Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1577: Quái vật dung nham khổng lồ.

Mặc dù Sơn Thiên Thần bị trọng thương sau đòn tấn công của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, nhưng cũng chính vì thế mà hắn có thể lột xác biến thành hình dạng khác. Dung nham từ trong các vết nứt rơi xuống lả tả, thật không ngờ đất đá trên cơ thể hắn lại có thể chịu đựng được nhiệt độ cao đến như vậy.

Nếu là đất đá bình thường thì có lẽ đã bị đốt thành tro bụi trong chớp mắt rồi. Nhưng bởi đây là cơ thể của Sơn Thiên Thần, có sức mạnh Thiên Đạo bảo vệ nên mới có thể giữ được hình dạng như thế này.

Không khí nóng bỏng bắt đầu lan ra bốn phía, mặt đất trong phạm vi trăm dặm cũng bắt đầu nóng đỏ.

Da đầu An Lâm tê rần, nói:

"Trời ơi, nhiệt độ cao như thế này có khi phải lên đến hàng nghìn độ ý chứ."

Hứa Tiểu Lan càng mẫn cảm với ngọn lửa, sợ hãi nói:

"Đâu chỉ có vậy, nhiệt độ trên thân thể Sơn Thiên Thần chắc còn hơn thế ý chứ."

An Lâm giật mình:

Dứt lời hắn lập tức biến mất.

"Tà Kiếm, Phá Thiên Ngự Thần Vương!"

Sơn Thiên Thần lãnh đạm nói:

Chớp mắt An Lâm đã thấy Sơn Thiên Thần đã lao đến trước mặt, giơ nắm đấm nham thạch mạnh mẽ tấn công mình. Màu đỏ thẫm của dung nham đã tràn ngập trong mắt An Lâm. Lúc này An Lâm cũng nhanh chóng mượn sức mạnh của gió để chống lại.

"Có khi còn chưa đến gần đã bị đốt thành tro bụi rồi ấy."

Khi hai sát chiêu va chạm với nhau, mặt đất lập tức nứt toác một đường dài, ngọn lửa nóng bỏng không khác gì một quả cầu lửa lan ra khắp mọi nơi. Những nơi mà nó đi qua, mọi thứ đều bị đốt cháy, tan chảy, giống như một cái hố đen không ngừng cắn nuốt mọi thứ. Chiêu này của Sơn Thiên Thần khiến cho An Lâm cảm thấy khắp người như tan ra, nhiệt độ cao kinh khủng cues như muốn làm tan chảy cơ thể của An Lâm.

"Vậy không phải vừa chạm vào đã bị bỏng chết rồi ư?"

An Lâm lạnh lùng giơ kiếm lên, sức mạnh tối cao tập trung cả trên lưỡi kiếm, đâm mạnh về phía cơ thể rực lửa của Sơn Thiên Thần.

Mọi thứ xung quanh Sơn Thiên Thần đều đã tan chảy thành một biển dung nham rồi, thậm chí những thứ gần hắn nhất dường như cũng đã bốc hơi hết. Sơn Thiên Thần bước từng bước đến gần An Lâm và Hứa Tiểu Lan, hắn đi tới đâu thì mọi thứ tan chảy đến đó.

Hứa Tiểu Lan chớp chớp mắt:

An Lâm cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng cao hơn.

Hai chiêu thức va chạm mạnh, Sơn Thiên Thần cũng bị đẩy lùi về phía sau vài bước, còn An Lâm bị đẩy bay ngược về phía sau mấy trăm mét, cơ thể bắt đầu xuất hiện các vết đỏ, dường như có dấu hiệu bị bỏng. Nhìn lại trận đấu này thì rõ ràng là An Lâm đang ở thế yếu.

"Nếu các ngươi đã thích chơi với lửa thì ta đây sẽ chơi cùng các ngươi."

Lúc này Hứa Tiểu Lan nhân cơ hội Sơn Thiên Thần chưa kịp hồi phục, ngay lập tức tấn công hắn. Một bóng dáng màu xanh lao nhanh như chớp về phía Sơn Thiên Thần, xoay kiếm Long Tước, lưỡi kiếm sấm sét lạnh lùng nhanh chóng đâm thẳng vào cổ hắn. Sơn Thiên Thần không kịp tránh nhưng hắn nghiêng đầu ngay lập tức.

Ầm!

May mà An Lâm có quyền lực của gió bảo vệ, nếu không lúc này e là đã bị đòn tấn công của Sơn Thiên Thần đánh chết trong nháy mắt rồi, có khi cả đấu trường cũng tan chảy theo.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Vô số dung nham đỏ với nhiệt độ cao bắt đầu phát nổ. Dung nham lan rộng và nổ tung như bông hoa tử thần nở giữa trời đất, hơn nữa nó lại càng rực rỡ hơn dưới bầu trời đêm đen vô tận. Dường như nó muốn khắp cả đất trời đều nhuộm một màu máu đỏ tươi.

Sơn Thiên Thần thản nhiên mở miệng, toàn bộ cơ thể hắn đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, nhiệt độ lại tiếp tục tăng cao hơn. Dường như bao nhiêu năng lượng bị áp chế hàng nghìn năm nay đều được giải phóng ra trong nháy mắt.

Cô nhanh chóng chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm. Nhưng trong lúc chạy trốn thì Thánh Hỏa Chu Tước của cô cũng bị quái vật dung nham kia điên cuồng nuốt mất.

Đồng tử Hứa Tiểu Lan co rút lại, cảnh tượng trước mắt suýt làm cô nôn ra máu. Sơn Thiên Thần thế mà lại dùng má và vai để kẹp chặt lưỡi kiếm, dù cho kiếm khí sắc bén nhưng cũng không nhích thêm được chút nào. Đây là lần đầu tiên có người dùng cách này để chặn lại đòn tấn công của cô. Cô không phục, đang định tăng thêm lực đạo tấn công thì nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Sơn Thiên Thần.

Trường kiếm Tuyết Bạch Văn Long tản ra sóng dao động của tiên khí. Các mảnh vỡ của lưỡi kiếm tựa như vô số mảnh băng trắng muốt đang nhảy múa trên không trung, như một làn gió nhẹ thoảng qua.

Ầm!

Toàn bộ tinh hoa của tiên khí ngàn vạn năm dường như được giải phóng sau tiếng triệu hồi của An Lâm. Ánh sáng xanh mang theo cái lạnh vô tận nương theo sức mạnh của gió ngay lập tức lan tỏa ra khắp trời đất. Khi lạnh tràn ra khắp không trung, băng tuyết như bao phủ toàn bộ đất trời. Dung nham mà Sơn Thiên Thần phóng ra cũng vì thế mà có chút chậm lại.

"Phong Chi Quyền! Kết hợp!"

Ánh mắt An Lâm trở nên sâu thẳm, vòng thần trên đầu đột nhiên sáng rực rỡ hệt như một vị thần tối cao trong trời đất, nhẹ nhàng chạm vào những mảnh băng trong không trung, hét to:

"Dung Nham Hỏa Sơn Bạo Phát!"

"Tiểu Lan!"

An Lâm thấy thế, mặt tái nhợt, lập tức rút ra kiếm tiên.

Táng Kiếm! Huyền Long Băng Thần Kiếm!

Ầm!

"Chu Tước Viêm Độn!"

Hứa Tiểu Lan vốn có Chu Tước hộ thân nên cô không sợ bất cứ loại lửa nào hết, nhưng khi đối mặt với ngọn lửa của Sơn Thiên Thần, cô thực sự cảm thấy đặc tính chịu nhiệt của mình quả nhiên còn rất kém. Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình hơi đau rát, nhìn xuống thấy da thịt mình đã bắt đầu đỏ ửng, bắt đầu có dấu hiệu bị bỏng.

Nhiệt độ cao một khi có thêm vật hỗ trợ thì sức tấn công càng mạnh thêm, độ bền cũng được gia tăng rất nhiều, khó mà chống lại hay phá hủy được nó.

Lúc này Huyền Băng Long dài phải đến hàng chục dặm bay vút lên tận chín tầng mây như xuyên thủng cả bầu trời. Nó mang trong mình sức mạnh to lớn cùng với cái lạnh cực hạn đột nhiên quay người lao thẳng về phía Sơn Thiên Thần.

Huyền Băng Long còn chưa đến nơi nhưng khí lạnh màu xanh cùng với khí nóng màu đỏ đối nghịch nhau trên không trung cũng đủ khiến cho trời đất quay cuồng, hỗn loạn. Khí lạnh của Huyền Băng Long lan ra mười mấy dặm, màu xanh lạnh lẽo bắt đầu bao phủ khắp nơi dường như muốn đóng băng muôn loài vạn vật trên thế giới này. Thấy thế nhưng Sơn Thiên Thần không chút sợ hãi, dồn hết sức mạnh tấn công Huyền Băng Long đang bay trên không trung.

Đừng bao giờ nghi ngờ sức mạnh của các Thiên Thần khi họ dồn toàn bộ sức lực vào một đòn tấn công, vì nó không khác gì sức mạnh tối cao vô tận của trời đất. Nắm đấm của Sơn Thiên Thần trong nháy mắt đã làm cho đầu rồng bắt đầu nứt vỡ. Huyền Băng Long đau đớn gầm lên:

"Gào..."

Ngay sau đó cơ thể nó cũng bắt đầu nứt vỡ thành nhiều mảnh. Con rồng dài mười mấy dặm thế mà cũng bị một quyền này phá vỡ.

Nhưng Sơn Thiên Thần còn chưa kịp thu tay thì có vô số mảnh băng sắc nhọn điên cuồng lao về phía hắn. Mỗi mảnh băng đều ẩn chứa tiên khí cùng với quyền lực của gió có thể phá vỡ mọi loại sức mạnh. Chúng giống như những mũi kiếm nhỏ không ngừng chém vào cơ thể Sơn Thiên Thần.

Sơn Thiên Thần đau đớn hét lên, vô số mũi kiếm băng đâm xuyên qua cơ thể của hắn, lúc này da thịt dung nham của hắn bắt đầu bị đông cứng bởi cái lạnh buốt giá.

Sắc mặt An Lâm lúc này đã tái nhợt vì tiêu hao quá nhiều sức lực. Nhưng An Lâm vẫn tỏ ra mình không sao, giơ kiếm chém về phía Sơn Thiên Thần. Bây giờ là cơ hôi tốt nhất để giết hắn.

Chiêu An Lâm sử dụng chính là chiêu thứ năm trong Chiến Thần lục kiếm – Đạo Kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận