Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1557: Chỉ Tiêm Nhân Duyên Diệc Phá Thiên

Rõ ràng là Hứa Tiểu Lan hơi sửng sốt một chút, thì thào lên tiếng: "Tình Định Thắng Thiên... Chỉ Tiêm Nhân Duyên Diệc Phá Thiên?"

Nếu như đọc liền hai câu với nhau, thì như cảm thấy mức độ xấu hổ cũng được giảm xuống trên phạm vi lớn...

"A...!" Lâm Ngọc thấy Hứa Tiểu Lan và An Lâm đang chiến đấu mà lại đi ôm lẫn nhau, còn nói lời yêu thương, vứt đầy thức ăn cho chó, không khỏi càng thêm điên cuồng và bùng nổ, trường kiếm hắc ám liều lĩnh rơi xuống.

Lúc này, đầu ngón tay An Lâm đã lóe lên ánh vàng chói mắt vô cùng.

Một luồng ý chí của trời không gì sánh kịp ầm ầm bộc phát.

Một chiêu này, chính là thuật pháp bổn nguyên hệ phá thiên cao cấp nhất, Thiên Đạo Nhất Chỉ!

Chỉ có các thế hệ thiên tử của bang Phá Thiên, mới có tư cách và năng lực nắm giữ Thiên Đạo Nhất Chỉ, có thể nói là thuật pháp phá thiên cao cấp nhất.

Bầu trời bị sức mạnh của ngón tay kim sắc xé rách thành hai nửa trong nháy mắt, tầng mây bị đánh tan, năng lượng kim sắc với khí thế không thể đỡ, như Thiên Hà cuồn cuộn dạt dào ngàn dặm, hư không vỡ vụn!

Một trận va chạm mãnh liệt dữ dội.

Kiếm thế rơi xuống với khí thế không thể đỡ bỗng chững lại.

Lúc này, trường kiếm hắc ám của Thiên Thần Lâm Ngọc đã chậm rãi xé rách Tình Định Thắng Thiên của Hứa Tiểu Lan, đồng thời rơi xuống trước mặt đôi cẩu nam nữ kia.

Nó mênh mông khôn cùng, bá đạo đến cực điểm, giống như ngay cả đại đạo cũng có thể nghiền nát.

Lực lượng tình cảm đó là ai bắt nạt Tiểu Lan, thì ta sẽ khiến cho kẻ đó phải chết!

Vốn là trường kiếm bao hàm hắc ám vĩnh hằng, vĩnh viễn cũng sẽ không bể tan tành, hôm nay lại xuất hiện một vết nứt mà mắt thường có thể thấy được, giống như là một bó kim quang, bá đạo xông vào trong bóng tối, chiếu sáng hết thảy.

Nhất chỉ vừa ra, phong vân biến chuyển.

"Làm sao có thể..." Thiên Thần Lâm Ngọc trợn to đôi mắt đen, vẻ mặt khó tin.

Tình cảm vô cùng mãnh liệt, phủ ở trên thuật pháp, khiến Thiên Đạo Nhất Chỉ ẩn chứa lực lượng tình cảm, uy năng tăng thêm một bậc!

An Lâm có gì học nấy, gia trì thêm một luồng lực lượng tình cảm trên Thiên Đạo Nhất Chỉ của chính mình.

Thiên Thần Lâm Ngọc cảm nhận được một luồng lực lượng như đẽo gỗ mục.

"Mẹ kiếp, cái quái gì thế, phá cho ta!" Lâm Ngọc giận dữ quát một tiếng thần hoàn, trên đầu buông thả ra thần quang cực kỳ chói mắt, đường vân đen nhánh trên người giống như hắc ám lan tràn, dường như muốn cắn nuốt thân thể của cô.

Chỉ trong tích tắc, đầu ngón tay An Lâm cũng đang bộc phát ra kim quang tỏa sáng vạn trượng, nơi đầu ngón tay chỉ tới, chính là trường kiếm hắc ám của Thiên Thần Lâm Ngọc!

Sau đó, ở dưới dưới ánh mắt khó có thể tin của cô, trường kiếm màu đen ầm ầm vỡ vụn.

Không phải là lực lượng của An Lâm đã khô kiệt ư? Vì sao lại còn có thể có dư lực lượng thi triển thuật pháp kinh khủng như thế? Hơn nữa thuật pháp này, rất rõ ràng là "thuật pháp đối thiên" cực kỳ cao thâm!

Càng quỷ dị chính là, Lâm Ngọc lại cảm nhận được sự yêu thương nồng đậm ở trong luồng lực lượng này.

Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp thiên địa.

Nỗi thống khổ không cách nào nói rõ, tuôn ra khắp toàn thân Lâm Ngọc. Kinh khủng hơn chính là, hai luồng lực lượng này lại đều ẩn chứa tình yêu sâu sắc, một người là "Kẻ dám bắt nạt An Lâm, coi như là trời thì cũng phải tiêu diệt", một người là " Kẻ dám bắt nạt Tiểu Lan, ta đều đánh chết"!

Đám người Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân cũng là lần đầu tiên thấy An Lâm thi triển Thiên Đạo Nhất Chỉ, đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng, ngây ngốc nhìn người thanh niên đưa ra một ngón tay kia.

Ánh vàng tỏa sáng khắp thế gian, chiếu rọi cả cả mặt đất và vòm trời thành một mảnh vàng rực, nơi nó đi qua, hư không vỡ vụn, mặt đất xuất hiện vô số cái khe sâu không thấy đáy.

Ngay cả khi lực lượng phong quyền hành với quyền hạn chí cao, cô cũng có thể dễ dàng đánh tan, mặc dù một phần vì lực lượng này có bị Thiên Đạo áp chế, nhưng thực lực của Lâm Ngọc, đã được chứng minh đầy đủ.

Thiên Đạo Nhất Chỉ đánh vỡ trường kiếm màu đen, rơi thẳng xuống ngực Lâm Ngọc, lại chọc ra một lỗ máu khiến người ta nhìn vào mà thấy giật mình trên thân thể cô!

Thiên Thần Lâm Ngọc bị hung hăng thồn cho hai lần thức ăn cho chó, lăn xuống mặt đất, cũng không biết là chết hay sống.

Thuật pháp hệ phá thiên siêu mạnh do Hứa Tiểu Lan tự sáng tạo ra và thuật pháp phá thiên nghịch thiên của An Lâm, cùng với trái tim, tình yêu chân thành của cả hai người, đã đè ép được Thiên Thần Lâm Ngọc.

Đối với lời đồn đãi rằng Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Thần có thực lực địch nổi thần Sáng Thế, lúc này An Lâm đã hoàn toàn tin. Thiên Thần Lâm Ngọc thua chính là bởi bị thuật pháp hệ phá thiên áp chế.

Sau đó, Tình Định Thắng Thiên vàng rực cũng mãnh liệt lao đến, đập trúng thân thể Lâm Ngọc, điên cuồng phá hủy thân thể của cô, xương cốt vỡ vụn, gân mạch đứt đoạn.

Rõ ràng đặc hiệu đã không còn, nhưng dáng vẻ chàng thanh niên duỗi ra ngón tay vẫn hết sức đẹp trai, hình tượng cũng càng cao lớn vĩ ngạn hơn.

"Không, làm sao có thể thế được, cảnh giới Thiên Thần với chín tầng thần hoàn, tu vi thông thiên triệt địa, có thể nói là vô địch thế gian, sao có thể có dạng bị đánh bại chứ? Không thể nào được... " Thiên Thần Kiều Tư không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy cảm xúc không thể tiếp nhận sự thật.

Chín tầng thần hoàn của Thiên Thần Lâm Ngọc, có thể được xưng tụng là vô địch thế gian.

Hai luồng yêu thương vô cùng mãnh liệt dung hợp với nhau, điên cuồng đánh thẳng vào thần hồn của đối phương, tạo thành cho đả kích tinh thần mãnh liệt nhất!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thiên địa lại khôi phục sự tĩnh lặng.

Lâm Ngọc bị đánh bay mấy vạn mét, chật vật lăn xuống mặt đất, lỗ máu trên lồng ngực vẫn đang không ngừng chảy ra dòng máu tươi thuần trắng sắc, thân thể không nhúc nhích, sống chết không rõ.

Nhưng có thể khẳng định là, bất kể là trên thân thể, hay là trên tinh thần, đối phương đều đã bị thương nặng.

Đây có thể là nói là nhân vật bi thảm nhất mà An Lâm từng gặp, bị lực lượng tình yêu của hắn và Tiểu Lan công kích, sa sút đến mức này, có thể không bi thảm sao?

Bí pháp bạo thể của Hứa Tiểu Lan biến mất, thân thể thoáng đung đưa một cái, như sắp té xuống. An Lâm thấy thế lập tức ôm cô vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Không sao chứ?"

"Không có... Không có chuyện gì... " Hứa Tiểu Lan khó khăn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng lại cười lớn nói, "Chính là lực lượng tiêu hao quá nhiều, em phải nghỉ ngơi một chút."

An Lâm gật đầu, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em, trước hết cứ giao cho anh... Ưm..."

An Lâm vừa nói xong, đột nhiên hai mắt trắng dã, toàn thân mềm nhũn, ôm Hứa Tiểu Lan lăn xuống mặt đất.

"Phù phù!"

Hai người tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm: "..."

"Đây chính là 'giao cho anh' mà anh nói sao?" Hứa Tiểu Lan cảm thấy đau đầu!

Khả năng là đầu đụng vào mặt đất rồi.

An Lâm rất lúng túng, lúc đầu là hắn ôm Hứa Tiểu Lan, thời điểm ngã xuống đất, biến thành Hứa Tiểu Lan ôm hắn, hơn nữa một cánh tay của Hứa Tiểu Lan còn bị hắn đè lên...

An Lâm giãy giụa muốn bò dậy từ mặt đất, lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, căn bản không có một chút lực lượng nào, nỗi đau đớn khủng khiếp khi bị cắn trả làm hắn đau đến mức nhếch miệng.

Hứa Tiểu Lan thấy thế, lại càng ôm An Lâm vào lòng thật chặt, lấy ra một viên tiên đan chữa thương từ trong nhẫn không gian, đút vào trong miệng An Lâm.

"Không có chuyện gì rồi, An Lâm..."

Cô gái ôm chặt chàng trai vào lòng, muốn đứng dậy, thì cũng phát hiện không đứng dậy nổi.

Hai người đều không nhúc nhích nằm trên mặt đất, vô cùng sửng sốt, vẻ mặt lúng túng. Có lẽ đây chính là khắc họa chân thực hình ảnh một đôi vợ chồng ở trong tình cảnh gặp phải rủi ro...

Mặc dù đã đạt được bước đi thắng lợi, nhưng An Lâm vẫn không quên truyền thống bổ đao tốt đẹp, ngẩng đầu dùng hết toàn thân lực lượng hô to nói: "Tiểu Hoàng, mau bổ đao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận