Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1647: Chiến đấu 1 xúc tức phát

"Cái gì? Thế mà không thấy?!" Đồng tử Hồn Thiên Thần co rút mạnh.

Hắn há to miệng, hai cái răng nanh dựng thẳng đứng, gương mặt tái nhợt âm u lần đầu hiện lên vẻ khiếp sợ.

Thiên thần cũng phản ứng như thế, đám Thần thú hợp đạo và Nguyên Soái Thiên Khải Cảnh, càng không tránh khỏi kinh hãi.

Thiên Oa Thánh Quân thực sự mang theo tu sĩ Cự Tượng chạy trốn?

Trước mặt năm vị Thiên thần, trực tiếp chạy trốn?

Có cần khoa trương như vậy!

Nó chỉ là một con ốc sên thôi!

An Lâm không nhịn được nắm chặt quả đấm, hớn hở ra mặt: "Hay cho một chiêu Kim Oa thoát xác, đẹp!"

Hồn Thiên Thần cười lạnh nói: "Hai kẻ chạy thoát báo tin thì sao, An Lâm không trốn thoát là được. Khi cứu binh đến, An Lâm đã chết hơn ngàn vạn lần..."

Cô ta khẽ vung kiếm lên khoảng không.

"Như vậy cũng được? Nó tới đâu, thông đạo giữa hai giới cũng tới chỗ đó sao? Đó không phải giống như nó mang theo bên mình một thế giới?" Nữ thiên thần hoảng sợ nói.

"Cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin, cảm thấy mình có khả năng chống đỡ công kích của chúng ta lâu như vậy..." Nữ thiên thần tóc xoăn màu xanh cười duyên một tiếng, một tay nắm nhẹ không khí, một thanh kiếm trong suốt như phỉ thúy, đã từ từ hiện lên.

Trước đó cô ta còn đang giễu cợt tu sĩ Cự Tượng không biết lượng sức mình, bây giờ ốc sên và tu sĩ Cự Tượng lại nghênh ngang trốn thoát khỏi đây, chuyện này chắc chắn đã cho cô ta một cái tát vào mặt.

"Hãy nhớ lấy, người giết anh, Vũ Minh." Giờ phút này, khí thế của nữ thiên thần tóc xoăn màu xanh hoàn toàn biến đổi, thu lại tất cả vẻ ngả ngớn và khinh thường, giống như một thanh Thiên kiếm tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén vô tận như muốn chém cả vùng trời này thành hai.

Hắn cược thắng rồi, Thiên Oa Thánh Quân và tu sĩ Cự Tượng thật không hổ là cường giả hiểu rõ không gian của đại lục Thái Sơ, dứt khoát chạy trốn trước mặt năm vị Thiên thần, chiến tích này có thể kiêu hãnh tới vạn năm!

Mũi kiếm xuyên thấu không gian, chia mặt đất cùng trăm ngọn núi phía xa thành hai nửa.

Huyễn Mộng Thiên Thần chợt hiện lên cùng ánh sáng mờ ảo, giọng nói như có như không: "Bên trong xác ốc sên vàng, liên kết với một thế giới khác, Thiên Oa Thánh Quân dùng tinh hoa trong xác ốc sên, mạnh mẽ phá vỡ trận tuyến ta bày sẵn, chạy trốn sang một thế giới khác..."

"Sao có thể như vậy?" Nét mặt nữ thiên thần tóc xoăn màu xanh lục mê man, lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy, mục tiêu của chúng ta chính là An Lâm, hãy mau ra tay đi, trì hoãn sẽ phát sinh biến cố." Vô số quả cầu nhỏ màu đen bao xung quanh quả cầu màu trắng, tách ra như một ánh sáng thực sự.

Vòng thần trên đầu Hồn Thiên Thần xao động, năng lực kỳ dị màu nâu xám trên không khuấy động hơn ngàn dặm, giọng dửng dưng nói: "Vũ Minh, Long Khôi, trận chiến này, mấy người đừng dùng năng lực của vòng thần, để tránh Thiên Đạo phản phệ. Mấy người đối phó những kẻ khác ngoài An Lâm là được, An Lâm để chúng tôi lo."

Huyễn Mộng Thiên Thần lắc đầu: "Không phải, không thể mang theo bên mình một thế giới mà chúng ta không thể nào xâm nhập được, việc này đến Thần Sáng Thế cũng không làm được. Nó chẳng qua chỉ dùng xác ốc sên góp nhặt năng lượng, mạnh mẽ xây dựng một thông đạo cực dài giữa hai giới mà thôi, giá phải trả của phương pháp này rất cao, lại khó có thể sử dụng lần nữa..."

"Tôi là chân thực, thế gian bởi vì chân thực mà xán lạn." Qủa cầu từ từ bay lên, vòng thần trên đầu không rõ màu gì, phát ra tia sáng khiến người ta mê say.

Chỉ uy lực của một lần vung kiếm, cũng có thể sáng ngang một chiêu toàn lực của Ngọc Khung Thiên Tôn.

Nam thiên thần tóc vàng thân thể cường tráng, bắp thịt cả người rắn chắc, sức mạnh khổng lồ đến mức khiến không gian xung quanh không chống đỡ nổi sức ép, sụp đổ thành hố đen u ám: "Nhớ lấy trước khi chết, tôi là Long Khôi Thiên Thần."

Bao phủ đất trời.

"Tôi là ảo mộng, tất cả thế gian, đều có thể thực hiện trong cảnh giới của tôi." Thân hình mờ ảo không ổn định, thiên thần như ẩn như hiện đứng lên từ ghế ngồi, phía sau họ bỗng nhiên hiện ra thế giới bao la, vạn vật phồn thịnh.

"Ha ha ha... Đã thấy chưa, An Lâm, anh lấy gì để đấu với chúng tôi?" Hồng Hoang Ma Hùng cảm nhận được việc này khiến hô hấp của hắn có chút chật vật, nở nụ cười tàn nhẫn.

Cho dù có là An Lâm, hay là Hứa Tiểu Lan, được hào quang chiếu tới đều biểu lộ si mê, dường như quên hết tất cả, chỉ cần có tia sáng kia là tốt rồi.

"Nói cho mấy người biết một tin buồn..." An Lâm đột nhiên mỉm cười không rõ ý tứ, "Căn bản tôi không cần đánh với mấy người..."

Tia sáng kia ẩn chứa tất cả sắc thái trên thế gian, mỹ lệ vô cùng, rung động lòng người.

Hứa Tiêu Lan và Đông Phương Tráng Thực bừng tỉnh khỏi cơn mê, hèn chi An Lâm luôn bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm nghĩ tới đường lui.

Đề Na sững sờ, sau đó hai tròng mắt sáng rỡ.

"Không thể đánh trong một cuộc chiến, đời này cũng khó có khả năng đánh..." Một tay An Lâm đặt Đề Na vào lòng bàn tay, cười nói, "Tiểu Na, tới thế giới Thần Kính!"

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, An Lâm sợ hãi kinh ngạc, làn gió từ vòng hào quang trên đầu tăng vọt, ngưng tụ hết hơi thở, quấn lấy cơ thể hắn và Hứa Tiểu Lan!

"Bây giờ anh vẫn cho rằng, anh có thể chống lại chúng tôi sao?" Long Khôi Thiên Thần thờ ơ nói.

Tuy An Lâm rất muốn đánh đám thiên thần, nhưng hắn cũng biết rằng, nếu cùng kẻ thù sống chết ở tình trạng này bây giờ, căn bản không có đường sống! Cũng không kiên trì tới khi viện trợ đến được.

Nhưng... Hắn cũng không cần phải khăng khăn quyết đấu.

Một lực hấp dẫn cực kỳ kinh khủng,

Nếu không phải An Lâm liều mình dốc sức thi triển năng lực điều khiển gió, sợ rằng hiện giờ bọn họ đã bị thương nặng bởi khí thế liên hợp của các thiên thần!

Nhóm thiên thần đều thể hiện năng lực của bọn họ, khí thế mênh mông cuồn cuộn như thiên nộ diệt thế.

Chúng muốn kéo tất cả mọi thứ trên thế gian vào trong thế giới mà chúng tạo ra!

Đúng vậy, lúc trước còn thảo luận tính khả thi của việc trốn vào thế giới Thần Kính khi gặp kẻ địch mạnh không thể chiến thắng, thật không ngờ cần dùng tới nhanh như vậy!

Ở thế giới Đề Na sáng tạo ra, chí ít những thiên thần đã bị Thiên Đạo áp chế quyền hành này không cách nào can thiệp.

Ánh sáng trắng bùng lên từ tinh linh trong tay.

Nhưng cùng lúc này, ba năng năng lực lớn của các thiên thần, bắt đầu thẩm thấu năng lực điều khiển gió của An Lâm.

Lần đầu tiên Đề Na chuyển giao giữa hai thế giới gặp cản trở, hơn nữa còn là lực cản cực kỳ kinh khủng. Nhưng cô vô cùng quả quyết, thân thể hiện ra từng đường vân màu vàng, khí thế tăng vọt, dao động tỏa ra từ thần ấn màu vàng trên trán cũng lên tới cực hạn.

"Mở cho tôi!"

Vẻ mặt Đề Na không chút do dự, tay vẽ một cái trên khoảng không.

Đầu ngón tay phá vỡ không trung, hỗn độn sinh diệt.

Khuôn mặt An Lâm bỗng khiếp sợ, cảnh tượng này rất quen thuộc với hắn, là cảnh sáng thế Khai Thiên Chi Thuật của Chúc Âm Lão Tổ! Đề Na chỉ nhìn một lần, đã có thể sử dụng năng lực này?

Đang hết sức kinh ngạc, mọi người đã được ánh sáng trắng mang đi.

Năng lực giới hạn không gian mạnh mẽ bá đạo đưa bọn họ rời khỏi thế giới này!

Trời đất lại khôi phục yên tĩnh.

Năm vị thiên thần lão đại phô bày khí thế, ngây ngốc nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt.

Nguyên soái và đám thần thú, vẻ mặt lại càng mơ hồ.

Người đâu rồi?

Lời đã nói, vòng thần cũng dùng đều chuẩn bị đánh nhau, kết quả người lại biến mất rồi?

Thiên thần cao cao tại thượng, lần đầu tiên kích động muốn ói máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận