹ cảm toàn thân, thật đúng là chọc người thương tiếc.

"Sương Nguyệt, Vạn Hoa Luân." Tô Thiển Vân khẽ điểm mũi chân, lấy tốc độ cực kỳ nhanh, tránh thoát cục đá kim sắc của Thạch Hoa nguyên soái, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng vươn về phía Thạch Hoa.

Trên vòm trời, Nguyệt Quang Luân một hóa ba ngàn, hào quang xanh thẳm lấn át vòm trời đỏ au như máu, phủ kín phía chân trời, nhanh chóng xoay tròn, cắt qua hư không, rơi xuống uy thế cực kỳ sắc bén, sát khí gần như đông lại toàn bộ hư không xung quanh.

Sương Nguyệt, Bách Hoa Sát!

Lực lượng liên tục phát ra, khiến cho Thạch Hoa trở nên mỏi mệt, còn không thể buông lỏng cảnh giác.

Bóng dáng cao gầy vừa ngạo nghễ vừa lạnh lùng kia, lại bị cú nổ đột nhiên xuất hiện nuốt hết.

Lúc này bao quanh cô có vô số tảng đá kim sắc, như lưu quang kim sắc xuyên qua hư không, vọt về phía ba ngàn Nguyệt Luân trên bầu trời.

Bên người Thạch Hoa, không khí đột nhiên trở nên sinh động, sau đó cô thả ra tất cả năng lượng!

Thế nên... Cô gái mặc cung trang màu làm kia, đạt được thực lực khổng lồ ở trong trận chiến đấu sao?

Quần áo rách tan tác, là bởi vì Hiên Viên Thành; mặt biến đen, cũng là bởi vì Hiên Viên Thành; bị thương, cũng là bởi vì Hiên Viên Thành! Đây quả thực là mối thâm cừu đại hận vĩnh viễn không thể hóa giải!

"Lực lượng này... So với trước mạnh hơn?" Thạch Hoa nguyên soái khiếp sợ nhìn trời cao, "Cô ta ẩn dấu thực lực sao? Không... Không đúng..."

"Ghê tởm, ta giết ngươi!" Một cái bóng dáng có phần chật vật, vọt ra từ trong cú nổ, điên cuồng phóng về phía chàng trai kia.

Thạch Hoa cảm thấy không dám tin tưởng, đây là những kẻ quái gì vậy?

Thạch Hoa nguyên soái lắc đầu, tình hình chiến đấu lúc trước, căn bản là không hề có vẻ như ẩn dấu thực lực, hơi không cẩn thận, chính là kết quả bỏ mình, không ai có lại đến mức đi ẩn dấu thực lực.

Ầm!

Trong lúc bất chợt, sẽ làm cho không khí bên cạnh cô phát nổ, khó lòng phòng bị, đây không phải là ám sát thì là cái gì?

Hai phía không ngừng va chạm, sáng lạng chói mắt.

Thạch Hoa nguyên soái phóng về phía Hiên Viên Thành.

Cô nói không thể buông lỏng cảnh giác, chính là nói cái tên Hiên Viên Thành thỉnh thoảng cho một phát nổ khủng khiếp kia!

Rõ ràng cái cô gái mặc cung trang màu lam cực kỳ xinh đẹp kia am hiểu nhất là ám sát, nhưng Thạch Hoa nguyên soái lại thấy, cái chàng trai tuấn mỹ áo trắng phấp phới, càng giống như là chơi ám sát.

"Phụt!"

Vẻ mặt Hiên Viên Thành không thay đổi, cầm kiếm nghênh đón!

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng phương pháp nổ tung để kéo bước chân của Thạch Hoa nguyên soái...

Hắn không hề hoảng hốt, Vạn Linh Thái Cực Đạo mới là đạo hắn am hiểu nhất, nổ tung gì đó chỉ là nhân tiện mà thôi, tu luyện Vạn Linh Thái Cực Đạo, có thể ngăn cản và hóa giải hết thảy công kích của tướng địch!

Nguyệt Quang Luân màu lam chém về phía Thạch Hoa từ đằng sau.

Sắc mặt Hiên Viên Thành không có chút nào biến hóa nào, ngược lại càng thêm trầm ổn, cầm trong tay một thanh cổ kiếm màu vàng nhạt, dưới chân có ảo ảnh Âm Dương Song Ngư, bao quát ngàn thước, vô số màu trắng Lưu Phong Như Vân tựa như vụ trong người vây tạo thành, vừa có thể liệu địch tiên cơ, cũng có thể giảm xóc công kích của kẻ địch.

Bất kể là dạng công kích gì, đều không thể che dấu ở dưới khả năng cảm giác mạnh mẽ của Thạch Hoa.

Ầm ầm! Nguyệt Quang Luân lại bị đánh bay.

Đầu Thạch Hoa vẫn không chuyển, trực tiếp dùng tảng đá kim sắc đánh về phía Nguyệt Quang Luân ở đằng sau.

Thạch Hoa vọt tới trước mặt, cánh hoa màu phấn trắng như đao, xé rách sương trắng và lưu phong kia.

Quả nhiên, chỉ có nổ tung mới là kỹ năng thực dụng nhất!

Hiên Viên Thành vừa chạy trốn, vừa hết sức nghẹn lòng mà lần nữa thừa nhận điểm này.

Tô Thiển Vân thấy Thạch Hoa nhắm đầu mâu về phía Hiên Viên Thành, lại bắt đầu giở trò đánh lén, Nguyệt Quang Luân xuất quỷ nhập thần, liên tục công kích Thạch Hoa, làm cho Thạch Hoa bị phân tâm.

Ba giây sau.

Hiên Viên Thành muốn dùng Vạn Linh Thái Cực Đạo trì hoãn bước chân quân địch, nhưng trong nháy mắt đã thất bại thảm hại.

"Đừng chạy!" Thạch Hoa nguyên soái đằng đằng sát khí truy kích ở phía sau.

Miệng Hiên Viên Thành phun máu tươi, nhuộm đỏ một thân áo trắng, vết thương chồng chất chạy lùi về phía sau, hơn nữa còn không ngừng phát nổ để trì hoãn bước chân Thạch Hoa.

Nhưng dưới cái bóng của Nguyệt Quang Luân bất chợt có một cái bóng dáng thon dài mạnh mẽ chạy ra.

Mũi nhọn màu bạc hóa thành một tấm lụa, mang theo vô vàn sát khí đâm về phía Thạch Hoa!

"Lén la lén lút, rốt cuộc cũng chịu ra tay!" Thạch Hoa chẳng những không sợ hãi mà còn lấy làm mừng, cục đá kim sắc bay lơ lửng bên người còn có vô số cánh hoa giết người cực kỳ sắc bén, cùng theo đầu mâu nhắm về phía Diệp Linh.

Diệp Linh vừa xuất hiện, lập tức đối mặt với gần như tất cả hỏa lực của Thạch Hoa nguyên soái!!

Nhưng để cho Thạch Hoa cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên khuôn mặt cô gái xinh đẹp này, không hề có chút hoảng hốt nào, vẻ mặt vẫn luôn chỉ có một, đó chính là muốn khiến cô chết!

Thạch Hoa cảm thấy khó hiểu, Diệp Linh với loại trạng thái này căn bản là không giết được cô. Nếu như tiếp tục đi tới, nói không chừng Diệp Linh sẽ bị cô giết chết ngay lập tức.

Nhưng vì sao, người con gái trước mắt này lại không hề có vẻ như là sợ hãi, không sợ chết ư?

Lúc này, Thạch Hoa bất chợt chú ý tới mặt đất dưới chân, chẳng biết từ lúc nào, đã có một cái ảo ảnh đại trận Thái Cực Hắc Bạch Song Ngư hiện lên, ở trung tâm, chính là vị trí mà cô đứng.

Bố trí từ lúc nào?

Chẳng lẽ là... lúc phát nổ?

Sắc mặt Thạch Hoa biến đổi, như chợt ý thức được điều gì.

Diệp Linh ở vị trí Bạch Ngư trong đại trận Thái Cực Song Ngư, hai tròng mắt đen như bảo thạch kia, lóe lên sắc thái động lòng người, khóe miệng cong cong khẽ giơ lên, thần khí Tống Nhĩ An Toàn Thượng Lộ (đưa ngươi lên đường an toàn) chi kiếm trong tay cô nhẹ nhàng run lên, phát ra hàng vạn hàng ngàn ánh bạc.

Gần như là trong tích tắc.

Thân thể Diệp Linh biến mất, Tất cả công kích của Thạch Hoa hoàn toàn thất bại!

Đồng thời, phía trên Hắc Ngư của Thái Cực Song Ngư, xuất hiện thân hình Diệp Linh, lấy tốc độ giống thế, phóng tới phía sau Thạch Hoa cực nhanh, kiếm rơi xuống!

Nhất Kiếm Quang Hàn Hồng Nguyệt Thiên!

Căn bản là Thạch Hoa còn không kịp ra tay tiếp, thì trên cổ đã lập tức truyền đến cảm giác xé rách kinh khủng.

Thiên địa đổi ngược ở trong mắt cô, đó là đầu của cô đang xoay trong.

Cô biết Diệp Linh am hiểu ảnh độn (núp bóng), nhưng cô không hề nghĩ tới, Hiên Viên Thành vẫn luôn phát nổ, ở sau một lần nổ tung, sẽ lưu lại đại trận Âm Dương Song Ngư, trở thành không gian tốt nhất để Diệp Linh tiến hành ảnh độn.

Loại phối hợp ăn ý này, làm cho Thạch Hoa nguyên soái cũng không thể dự liệu được.

Cuối cùng... Vẫn bại bởi mấy Phản Hư này...

Thạch Hoa nguyên soái than thở trong lòng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Diệp Linh thở hồng hộc, trên mặt lại có vẻ vui thích, bởi vì lực lượng tiêu hao mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, giờ phút này đã hồng hào hơn mấy phần, trắng trẻo hồng hào, hết sức động lòng người.

"Sư phụ... con làm được rồi!" Cô nắm chặt dao găm màu bạc trong tay, tươi cười nhìn về phía chiến trường nơi xa, tựa như muốn nói, cô không còn là cái đồ đệ chỉ làm liên lụy sư phụ kia nữa, cô cũng có thể kề vai chiến đấu cùng sư phụ, cùng nhau tiêu diệt kẻ địch mạnh mẽ trên chiến trường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận