Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1572: Sức hút của bang Phá Thiên.

Thiên Đế trông thấy một vệt sáng đỏ rực lao nhanh như chớp về phía mình thì mới sực nhớ ra ngoài Sơn Thiên Thần vẫn còn cả Thiên Thần Kiều Tư đứng bên cạnh nữa.

Thiên Thần Kiều Tư cũng không phải kẻ yếu đuối gì, nếu như hắn giải phóng hết sức mạnh của mình thì sức chiến đấu cũng không thể coi thường. Mà lúc này hắn đang dùng Bát Thần Hoàn kết hợp với thuật pháp Nhân Quả nên sức mạnh cũng không kém bao nhiêu.

Trong tình trạng này Thiên Đế quả thật không thể tránh thoát.

Nhưng khi vệt đỏ tiến đến gần thì một bóng trắng từ trên trời bay xuống, tay cầm Song Đao Âm Dương chém một nhát dứt khoát vào vệt sáng đỏ.

Cô gái áo trắng mắt sắc như dao lạnh lùng nhìn về phía Thiên Thần Kiều Tư:

"Tự tiện nhúng tay vào chuyện của người khác không phải là thói quen tốt đâu."

Đồng thời một cô gái áo đen tay cầm kiếm chém về phía Thiên Thần Kiều Tư.

"Phá Thiên Đại Bảo Kiếm"

Sơn Thiên Thần nheo mắt quát:

Thiên Đế ha hả cười to, ngay sau đó tập trung khí lực, không một chút sợ hãi tiếp tục tấn công.

"Thiên Đế có lẽ ngươi không biết thân thể ta đã tồn tại hàng ngạn vạn năm nay mà không hề bị lão hóa, nếu ngươi vẫn tiếp tục cố chấp đấu với ta thì người chết chắc chắn là ngươi."

"Hahaha... Là đàn ông khi chiến đấu thì quyền nào phải ra quyền nấy chứ!"

Thấy thế Thiên Đế thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đánh về phía Sơn Thiên Thần cách đó không xa.

"Quyền nào phải ra quyền nấy? Rõ ràng ngươi dùng trảo cơ mà?"

Ầm!

"Phá Thiên Liệt Sơn Trảo!"

Miệng vết thương trên ngực Sơn Thiên Thần đã bắt đầu khép lại, hắn nhìn Thiên Đế cười ha hả:

Kiếm quang sắc bén chém về phía Thiên Thần Kiều Tư, hất hắn bay ngược về phía sau mấy trăm thước.

"Lại nữa sao?"

Oành!

Thiên Đế không thèm quan tâm hắn nói gì, bừng bừng khí thế liên tiếp đánh ra hai trảo về phía hắn.

Tiếng nổ lớn không khác gì tiếng chuông cổ Hồng Hoang chấn động, âm thanh vang dội khắp đại lục.

Sơn Thiên Thần trợn tròn hai mắt

Dứt lời hắn cũng lập tức dùng hết sức đấm một quyền về phía Thiên Đế, dường như muốn đập nát uy thế của ông thì mới hả dạ.

Lúc trước hắn nói không đau cũng chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng nếu thật sự không đau thì có lẽ là do lực sát thương chưa đủ mạnh mà thôi.

Như thế còn chỗ nào không đau đây?

Cuối cùng Thiên Đế cũng hiểu vì sao có nhiều người thích bang Phá Thiên như thế. Nếu họ biết được có thể thắng được Trời thì tại sao lại không thử đi khiêu chiến chứ? Trong cuộc chiến này, cái cảm giác có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo với chín tầng trời, đối với bất cứ người nào cũng đều là liều thuốc kích thích tuyệt vời nhất.

Roạt! Roạt!

Thiên Đế vốn có chút coi thường bang Phá Thiên, ông luôn cho rằng bọn họ chỉ là một đám người lỗ mãng, sớm muộn gì cũng sẽ dồn loài người, thậm chí là cả thế giới này đi vào chỗ chết. Nhưng bây giờ ông đã phần nào hiểu được bang Phá Thiên rồi. Phàm là người đã bước vào con đường tu luyện này liệu có ai lại không muốn đi khiêu chiến một lần đây? Ý nghĩa chân chính của chữ "Thiên" chính là ở đây.

Thiên Đế cảm thấy cơ thể mình như bị nghiền nát, gân mạch trên cơ thể dường như đứt thành từng đoạn. Nhưng lúc này Phá Thiên Liệt Sơn Trảo cũng đã đánh thẳng vào người hắn, móng nhọn sắc đâm xuyên qua cơ thể tường như bất tử của hắn mạnh mẽ lôi xé.

"Ngươi... cái đồ thần kinh."

"Thế nào? Như thế này đã được chưa?"

Thiên Đế uống một viên tiên đan rồi quay sang nhìn Sơn Thiên Thần, cười to:

Lúc này Sơn Thiên Thần đau đớn kêu la ầm ĩ: "AAA..."

Từ cổ chí kim, có biết bao nhiêu người cứ hễ mở miệng ra là muốn nghịch thiên phá thiên nhưng những người thực sự làm được như vậy thì lại không nhiều, hầu như toàn là những kẻ ngu ngốc thôi.

Kể từ khi bang Phá Thiên xuất hiện, xác định được như thế nào mới thực sự là "Phá Thiên" thì sự nghiệp nghịch thiên phá thiên mới thực sự trở thành truyền kì trên khắp đại lục này.

Mặc dù rất nhiều thế lực ủng hộ việc tiêu diệt các loài người không thừa nhận điều đó nhưng trên thực tế bang Phá Thiên vẫn luôn là thế lực đứng đầu trong hàng vạn thế lực trên khắp đại lục.

Thuật pháp của hệ Phá Thiên quả đúng là nhằm vào sự phá hủy của nguồn gốc "Thiên Đạo". Sơn Thiên Thần lại dùng quyền pháp "Thiên Đạo" trực tiếp đối đầu với thuật pháp Phá Thiên, như vậy có khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Đây là lần đầu ông chiến đấu một cách vui vẻ như thế, cảm giác này cũng không tồi chút nào.

Hóa ra Trời cũng biết đau đấy thôi.

Mặc dù Thiên Đế một lần nữa bị đánh cho hộc máu bay về phía sau nhưng khi nhìn thấy Sơn Thiên Thần còn thê thảm hơn thì vẫn không nhịn được cười vui vẻ.

Các vết thương trên cơ thể của Sơn Thiên Thần cũng nhanh chóng liền lại, hắn lập tức xông về phía Thiên Đế, lợi dụng căn nguyên sức mạnh của núi đấm một cú mạnh. Lúc này vòng thần màu vàng đất trên đầu hắn cũng đã nhạt đi một chút rồi.

Cuộc chiến long trời lở đất của hai người này đã ảnh hưởng không nhỏ đến xung quanh, trong vòng trăm ba trăm dặm không có bất kì sinh linh nào sống sót.

Giờ phút này, bên ngoài trận chiến hàng ngàn dặm.

Tôn Vũ Lạc hơi kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp phía trước, nói:

"Bạch các chủ, rốt cuộc cô muốn làm cái gì vậy? Gây thù chuốc oán ư?"

Bạch Lăng kéo ra một khẩu đại pháo khổng lồ. Khẩu đại pháo này có đường kính trăm trượng, toàn bộ đại pháo được đúc bằng kim loại màu trắng bạc, toàn thân đại pháo được khắc lên hoa văn màu đen vô cùng phức tạp. Thậm chí có rất nhiều cơ quan trên khẩu đại pháo này cậu xem mãi vẫn không hiểu chúng hoạt động như thế nào.

Điều duy nhất mọi người có thể thấy được là khẩu đại pháo này có sức công phá vô cùng khủng khiếp, cho nên cũng có chút sợ hãi khi nhìn nó.

Bạch Lăng vẫn điềm nhiên nói:

"Không phải gây thù chuốc oán, mà là đi cứu tông chủ kính yêu của chúng ta."

Cô cười như không cười nói tiếp:

"Tông chủ kính mến của chúng ta quá vô dụng đang bị cả quả núi to đè lên không thoát ra nổi, là những tinh anh của tông môn, lẽ nào chúng ta lại không làm gì ư?"

"Được rồi, mọi người tránh xa ra một chút. Siêu cấp Phá Thiên Đại Pháo phiên bản 2.0 của tôi chuẩn bị khai hỏa rồi."

Bạch Lăng vẫy tay, cười nói:

Mọi người nhìn thấy nụ cười của Bạch Lăng lại càng cảm thấy không yên tâm chút nào.

Cô gái này cười nhẹ, mở miệng an ủi mọi người.

Bạch Lăng ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút thẳng đứng gật đâu:

"Để đối phó với những thứ to lớn như thế này chúng ta buộc phải sử dụng đến biện pháp bạo lực thì mới có thể giải quyết vấn đề được, nếu chúng ta đã không có năng lực dời núi thì đành phải cho nó nổ tung thôi!"

Các thành viên tiểu đội Phá Lộ nghe xong lập tức hít vào một hơi lạnh. Có thể san bằng một quả núi to như như vậy thì uy lực khẩu đại pháo này phải mạnh như thế nào đây?

Tiểu Hồng lo lắng hỏi:

"Khẩu đại pháo này uy lực mạnh như vậy nhỡ mà chủ nhân cũng bị nổ tung theo thì sao?"

Nó không hề nghi ngờ uy lực của khẩu pháo này mà ngược lại nó chi lo uy lực quá mạnh sẽ làm hại đến An Lâm.

"Chuyện này..."

Bạch Lăng chớp chớp đôi mắt, có vẻ như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

"Ha ha ha...Da cậu ta dày như vậy, sao có thể dễ dàng bị thương được chứ, yên tâm đi."

"Dùng pháo phá núi ư?"

Khóe miệng Mạch Luân khẽ giật:

"Cứu An Lâm ư? Nhưng... nhưng cậu ta bị quả núi to như thế đè lên... làm thế nào cứu được đây?

Mọi người vừa nghe xong đều biến sắc. Tô Thiển Vân trợn tròn mắt không tự tin nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận