Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1621: Thoi thóp

Bị mấy chục nghìn cường giả Quỷ tộc vây đánh cùng một lúc sẽ là loại trải nghiệm như thế nào?

Đó là một loại trải nghiệm khủng khiếp khi cùng một cái đầu phải trải nghiệm trên trăm loại cảm giác đau đớn khác nhau.

Nguyền rủa tàn nhẫn, vũ khí giết hại, thần hồn bị đánh đến cực hạn, các loại sức mạnh liên tiếp được phóng ra.

Cửu U Linh Vương giống như bị đặt vào trong địa ngục kinh khủng nhất, trên mặt xuất hiện loại dằn vặt như bị tra tấn bởi mấy chục loại cực hình.

"Đoàng!"

Một tiếng chiêng vang lên thanh thúy, vang vọng đài quyết đấu.

"Mười lăm phút đã qua, mọi người dừng tay."

Giọng nói của Đinh Hiểu Như như gió xuân lướt nhẹ bên tai mỗi một cường giả Quỷ tộc.

Còn sau một nghìn năm nữa?

Đinh Hiểu Hư lại đi đến trước mặt Cửu U Linh Vương lần nữa, nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, giống như cá chết mà ngã sấp trên mặt đất, không nhịn được cười nói: "Bây giờ biết mình sai chỗ nào chưa?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng thu tay lại, bọn họ đánh đã nghiền rồi.

"Còn sống thật là tốt..." Cửu U Linh Vương yếu ớt nói.

Cửu U Linh Vương chồng chất vết thương nằm trên mặt đất, đôi mắt trên năm cái đầu đều tràn ra ánh lệ, khó khăn giật giật khóe miệng, trên mặt lộ ra mỉm cười khi sống sót sau tai nạn: "Ta... cuối cùng ta chống đỡ được rồi!"

Toàn thân Cửu U Linh Vương run lên, giống như nhớ ra gì đó gấp gáp nói: "Tôi cũng không nên sáng tạo ra Minh Nhục buồn nôn như vậy, lại càng không nên bức bách tất cả sinh linh đều phải tán thành Minh Nhục!"

Chúc Âm Lão Tổ đã lên tiếng, ai dám không theo? Các Quỷ tộc đều ngoan ngoãn dừng tay, trên mặt vẫn còn lộ vẻ chưa thỏa mãn, thậm chí còn hơi thất vọng.

"Cảm ơn Chúc Âm Lão Tổ tha mạng! Ta... Ta không nên nói năng lỗ mãng với ngài và bạn của ngài..." Cửu U Linh Vương dốc hết sức lực nói lời xin lỗi.

Nó đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân có đến mấy trăm nghìn vết thương, sống sót sau khi bị các loại lực lượng tàn sát bừa bãi, hoàn toàn chính là dựa vào ý chí mạnh mẽ mới giúp nó có thể kiên trì.

Không đánh chết Cửu U Linh Vương, ngộ nhỡ ngọn núi dựa dẫm lớn nhất Chúc Âm Lão Tổ đi đến nơi khác, sau đó bị Cửu U Linh Vương tính sổ thì phải làm sao bây giờ? Tuy nhiên đây là chuyện của Chúc Âm Lão Tổ, chắc hẳn Cửu U Linh Vương sẽ không có gan đi tính sổ cái này, bằng không chẳng phải là đánh vào mặt của Chúc Âm Lão Tổ rồi sao...

An Lâm có tự tin, lúc đó Cửu U Linh Vương trong mắt hắn chỉ còn là cặn bã.

"Vâng, Chúc Âm Lão Tổ, ta cam đoan về sau sẽ không xuất hiện loại chuyện này nữa!" Toàn thân Cửu U Linh Vương không nhịn được run rẩy, lớn tiếng đảm bảo.

Hơn nữa bọn họ cũng đã đồng ý với Đinh Hiểu Như, không thể đánh chết Cửu U Linh Vương, chỉ có thể đánh trọng thương tàn phế. Dựa vào tình trạng cơ thể hiện giờ của Cửu U Linh Vương, thân thể và thần hồn đều phải chịu trọng thương vô cùng đáng sợ, không tĩnh dưỡng hơn nghìn năm căn bản không khôi phục được, càng đừng nói đến gia nhập liên quân Thiên Nhân tộc.

Nếu như Chúc Âm Lão Tổ đích thân vào trận đánh, vậy nó còn có thể sống sao?

"Hử?" Đinh Hiểu Như lại nhíu mày.

Đinh Hiểu Như khẽ gật đầu, hai tay chắp sau lưng, nói lời thấm thía: "Nhớ kỹ, quá phách lối cuối cùng sẽ bị vả mặt, hôm nay là An Lâm vả mặt ngươi, lần tiếp theo không chừng là tự ta vả mặt ngươi."

Năm cái đầu của Cửu U Linh Vương đồng loạt ào ào rơi lệ.

Đinh Hiểu Như đưa mắt nhìn sang mấy người An Lâm, cười nói: "Thế nào, đánh sướng rồi phải không, nếu như còn khó chịu, chúng ta còn có thể thêm thời gian."

Hôm nay nó thật xui xẻo, thế mà bị sát tinh An Lâm này để mắt đến.

Nói thật, Cửu U Linh Vương có thể sống đều nhờ Đinh Hiểu Như và Lý Y Doãn mới gặp lại nhau, tâm trạng coi như vui vẻ cho nên không muốn thấy máu cho đen đủi.

Điều duy nhất nó biết chính là sợ này sau này An Lâm sẽ rất huênh hoang đi lại trong giới Bỉ Ngạn đây.

Căn bản không có khả năng!

Đến đi như gió, tiêu sái tự nhiên.

Sau khi đánh một trận tơi bời, đám người An Lâm và Đinh Hiểu Như bắt đầu rời đi.

À, còn một chuyện nữa, mùi vị đặc biệt thơm ngon của Minh Nhục phải mai danh ẩn tích rồi...

Nếu không Đinh Hiểu Như đã sớm tự tay giết chết Cửu U Linh Vương rồi.

Minh Nhục buồn nôn gì chứ, cho dù không có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ một màn này cũng sẽ xảy ra thôi!

Điều duy nhất khiến nó nghĩ mãi mà không ra chính là tại sao quan hệ của An Lâm và Chúc Âm Lão Tổ lại tốt như vậy, chuyện này thật không chân thật, không có đạo lý!

Không có người nào có thể giải đáp hoang mang giúp nó.

Cái gì? Còn có thể thêm thời gian?!!

"Cảm ơn tông chủ An Lâm không giết..." Cửu U Linh Vương cúi đầu, vẻ mặt khuất nhục nói.

Hắn cũng không quan trọng lắm, nhiệm vụ của hệ thống đã hoàn thành, Cửu U Linh Vương cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cơ bản bị phế rồi, trong thời gian ngắn nó không tạo thành được uy hiếp gì đối với Nhân tộc.

"Thật ra tôi cũng muốn tiếp tục đánh, nhưng tôi sợ thương thế của nó như thế này, tôi đánh một quyền nữa là nó chết ngắc luôn." An Lâm vỗ vỗ tay, chưa thỏa mãn nói.

Mấy chục nghìn cường giả Quỷ tộc cũng giải tán ngay lúc đó, mặc kệ Cửu U Linh Vương có dám trả thù chúng nó hay không, ít nhất không thể ở lại thành Thiên Minh, phải đi đến nơi khác phát triển thôi.

Một lần ăn hôi của thần chí cao Quỷ tộc, tuy trước mắt cũng không thấy có thu hoạch thiết thực gì nhưng cũng rất thoải mái!

Chỉ có một số ít cường giả Quỷ tộc trung thành tuyệt đối với Cửu U Linh Vương là còn ở lại thành Thiên Minh, thu thập tàn cục cho Cửu U Linh Vương, ví dụ như quét rác, khiêng Cửu U Linh Vương đi...

Biên giới của giới Bỉ Ngạn.

Đinh Hiểu Như khoác áo choàng tím vẫy tay tạm biệt An Lâm.

"An Lâm đạo hữu, lần sau đến giới Bỉ Ngạn thì dùng bùa truyền âm liên lạc với tôi."

"Được rồi, tạm biệt tiền bối."

An Lâm vui vẻ tạm biệt Đinh Hiểu Như và Lý Y Doãn, bay vào trong lãnh địa của Thú Ngục Ác Linh.

Chuyến hành trình đến giới Bỉ Ngạn lần này thu hoạch còn tốt hơn so với tưởng tượng, ngoại trừ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ còn trời xui đất khiến thu hoạch được Minh Giới Đạo Hoa, cũng với quan hệ khá tốt vơi Chúc Âm Lão Tổ.

Quá trình đánh cho Cửu U Linh Vương tơi bời thì càng vui vẻ sảng khoái.

Có vị thần tối cao của Quỷ tộc – Chúc Âm Lão Tổ ở bên cạnh trấn giữ, có thể không thoải mái được sao?

Ánh nắng đã lâu không nhìn thấy chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên ba người đang bay với tốc độ cực kỳ nhanh.

Ra khỏi giới Bỉ Ngạn cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy được ánh nắng lần nữa, tâm tình cũng vui vẻ lên không ít.

"Tiếp theo, mục tiêu của chúng ta là Thần Bức Đại Đế, theo tình báo biết được, nó ở núi thần Thú Thiên trong Thú Ngục Ác Linh." Hứa Tiểu Lan nhìn tình báo trong tay do sở tình báo của Tứ Cửu tiên tông gửi đến, chậm rãi mở miệng nói.

"Thần Bức Đại Đế sao... Bạn cũ đây mà..." An Lâm cười cười, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

"Đúng vậy, lúc trước bị nó đuổi thật thê thảm, suýt nữa bị giết rồi." Hứa Tiểu Lan cũng nở nụ cười lạnh lẽo: "Bây giờ là thời điểm chúng ta tìm lại công đạo."

Lúc trước bọn họ chấp hành nhiệm vụ của Thiên Đình, xâm nhập vào vùng đất Thương Huyết, đoạt được Huyết Ngọc Kỳ Lân. Nhưng chưa từng nghĩ đến, lại dẫn đến Thần Bức Đại Đế và mấy vị đại năng Phản Hư đỉnh phong truy sát, quả thật cửu tử nhất sinh.

Nếu không phải An Lâm kịp thời gọi Thiên Đế đến cứu, chỉ sợ Thần Bức Đại Đế đã giết bọn họ rồi.

"Lúc ấy anh nên hô một câu với nó, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn yếu!" An Lâm hơi ảo não nói.

Hứa Tiểu Lan lộ ra ánh mắt khinh người: "Cảm giác nghi thức nặng đến vậy rồi sao?"

An Lâm nắm chặt tay lại: "Nhất định! Phải đập nó mới thoải mái được!"

"Cũng hơi tò mò hoàn cảnh gặp mặt của mọi người lắm." Đề Na cười hì hì nói.

An Lâm cười nói: "Hi vọng mấy trăm năm này trôi qua Thần Bức Đại Đế tiến bộ nhiều, nếu không thì thật sự đánh không được thoải mái..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận