Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1632: 100 con thần thú!

Ngọc Khung Thiên Tôn gào thét điên cuồng, lực thần đạo tuôn trào ra dữ dội.

Thân thể của hắn trở nên khô héo và tối tăm một cách nhanh chóng, Đạo Ngọc khảm nạm trên chín mươi chín đầu con thú hoang, ánh sáng càng trở nên rực rỡ đến chói mắt, sức mạnh của sinh mệnh xoay chuyển trời đất.

Cảnh tượng khiến chúng sinh đều kinh hãi rất nhanh chóng đã xuất hiện.

Hàng trăm con thú dày đặc khắp không trung!

Tính cả Ngọc Khung Thiên Tôn ở bên trong, mỗi một con thú hoang hung dữ lại đều phóng ra những chấn động Hợp Đạo!

Có những con phượng hoàng tắm trong biển lửa đang thiêu trời cắn đất, có những con rắn lớn chồng chất đang nhảy loạn trên không trung, có những con trâu thần với thần lực vô thượng chấn động cả mặt đất, cũng có những con ma ảo ảnh mờ mịt như sương khói...

Mặt đất bị một con Thần thú màu vàng tròn trịa đốt cháy thành một vùng đất nóng chảy như địa ngục.

Bầu trời bị một con chim ưng cao lớn, toàn thân Thần Phong tàn sát bừa bãi chiếm lĩnh, cơn bão cuốn quét trên trăm dặm.

Thời đại hồng hoang do Thú tộc chi phối đã đến sao?

Những kẻ mạnh của Thú tộc bị ép đến đường cùng, tập thể đã lên cao trào.

Cho dù là Đông Phương Tráng Thực, Hứa Tiểu Lan, hay An Lâm đều vô cùng kinh sợ nhìn cảnh trước mắt. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc nhìn thấy một trăm con Thần thú này cùng lúc xuất hiện trên thế giới thì đã là cảnh tượng vô cùng đáng sợ rồi.

Ngày tận thế?

Thậm chí còn xuất hiện thần báo tia chớp như sấm sét toán loạn, khó mà nắm bắt được dấu vết...

"Đó không phải là chủ tể Chước Nhiệt của cổ vực Thái Sơ sao?"

Có một con Thần thú thân rùa, trên mai rùa có hơn nghìn con rết sặc sỡ đủ màu, bay nhảy loạn trên cơ thể nghìn mét trong hư không, giống như rong biển chồng chất điên cuồng, trông vô cùng đáng sợ và sống động.

"Trời ạ, đó là Lam Mị Phượng Hoàng tiên tổ của tộc ta!"

Trong chớp mắt trời đất đã thay đổi dáng vẻ.

Còn có con sứa với cái tán phủ kín phạm vi một trăm nghìn mét, những cái xúc tu trong suốt khua xuống phía dưới. Dưới mỗi cái xúc tu đều có một cái đầu lâu của con thú dữ đau khổ vặn vẹo đáng sợ.

Quần ma loạn vũ?

"Con sứa treo mấy trăm nghìn cái đầu lâu thú dữ đó lại chơi trò gì vậy?"

Đây là tình huống gì vậy?

Các Thú tộc, hoặc là vô cùng kích động, hoặc là không khỏi kinh hãi nhìn các Thần thú hoặc là quen biết hoặc là không quen biết ở trước mặt. Bọn chúng hoặc là một đám chủ tể từng có tiếng tăm lẫy lừng, hoặc là những Thần thú thượng cổ thất lạc...

"Đây không phải là Hám Địa Thần Ngưu trong truyền thuyết của Ngưu tộc chúng tôi sao?"

"Hí... ngay cả cá sấu thần với con mắt quỷ đã từng tuyệt chủng một vùng cũng xuất hiện rồi..."

"Trong số này có những con là Thần thú cổ vực Thái Sơ, có con là Thần thú đại lục Thái Sơ, có những con là các loại Thần thú của vùng thất lạc, thậm chí có những Thần thú chỉ có trong truyền thuyết, nhưng không cách nào kiểm chứng... Bọn chúng đều đã chết rồi, nhưng tôi đã làm cho bọn chúng sống lại!"

Đó là sự uy áp khi một trăm con Thần thú tụ hợp lại!

Nhưng, Đông Phương Tráng Thực lại không để tâm, lạnh lùng hừ nói: "Chẳng qua là phát huy được một phần uy năng của Thần thú mà thôi. Cái xác không hồn mà anh tạo ra chỉ có hơi thở của Hợp Đạo, còn thực lực của bọn chúng lại có thể gọi là Hợp Đạo yếu nhất, hơn nữa không thể duy trì các dấu hiệu của cơ thể sinh mạng mãi mãi, cái này thì có ích gì?"

Bởi vì nghe thấy động tĩnh chiến đấu, các Thú tộc từ đằng xa vội đến, dồn dập bị dọa đến mức phải trốn ở đằng xa, căn bản không dám lại gần thế giới thần bí biến ảo đến mức khiến bọn chúng cảm thấy hoang đường đó.

"Đây là lần đầu tiên tôi bày ra Bách Thần thú trên thế gian, mấy người nên cảm thấy vinh hạnh được chết dưới một chiêu mạnh nhất của tôi!" Ngọc Khung Thiên Tôn ngạo nghễ đứng trên thế gian, chắp tay sau lưng, khẽ mở miệng: "Đi đi, Thần thú của tôi, nghiền nát tất cả bọn chúng cho tôi!"

Không chỉ quân địch bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, mà ngay cả quân bạn cũng ngơ ra.

Cuộc chiến đấu giữa Đề Na và những kẻ mạnh nhất của Thú tộc đã gần đến hồi kết. Cô ngơ ngác nhìn đám Thần thú ở đằng xa làm rung chuyển cả bầu trời, đột nhiên cảm thấy cuộc chiến đấu trước đó của mình giống như chơi trò gia đình vậy...

Số lượng quả thực là quá nhiều, nhiều đến mức An Lâm có cảm giác da đầu ngứa ran.

Chín mươi chín Thần thú gầm thét một tiếng, mỗi con mang theo uy thế ngút trời nhào về phía ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Đông Phương Tráng Thực. Uy thế tích tụ lại đó thậm chí có thể đè sập cả bầu trời!

Lần đầu tiên An Lâm cảm nhận được một kiểu đáng sợ.

Ngọc Khung Thiên Tôn không phủ nhận lời của Đông Phương Tráng Thực, ngược lại lớn tiếng cười ha ha nói: "Có ích gì? Giết chết tất cả mấy người rồi không phải chính là lợi ích lớn nhất sao? Ma Huyết Kỳ Lân, hàng vạn năm trước ông không bằng tôi, đến bây giờ ông càng không bằng tôi, rặng núi Thú Thiên sẽ là nơi mai táng ông!"

Nói rồi Đạo Ngọc trên đầu Thần thú đột nhiên bùng phát ra chấn động hết sức kinh khủng.

Ánh mắt của tất cả Thần thú đều bắt đầu lộ ra cái nhìn hung tợn, rống to về phía đám người An Lâm!

Ngọc Khung Thiên Tôn ngạo nghễ đứng ở chính giữa trăm con Thần thú, thần quang cơ thể ảm đạm nhưng lại hết sức tự hào phấn khích giơ hai tay lên, lớn tiếng cười ha ha nói: "Nhìn thấy chưa, kiệt tác cuối cùng của ta, làm bách thú sống lại!"

Nói về độ phô trương, Ngọc Khung Thiên Tôn quả thật đứng thứ nhất!

Trong đời người, cho dù là An Lâm cũng hiếm thấy cảnh tượng có chín mươi chín Thần thú vây quanh hết sức phô trương này.

Hai mắt của Ngọc Khung Thiên Tôn đầy vẻ hăng hái: "Nhìn thấy chưa! Chín mươi chín Thần thú, có vô số con trong truyền thuyết, bọn chúng là bá chủ tung hoành một vùng. Nhưng hôm nay, bọn chúng đều tôn kính tôi! Đây mới là uy nghi của Thiên tôn Thú tộc, đây mới là cảnh tượng mà kẻ là bậc chí tôn của Thú tộc nên có!"

Con xông về phía trước mặt An Lâm đầu tiên là thần báo tia chớp, hai móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, xé rách khoảng không bùng phát ra tiếng kêu vô cùng sắc nhọn, cuộc công kích giống như tiếng sấm kinh hoàng.

An Lâm cũng không phải là người dễ đối phó, hắn sớm đã có sự chuẩn bị, chém một nhát kiếm lên trên chân của thần báo tia chớp.

Sức mạnh kinh khủng hòa lẫn vào tiếng sấm vang rền.

An Lâm bị một cái tát đánh bay, thần báo tia chớp cũng bị chém đến mức bay ngược lại, chân bị chém lìa.

Lúc này, sau lưng An Lâm đột nhiên xuất hiện bóng đen, còn có tiếng cười gằn lan truyền.

Một con thú có vảy màu đen, đầu quỷ, khoác một chiếc áo bào màu xám, cao trăm trượng, nó giơ cái miệng sắc nhọn như mũi giáo, xuyên thẳng qua hư không, đâm vào đầu An Lâm!

Thần thức của An Lâm đã đạt đến mức cao nhất, phản ứng cực nhanh, bay ngược lại xoay người ở trên không trung, tránh một đòn đánh bất ngờ.

Cái miệng sắc nhọn như mũi giáo liền xoẹt qua như thế, xuyên thủng hơn trăm dặm khoảng không phía trước.

Lúc này, con chim ưng cao lớn trên bầu trời xoẹt qua, vỗ hai cánh, gió thần cuồng bạo tạo thành áp suất lớn, thổi bay An Lâm xuống đất.

Dưới đất, hơn nghìn con rết đủ màu sặc sợ đang giãy giụa, cơ thể dữ tợn nhào về phía hắn. Những cái chân rết ở hai bên màu đỏ tươi đó như muốn nuốt sạch máu và thịt của An Lâm.

Gương mặt An Lâm lộ ra vẻ độc ác, chiếc vòng thần của núi ở trên đầu tỏa sáng rực rỡ, một nắm đấm dội xuống.

Lực quyền màu vàng nghiền nát tất cả đám rết quần ma loạn vũ dễ như trở bàn tay, ngay cả Thần thú hình con rùa đang nằm bò trên đất đó cũng bị đuổi bay như vậy!

"Gừ..." Thần thú gào rú lên một cách bi thương.

An Lâm vẫn chưa kịp thở phào, bông hoa cúc đột nhiên co lại.

Không biết từ lúc nào một bóng đen đã xông đến sau lưng hắn.

Tiếng cười ma quỷ âm u lạnh lẽo, thấm lạnh vào tận xương cốt...

Tay của con ma ảo ảnh cấp Thần thú cầm thanh kiếm bóng đen dài, hung hăng đâm vào phần eo của An Lâm, khiến thần thể của hắn bị phá vỡ, máu tươi theo đó mà tóe ra...

Chiến lực của mỗi một con Thần thú đều không bằng An Lâm.

Nhưng quả bọn chúng có số lượng quá nhiều! Những đợt công kích liên tiếp không ngừng, thuật pháp khủng bố tầng tầng lớp lớp khiến An Lâm khó mà đề phòng, rất nhanh chóng đã bị rơi vào tuyệt cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận