Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1552: Gương vỡ

An Lâm thấy Lâm Ngọc lại phóng ra thần hoàn thứ tám, sắc mặt lại biến đổi.

Thuộc tính thần hoàn của Thiên Thần Kiều Tư và thuộc thần hoàn của Thiên Thần Lâm Ngọc tính hẳn là giống nhau, Thiên Thần Kiều Tư thả ra thần hoàn thứ tám tạo ra động tĩnh lớn như thế, làm sao An Lâm có thể không biết.

Thần hoàn thứ tám là thần hoàn nguyền rủa nhân quả.

Cái thần hoàn này ẩn chứa lực lượng vô cùng quỷ dị và huyền diệu, ngay cả Thiên Đế cũng không cẩn thận trúng chiêu, hắn cũng không có tự tin rằng mình có thể dễ dàng đón lấy.

Gần như không chần chờ chút nào, kiếm Thắng Tà phía sau An Lâm bay ra, rơi ở trong tay, thúc dục lực lượng phong quyền hành, hội tụ ở trên thân kiếm, trực tiếp chém xuống.

Lại chính là công kích tuyệt đối trảm phá hết thảy thế gian, Thiên Nhận!

Kiếm rơi, dây nhỏ màu trắng chia thiên địa làm hai nửa, ẩn chứa lực lượng chia cắt tuyệt đối.

Sử dụng phong quyền hành ở đại lục Thái Sơ, mặc dù lực lượng sẽ bị ý thức Thiên Đạo áp chế đến mức cực độ, nhưng vẫn là lực lượng độc nhất vô nhị thế gian. Bất kể có bị đánh đè như thế nào, nó vẫn là phong lực cực kỳ bá đạo!

Chất lượng không đủ, dùng số lượng tới bù.

Vừa nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại nghĩ tới cảnh tượng Thiên Thần Thời Gian tự bạo, kéo mọi người đồng quy vu tận.

Uy năng của Thiên Nhận, đã từ từ yếu bớt.

Chiến đấu với một kẻ điên như vậy thật sự rất là khó chịu, nói không chừng đối phương kích động lên, lập tức muốn đồng quy vu tận với ngươi.

Ngụy quyền hành mặc dù không thuần túy, nhưng dầu gì cũng là ẩn chứa lực lượng ý chí chí cao của trời, vẫn có thể ngăn trở mấy phần lực lượng quyền hành chân chính.

Mẹ kiếp chứ! Tại sao mình toàn gặp phải mấy kẻ điên thế này?

Thiên Thần Lâm Ngọc cảm nhận được nguy hiểm, thần hoàn phòng ngự màu lam bên hông lập tức ngưng tụ lá chắn bảo vệ ở trước người.

Trải nghiệm này, đã để lại cho An Lâm bóng ma rất lớn.

Lá chắn bảo vệ tựa như pha lê, nhanh chóng rạn nứt.

Thiên Nhận rơi xuống lá chắn bảo vệ, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ cực kỳ sáng chói, phảng phất như là hai loại quyền hành hoàn toàn bất đồng quấn lấy nhau. An Lâm biết, Thiên Thần Lâm Ngọc thi triển lực lượng thông qua thần hoàn, còn không tính là lực lượng quyền hành chân chính, tối đa cũng chỉ có thể coi là cái ngụy quyền hành.

An Lâm thấy vậy thì co giật khóe miệng, Lâm Ngọc hoàn toàn không để ý đến thuộc tính của thần hoàn, tùy ý sử dụng lực lượng thần hoàn như thế, hiển nhiên là đã cho phép mình cất cánh rồi.

An Lâm mạnh mẽ tiến tới, lại vung kiếm về phía Thiên Thần Lâm Ngọc.

Mắt thấy lá chắn bảo vệ sắp không chịu nổi, Lâm Ngọc cười ha ha, mũi chân đạp mạnh hư không, trước người lại xuất hiện lá chắn bảo vệ kim sắc, lá chắn bảo vệ màu trắng, lá chắn bảo vệ màu tím...

Thiên Nhận lại vút tới, tốc độ nhanh đến độ không thể tin nổi, ở lúc kiếm Thắng Tà rơi xuống, trảm kích của Thiên Nhận cũng đã kéo dài qua không gian, trùng kích ở trên lá chắn bảo vệ của Thiên Thần Lâm Ngọc.

Thiên Thần Thời Gian là kẻ điên, mà Thiên Thần Lâm Ngọc cũng là kẻ điên.

Sau khi đánh tan ba tầng lá chắn bảo vệ của Lâm Ngọc, lực lượng của Thiên Nhận liền tan thành mây khói.

"Nhưng ngươi ngăn cản được ta sao?"

Ầm ầm!

An Lâm thấy một màn như vậy, cũng không biết nên nói gì.

"Ý tưởng hay đấy..."

Nếu không thể sinh ra liên kết thông qua thuật pháp, vậy thì thông qua tiếp xúc thân thể, thành lập liên kết đi!

Thiên Thần Lâm Ngọc không thể không thả lá chắn bảo vệ ra thêm lần nữa, đồng thời cười lạnh nói: "Làm sao, sợ ta dùng nguyền rủa nhân quả à, thế nên ngươi chọn tiến công trước, muốn tiếp tục tiến hành trận chiến tiêu hao ư?"

An Lâm thầm thấy kinh hãi trong lòng, quỷ thần xui khiến lại lấy tấm gương trong nhẫn không gian ra ngoài.

Không được, tiếp tục như vậy, tuyệt đối sẽ bị đánh trúng!

Một quyền này của Thiên Thần Lâm Ngọc, va chạm vào lá chắn gió của An Lâm, tốc độ bắt đầu biến chậm. Nhưng lúc này Lâm Ngọc ở trạng thái tám lớp thần hoàn, tốc độ và lực lượng đền lớn hơn một khoảng so với trạng thái bảy lớp thần hoàn, An Lâm đã không cách nào có được trực giác để tránh né...

Lá chắn bảo vệ trước người cô gái tóc trắng đột nhiên bắt đầu biến hình, tạo thành màn chắn đa chiều bao vây toàn thân.

Sở dĩ Thiên Thần Kiều Tư có thể thành lập liên kết cùng Thiên Đế, là bởi vì Thiên Đế Ấn, là thuật pháp Thiên Đế tự nghĩ ra, là thuật pháp trung tâm của Thiên Đế. Mà phong quyền hành của An Lâm, là đoạt tới, là thuật pháp của Phong Thiên Thần, căn bản là không giống!

Cho dù thành lập nguyền rủa nhân quả, e là đối tượng nguyền rủa cũng là Phong Thiên Thần...

Thiên Thần Lâm Ngọc cũng ý thức được điểm này, càng không chùn bước đánh thẳng về phía An Lâm, ánh hào quang đỏ của thần hoàn màu đỏ trước ngực bám lên nắm tay, bay thẳng đến phía An Lâm.

Thân thể cô xé rách hư không, chợt phóng về phía An Lâm.

Nhưng ngón tay đều sắp bị chặt đứt, mà vẫn không thành lập liên kết được.

Giữa chừng lại có ngón tay thế thon dài tuyết trắng vươn ra, nhẹ nhàng xuyên thấu màng chắn, điểm một cái Phong Nhận, hình như cũng muốn làm giống như Thiên Thần Kiều Tư, thông qua thuật pháp của kẻ địch mạnh mẽ thành lập liên kết nhân quả hai bên.

Thân thể Thiên Thần Lâm Ngọc đẩy Thiên Nhận bay thẳng về phía An Lâm, cực độ điên cuồng, thậm chí là hung hãn không sợ chết!

Lúc này, hắn không thể ngăn cản Thiên Thần Lâm Ngọc ở chính diện, vậy hắn sẽ lấy Chu Tước Cảnh ra che!

Lúc này, quả đấm của Thiên Thần Lâm Ngọc đã hoàn toàn rơi xuống.

Ầm!

Lực lượng vô cùng kinh khủng vô cùng khổng lồ ào ào lao đến, lực lượng nguyền rủa nhân quả cũng ầm ầm bộc phát.

Chu Tước Cảnh nở rộ ánh sáng rực rỡ chói lóa, hình như muốn bắn ngược ý chí tối cao ẩn chứa bên trong Thiên Thần Lâm Ngọc.

"A a a a...!"

Một tiếng thét chói tai tràn đầy sự tức giận vang lên.

"An Đại Ngu, ngươi lấy cái thứ quỷ quái gì ra chặn ta?"

"Đau quá a a a a a a a...!"

An Lâm thế mà lại kích động ôm lấy Chu Tước cảnh, hôn một cái lên mặt kính tan vỡ!

Cô nói không ra lời, vẻ mặt khiếp sợ.

Chu Tước Cảnh đột nhiên cảm giác mặt kính truyền đến xúc cảm ôn hòa.

"Ưm..."

"Thật tốt quá? Tốt con mẹ nhà anh! Anh không nhìn thấy tôi..."

An Lâm thì nặng nề thở dài một hơi: "Thật tốt quá, còn có thể nói chuyện, còn chưa có chết..."

Giờ phút này, mặt kính bóng loáng của Chu Tước Cảnh đã hiện vết nứt, tựa như từ thiếu nữ thanh xuân tướng mạo đẹp đẽ không tỳ vết, biến thành bà cụ già gần đất xa trời, tràn đầy nếp nhăn...

"Tiểu Tước, Tiểu Tước... cô làm sao vậy?" An Lâm luống cuống.

Hắn không hề nghĩ tới, Chu Tước Cảnh sẽ rạn nứt vì cản một kích của Thiên Thần Lâm Ngọc.

Chu Tước cảnh làm bạn rồi hắn nhiều năm như vậy, nhiều lần cứu hắn tại lúc nguy nan, tình cảm rất là tốt. Mặc dù bình thường cũng sẽ đấu võ mồm với nhau, hoặc là cãi vã, nhưng trong lòng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau.

Hôm nay, Chu Tước cảnh lại rạn nứt rồi, một màn này, cứ như là người bạn tốt nhất của An Lâm chết đi vậy, khiến cho hắn đau lòng không dứt, gần như muốn rơi lệ.

"Bà đây thế nào, trong lòng anh không hiểu chắc! Mặt của tôi cũng rạn nứt rồi! Hu hu hu hu..."

"An Lâm ngu ngốc! Anh là đồ vô liêm sỉ! Anh là đồ dưa thối!"

"Tôi không để yên cho anh đâu, hu hu hu..."

Chu Tước vưa chửi ầm lên, một khóc lóc như mưa.

An Lâm thì không hề vui vẻ, mà là có chút kinh hoảng nhìn Chu Tước Cảnh.

Cô công kích An Lâm không hề nương tay, vì vậy, lúc cô không hề phòng bị, cô đã bị trúng phải nhận lực lượng trùng kích mạnh nhất của chính cô!

"Phụt..." Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng Thiên Thần Lâm Ngọc.

Thiên Thần Lâm Ngọc cảm nhận được một luồng phản lực không gì sánh bằng, trực tiếp bị bị bay hơn vạn mét, sức lực này như hoàn toàn muốn phế bỏ cánh tay thon dài trắng nõn của cô.

Một âm thanh giống như tiếng thứ gì vỡ vụn bỗng nhiên vang lên.

Răng rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận