Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1650: Ôm cây đợi…

Đám thiên thần đã đoán rằng cơ quan dò xét của Đề Na sẽ còn được thả vào đại lục Thái Sơ thêm lần nữa.

Nhưng chúng lại không ngờ rằng cơ quan thăm dò lần trước còn lễ phép tặng linh quả, còn phong cách của cơ quan thăm dò lần này đã đột biến, không ngờ lại là ném cứt luôn!

Thật to gan.

To gan ngút trời!

Không đúng, là to gan dám nét cứt vào Trời!

Đám thiên thần lập tức bùng nổ!!

Một luồng sóng dao động khủng bố từ trời cao hạ xuống. Nghiền ép tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn trăm dặm thành không khí.

Đề Na nhỏ cùng mấy đống phân và nước tiểu đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.

"Không sao..." An Lâm khoát tay áo: "Có lẽ anh được chào đón quá nên lại có người nhớ thương rồi chăng."

"Lẽ nào cứu viện đến rồi?" Thao Thiết hào hứng hỏi.

"Hắt xì!" An Lâm ở trong thế giới Thần Kinh đột nhiên hắt hơi một cái.

"Thả một cơ quan thăm dò ra ngoài xong mà lại vui mừng đến thế ư?" Đông Phương Tráng Thực bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Đây là đang cực kỳ sỉ nhục chúng!!

"Chọc... chọc giận nhóm thiên thần? Chỗ nào tuyệt chứ?" Trong lòng An Lâm hơi luống cuống, hắn còn đang ngóng trông nhóm thiên thần chờ đến mất kiên nhẫn, sau đó rời đi nữa mà, Đề Na thì hay rồi, còn điên cuồng đi rước thêm thù? Đây là cái hành động quỷ gì chứ?

Cho dù đám thiên thần không bị phân và nước tiểu đập trúng người nhưng chúng nó cũng đã tức giận đến mức không thể kìm lại được nữa, đã hận thấu xương đám người An Lâm ở dị giới.

Đề Na duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra, lắc lắc, cười tủm tỉm nói: "Vẫn chưa có, chẳng qua tôi đã chọc giận thành công nhóm thiên thần rồi, cảm giác rất tuyệt!"

"Đáng giận! Nếu như bắt được An Lâm, ta nhất định phải đổ thẳng cứt vào trong miệng hắn!" Hai mắt Vũ Minh phát ra lửa giận vô tận, tức giận đến mức ngực cũng phát run.

Địa vị của đám thiên thần được tôn sùng đến độ nào, nhìn thấy chúng như nhìn thấy Trời, chúng đại diện cho uy nghiêm của Trời, còn thiên thần nắm giữ quyền năng thì dùng chữ 'Trời' để xưng cũng không đủ. Từ lúc xuất hiện cho đến giờ, chúng sinh trên thế gian nào có ai dám bất kính với chúng dù chỉ một chút? Nhưng lúc này, một cái cơ quan thăm dò mà cũng dám ném phân vào chúng...

Đột nhiên, Đề Na bên ngoài quan tài bỗng 'phụt' cười một tiếng, trên khuôn mặt trắng như ngọc là nụ cười rung động lòng người.

Đông Phương Tráng Thực kinh ngạc đến cứng đờ luôn rồi, hắn không hiểu nổi mạch não của cô nàng tinh linh này nữa.

"Sao vậy?" Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh tò mò hỏi.

An Lâm tỉ mỉ ngẫm nghĩ, ngược lại cũng cảm thấy hả giận, liền giơ ngón tay cái lên với Đề Na: "Làm tốt lắm!"

Tất cả mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Lông mày Đề Na hơi nhướn lên, vẻ mặt bễ nghễ, nói: "Tôi chính nhìn dáng vẻ họ rõ ràng không thoải mái khi thấy tôi nhưng lại không làm gì được tôi."

Hết lần này đến lượt khác sai Đề Na nhỏ ném cứt chúng nó là chuyện quái quỷ gì?

Đám thiên thần ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài tức giận đến mức miệng cũng méo xệch.

Bên trong thế giới Thần Kính.

Một lần lại một lần.

An Lâm toét miệng cười nói: "Nhóc thật sự là Thần khí mãn cấp đấy hả? Nếu như nhóc phản bác tôi vào câu thì còn được, ít ra còn để lộ ra được sự cao ngạo và trâu bò của nhóc. Thế nhưng giờ lại ngồi trên đĩa bát quái thủy tinh như một đứa ngốc thế này, tôi thật sự nghi ngờ rằng tôi lấy được thần khí giả mất!"

Đề Na nhận được sự ủng hộ, tiếp tục tìm ra đống cứt thối nhất trong thế giới Thần Kính, sau đó dùng cơ quan thăm dò ra ngoài 'tặng' cho đám thiên thần.

Cứ mắng qua mắng lại thế này, đều tự hủy đi phong cách của mình hết rồi ư?

An Lâm: "..."

Tiểu Phúc bị nói đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, tức giận phừng phừng đáp trả: "Anh mới là đồ ngốc, anh mới là đồ ngốc, anh mới là đồ ngốc!"

Hết lần này tới lượt khác...

An Lâm lôi đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ ra, một lần nữa triệu hoán Tiểu Phúc.

"Ha ha, Tiểu Phúc, đồ ngốc nhà ngóc, nhìn xem bọn tôi vẫn đang nhảy nhót tưng bừng đây này!" An Lâm nói với vẻ mặt khiêu khích: "Không phải trước đó nhóc bảo bọn tôi hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời đi à, không phải là bảo chúng tôi chờ chết ư? Hiện giờ thì sao?"

Hai tay Tiểu Phúc đặt trên bắp đùi, đặt mông lên trên đĩa bát quái thủy tinh, nhìn ngó xung quanh bằng vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm: "Không thể nào... Thực sự bị các anh nghịch thiên cải mệnh rồi hả?"

Chúng nó đang ôm cây đợi thỏ, chứ không phải ôm cây đợi cứt!

Sắc mặt Hồn Thiên Thần lạnh lẽo: "Bình tĩnh một chút, bọn chúng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu, Thiên Không Thiên Thần đã quyết định sẽ tới nơi này, chờ đợi chúng chính là cái chết tuyệt vọng nhất!"

Mái tóc xoăn màu xanh của Vũ Minh Thiên Thần tức đến mức dựng đứng hết cả lên, cắn răng nghiến lợi nhìn vết nứt lại tiếp tục được mở ra lần nữa: "Lần thứ tám rồi... Đã là lần thứ tám rồi... Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sinh linh của thế gian này cũng dám ném cứt về phía ta, hơn nữa càng ném lại càng hăng say!"

Mấu chốt là chúng nó chỉ có thể nhìn, mà không thể trả thù, uy nghiêm của Trời đều bị mất sạch trong tay chúng nó rồi!

"Được rồi, An Lâm, sao anh lại có thể ức hiếp trẻ con như thế?" Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Đúng đấy, đừng chấp nhặt với bé con, thần khí cũng có tôn nghiêm của thần khí mà." Đông Phương Tráng Thực cũng gật đầu phục họa, còn không nén được xoa xoa đầu

Càng được đồng tình thì Tiểu Phúc lại càng xấu hổ. Trong mắt cô nhóc long lanh nước mắt, chỉ muốn quay trở về đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ, nhưng bỗng nhiên thân hình lại bị hai ngón tay kẹp chặt.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Phúc, tôi không nói nhóc nữa."

An Lâm thở dài nói, giọng điệu dịu hơn mấy phần.

Tiểu Phúc mím môi, không nói gì, hệt như một đứa trẻ tức giận vì bị ức hiếp.

An Lâm do dự một lúc, bỗng phát một ít nguyên khí thần binh lên trên đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ.

"Ừm hừ..."

Tiểu Phúc nũng nịu ư hử, thân thể mềm mại hơi rung rung.

Đám thiên thần tức đến nổ tung mà vẫn không có cách nào bắt được họ.

Ném cứt vào Trời, cũng là một trong những thứ phản kích mà.

Từ sau khi họ tiến vào trong thế giới Thần Kính, được Đề Na bảo bọc, căn bản không hề cân nhắc đến vấn đề sẽ chết, mà ngược lại còn tính toán xem nên phản kích thế nào.

"Nhóc con này không phải ăn quá nhiều Thần Binh Nguyên Khí của tôi nên ngốc luôn rồi chứ?" An Lâm trợn trắng mắt nói: "Chưa kể đến chuyện có cứu đang đến, cho dù không có cứu viện, thì chúng tôi cứ trốn mãi ở đây, kiểu gì tỉ lệ sống cũng phải là 100% chứ!"

Tiểu Phúc hơi nghiêng đầu: "Em không nói sai đâu, tỉ lệ sống từ vĩnh viễn xấp xỉ 0 biến thành 10%, đây đã là cực kỳ lợi hại rồi!"

"10%? Nhóc không nói sai đấy chứ?" Hứa Tiểu Lan cũng không thể tin nổi.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Chỉ cần bản thân còn tồn tại bên trong thế giới thì sẽ không thể nào thoát ra được khỏi nhân quả, đây là sự thật đã được công nhận. Nhưng thế giới Thần Kính lại có khả năng thoát ra được khỏi nhân quả? Điều này hơi bị dọa người rồi đấy!

Đám An Lâm đã sớm biết thế giới của Đề Na không bình thường, nhưng không ngờ lại còn trâu bò quá mức thế này!

"Mọi người có thể làm được đến bước này, đã giúp phần tăng thêm rất nhiều tỉ lệ sống của mọi người. Kết hợp với đặc điểm của thế giới này, em sẽ thử tính toán diễn biến nhân quả cho mọi người một lần nữa..." Tiểu Phúc nở nụ cười rõ tươi, vẻ mặt vui tươi chân thành, "Chúc mừng mọi người..."

Mấy người An Lâm, Đông Phương Tráng Thực, Đề Na đồng thời lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Tỉ lệ sống của mọi người, đã tăng lên đến 10% rồi á!" Tiểu Phúc vỗ tay ăn mừng.

An Lâm: "..."

Im lặng.

Im lặng như đã chết.

"Gượm đã, tôi không nghe nhầm chứ?" An Lâm cố nén sự xúc động muốn thổ huyết.

Sau khi Tiểu Phúc được cho ăn no cũng không còn cảm thấy tủi thân nữa, mỉm cười nằm nhoài bên trên chiếc đĩa bát quái, đôi mắt to tròn sáng ngời đảo quanh người An Lâm, mở miệng nói: "Thế giới này đã vượt qua khỏi phạm vi tiến triển của nhân quả em biết, rõ ràng là đã có mấy phần khả năng nào đó thoát được khỏi nhân quả, điều này quả thật khiến em thấy bất ngờ..."

An Lâm lại chuyển thêm mấy đợt nguyên khí thần binh qua, Tiểu Phúc liên tục ư hừ, vô cùng thỏa mãn.

An Lâm: "..., được."

Tiểu Phúc sắc mặt ửng hồng, nhỏ giọng ngập ngừng: "Cho... cho em thêm mấy lần nữa đi?"

"Thần Binh Nguyên Khí, có thể bảo dưỡng vũ khí, giúp năng lượng của vũ khí đầy đủ hơn, tinh thần tốt hơn." An Lâm thử dùng những từ ngữ phổ thông nhất để giải thích.

Cô bé nâng đôi mắt nhộn nhạo như nước mùa thu lên nhìn về phía An Lâm, không kìm được hỏi: "Đây là lực lượng gì vậy, nó mạnh mẽ lan tràn khắp toàn thân, cảm giác thật thoải mái..."

Chờ đến khi Trần Trần, Chúc Âm Lão Tổ, Thiên Đế gọi được người tới, tỉ lệ thắng của họ sẽ lại tiếp tục được tăng lên, nếu như đánh nhau, có khi sẽ còn có thể 'giữ' lại được một hai thiên thần nào đó ở Thú Ngục Ác Linh thì sao.

Thế mà giờ Tiểu Phúc lại nói tỉ lệ sống của họ chỉ có 10%?

Đùa cái kiểu gì vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận