Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1599: Động lực trở nên mạnh hơn

Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh không nén được liền phụt cười, phá đám:

"Tiểu Tiêu, công lực nói hươu nói vượn với dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như này của cậu lại tăng rồi, gì mà dùng thực lực chứng minh, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể được vạn người ngưỡng mộ, mới đứng được ở vị trí cao... Đây không phải là đang nói có thực lực thì mới có thể làm màu được đấy sao!"

"Nhưng mà, An Lâm cũng quả thực đã đích thân chỉ dạy. Ít nhất anh ấy cũng đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng thực sự có thể làm màu, nếu như đây là động lực giúp cậu Hợp Đạo, vậy thì còn phải theo đuổi kha khá đấy."

Cô gái áo xanh nhìn về phía thiếu niên thanh tú cách đó không xa, khẽ cười trêu chọc.

Trái tim An Lâm như bị đâm thẳng một kiếm, sư phụ dùng việc làm màu để khích lệ đồ đệ, giúp đồ đệ lĩnh ngộ được chân lý của cuộc đời, sau đó Hợp Đạo thành công? Câu này nói ra chỉ sợ ngay cả quỷ cũng sẽ không tin ấy chứ?!

Tiêu Trạch thì lại nhìn An Lâm bằng vẻ mặt nghiêm túc, không để mắt đến Hứa Tiểu Lan, trịnh trọng nói: "Sư phụ, những gì con nói đều là thật, thầy phải tin con!"

Mặt An Lâm không kìm được giật giật: "Được được được... Tôi tin cậu."

Diệp Linh cười hì hì kéo cánh tay An Lâm, giọng nói trong trẻo êm tai, nói hết lời trong lòng: "Động lực mạnh lên của Linh nhi chính là lấy sư phụ làm tấm gương, con muốn chứng minh rằng lựa chọn nhận con làm đồ đệ của sư phụ là đúng, con không thể khiến cho sư phụ thất vọng được!"

Khuôn mặt Phân Ny và Tiêu Trạch đồng thời ửng đỏ.

An Lâm hơi hoảng hốt "Tiêu Trạch không biết cách nói chuyện" cuối cùng cũng thu phục được Phân Ny vào tay rồi.

Không lâu sau, một cô gái dáng người mềm mại thướt tha, toàn thân óng ánh vàng, với khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi đi tới, ôm lấy cánh tay Tiêu Trạch, cúi đầu hành lễ, mỉm cười nói: "Phân Ny ra mắt tông chủ An Lâm!"

Phân Ny cũng mang vẻ mặt thẹn thùng, đôi mắt sáng nhìn về phía An Lâm, khẽ chớp.

An Lâm hơi gật đầu tán thành: "Mục đích theo đuổi rất tốt!"

Sau đó, Phân Ny thua, hắn liền yêu cầu Phân Ny và Tiêu Trạch thử tính toán chuyện làm bạn, Tiêu Trạch đã dùng chiếc lưỡi biết ăn nói của mình chinh phục được Phân Ny.

Trái tim vốn đã bị đâm cho mấy nhát của An Lâm liền được Diệp Linh nhu thuận đáng yêu chữa khỏi.

Nhớ ngày đó, thời điểm tranh tài ở giới Bỉ Ngạn, hắn chính là người góp công quan trọng nhất.

Nói từ một góc độ nào đó, lý do trở nên mạnh hơn của Tiêu Đồ mới là đáng tin nhất!

"Tôi không có sư tỷ nào tình cảm chân thành tha thiết đến thế." Tiêu Đồ thở dài một tiếng: "Tôi chỉ đơn thuần không muốn chết, muốn sống lâu hơn mà thôi."

"Con... Sư phụ, sáu mươi năm trước con và Phân Ny đã chính thức kết thành đạo lữ..." Tiêu Trạch hơi ngượng ngùng nói, lúc nói còn gãi gãi đầu.

Tự tay thúc đẩy một mối nhân duyên, mà nhân duyên này còn là chung thân đại sự của đồ đệ, làm sư phụ, loại cảm giác này vẫn khá kỳ diệu.

Hai mắt An Lâm sáng lên: "Cô, hai người..."

"Chúc mừng, chúc mừng! Chúc hai người mãi mãi hành phúc mỹ mãn!"

Khi đó, hắn làm sư phụ không có đồ vật gì có thể tặng được cho đồ đệ, thế nên liền dự tính tặng cho đồ đệ một người vợ... Thế rồi đánh cược với Phân Ny, ai thua sẽ phải đồng ý với một yêu cầu của người còn lại.

Không ngờ rằng qua mấy chục năm, Tiêu Trạch và Phân Ny lại thực sự tu thành chính quả luôn.

"Tiểu Ny..."

"Sư phụ, lúc trước chúng con cử hành hôn lễ, thầy không có mặt, hiện giờ chúng con chính thức kính thầy." Tiêu Trạch giơ ly rượu lên, trong mắt hơi vương chút nước.

À, không đúng, bọn họ cũng không được tính là mới kết hôn, cũng đã kết hôn mấy chục năm rồi, được coi là vợ chồng già rồi.

Nhận được lời chúc phúc của An Lâm, Tiêu Trạch và Phân Ny cũng rất vui vẻ.

Sau khi Phân Ny hành lễ xong, lại có hơi mong đợi xen lẫn trêu ghẹo, hỏi: "Lúc nào thì chúng tôi mới có thể được uống rượu mừng của sư phụ và sư nương đây? Dù sao tôi cũng đã nghe Trạch Trạch nói đến ước hẹn của hai người... Hửm?"

An Lâm đứng dậy chúc mừng, cười vô cùng vui vẻ.

"Ồ...!" Phân Ny thốt lên đầy ý tứ.

Hứa Tiểu Lan đương nhiên biết nàng muốn nói đến chuyện gì, hiếm có lúc lại không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn sang An Lâm, trong ánh mắt ẩn chứa sự thâm tình, dịu dàng cười nói: "Chuyện này tôi nghe An Lâm, do An Lâm quyết định."

Cô gái toàn thân lóng lánh ánh vàng khẽ chớp hai hàng mi xinh đẹp, trưng ra vẻ mặt cô hiểu mà.

Họ lấy ra một vò tiên tửu từ trong nhẫn không gian, rót thêm cho An Lâm và Hứa Tiểu Lan mỗi người một ly.

Sau khi Tiêu Trạch và Phân Ny kính rượu An Lâm xong, lại cười hì hì đi đến trước mặt Hứa Tiểu Lan.

"Chúng con lại kính sư nương một ly." Ánh mắt Tiêu Trạch ngời sáng, nói.

Hứa Tiểu Lan cũng đứng dậy khỏi ghế nằm, nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp: "Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc."

Phân Ny cũng vươn ngón tay ngọc thon dài, giơ một chén rượu lên, nói bằng giọng cảm kích: "Sư phụ của Trạch Trạch chính là người tôi tôn kính nhất, nếu như không có anh, tôi cũng sẽ không gặp được Trạch Trạch, để rồi nhận được hạnh phúc của chính mình."

Da đầu An Lâm phát tê, lại giơ ly rượu lên, chúc phúc hai người mới kết hôn.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình.

"Trạch Trạch..."

Ba đồ đệ Tiêu Trạch, Tiêu Đồ, Diệp Linh cũng ồn ào theo.

Mỗi lần An Lâm bị đề cập đến chuyện cử hành hôn lễ với Hứa Tiểu Lan này, da mặt dày hơn cả tường thành thường ngày của hắn cũng không khỏi hơi đỏ ửng, trừng mắt với mấy người: "Ồn ào cái gì vậy?!"

Mặc dù nói như thế nhưng trên mặt hắn lại đang nở nụ cười.

Tiêu Trạch cười ha ha, nói: "Thật không ngờ tới, sư nương cường thế vẫn luôn rất có chủ kiến vậy mà lại lộ ra dáng vẻ dịu dàng như chim non nép vào người như thế lúc ở trước mặt sư phụ..."

"Hửm...?" Hàng mi của Hứa Tiểu Lan hơi nhướng lên, kéo dài âm cuối.

"À! Sư nương vốn dĩ đã rất dịu dàng, rất xinh đẹp, rất thần tiên tỷ tỷ!" Tiêu Trạch lập tức nói bằng giọng cực kỳ chân thành: "Hơn nữa người còn thực sự rất tôn trọng sư phụ nữa, dù sao trong suy nghĩ của hai người, cảm thụ của đối phương mới là số một, đây cũng chính là biểu hiện của tình yêu đích thực, cao hơn trời, sâu hơn biển..."

"Được rồi, được rồi, mau thu lại dáng vẻ thần thông của cậu đi." Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt.

Tiêu Trạch hậm hực ngậm miệng.

An Lâm thì lại trợn mắt há hốc miệng, trong lòng thầm nói Thần Đạo mà đại đệ tử này lĩnh ngộ được chính là mồm mép đấy hả?

Bởi vì Nam Thiên Môn bị phá, đại quân Thiên Nhân tộc ở bốn chiến tuyến còn lại đều rút lui về sau hơn mười vạn dặm, liên quân Cửu Châu ở các chiến tuyến lớn đều có được cơ hội hít thở.

Cũng chính vì vậy, Tiêu Trạch và Tiêu Đồ mới không kịp chờ đợi mà chạy về tông môn thăm An Lâm.

Rất nhanh, những đồng bạn khác cũng đều trở về.

Hai vợ chồng Tiểu Sửu và Bạch Dao cũng nhanh chóng quay về.

Người ta nói thời gian là thanh đao phá hủy, nhưng thời gian trăm năm vẫn không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt Tiểu Sửu, hắn vẫn xấu xí như trước, dáng vẻ ôm An Lâm rồi gào khóc lại càng xấu hơn.

A! Ông đây lại thành người có cảnh giới thấp nhất rồi?!

Bạch Dao hơi mỉm cười hành lễ với An Lâm, cô vẫn giữ được dáng vẻ phong tình vạn chủng như cũ, trong sự tinh khiết mang theo nét quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

Bạch Mộ Vũ cũng chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp là ý cười sáng rỡ: "Thiếp thân ra mắt tông chủ An Lâm, mong sau này sẽ được chiếu cố nhiều hơn!"

"Đều là người một nhà, đâu cần phải nói những lời kiểu đó." An Lâm vui tươi hớn hở đáp lại.

Hiện giờ bọn họ thực sự là người một nhà, kể từ khi vùng đất Tạo Hóa có ý định gia nhập liên quân Thiên Nhân tộc thì lực lượng hoàng thất tộc Bạch Hồ cũng liền di chuyển tập thể đến Tứ Cửu tiên tông, trở thành một phần của Tứ Cửu tiên tông.

Đương nhiên An Lâm cũng rất hoan nghênh!

Tông môn có thêm không ít trai đẹp gái xinh, sao mà lại không thích được chứ.

Lần đầu tiên thế lực Bạch Hồ di chuyển tập thể, Tứ Cửu tiên tông lại có thêm gần chục đại năng Phản Hư nữa.

An Lâm nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nghĩ tới, Tiểu Sửu và Bạch Dao đều là đại năng Phản Hư sơ kỳ.

Tỉ mỉ ngẫm lại, hình như đám thú sủng và người hầu của hắn cũng đều là đại năng cảnh giới Phản Hư trở lên!

Nhưng An Lâm thì rất cảm động, trong mắt hắn, giây phút này Tiểu Sửu rất đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận