Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1662: Lại phá môn lần nữa!

Đại trận chết chóc bị phá, khiến cho mọi người đều trở nên hưng phấn.

Nhóm An Lâm vốn đã không ôm hi vọng gì. Lại không nghĩ rằng đại trận Sinh Mệnh Thiên Thần bố trí tỉ mỉ, sẽ bị bọn họ dùng phương thức này phá vỡ như vậy.

Trần Trần cười nói: "Tuyệt đối tĩnh lặng và hư vô là cái chết, vận động là cơ sở tồn tại của sự sống. Năng lượng vận động đỉnh điểm của sấm sét, vừa vặn là khắc tinh của cái chết."

"Khi nó mang theo pháp tắc sấm sét tối cao mạnh mẽ đánh vào đại trận, đã làm xáo trộn sự cân bằng của cái chết, đó là điểm then chốt cho sự phá vỡ nhanh chóng của chúng ta."

Nói xong, thiếu niên thâm sâu nhìn An Lâm: "Cho nên cậu mới là chìa khóa phá vỡ đại trận này."

An Lâm được khen tới trong lòng ngọt ngào, khiêm tốn nói: "Tôi có lợi hại hơn nữa, không hiểu được cách dùng sức mạnh này thì cũng là thùng rỗng kêu to, mà con mắt tinh tường của Trần Trần cậu mới là mấu chốt cho sự phá vỡ lần này."

"Tôi có mắt nhìn, nhưng không có sức mạnh cũng vô dụng thôi, tôi cảm thấy cậu vẫn là mấu chốt nhất." Trần Trần cũng khiêm nhường nói.

"Không không không, là cậu quan trọng nhất." An Lâm lắc đầu nói.

Sắc mặt An Lâm cũng đầy kinh ngạc, nhưng vẫn thần không biết quỷ không hay mà gật gật đầu: "Không dám, không dám, chúng ta là anh em nhé, sau này gặp chuyện gì, đều có thể hợp tác."

Có lẽ bởi nhóm thiên thần cực kỳ tự tin với đại trận chết chóc của Sinh Mệnh Thiên Thần, sau đó bọn họ đã không nhìn tới bất kỳ trận pháp hay trở ngại cấm đoán nào.

Trần Trần phớt lờ Đông Phương Tráng Thực, trong đôi mắt trong veo là hình ảnh An Lâm, vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi cảm thấy chứng ta phối hợp rất tốt, sau này cũng có thể hợp tác thường xuyên..."

Sau một hồi trò chuyện qua loa, bọn họ bắt đầu cẩn thận tới gần Bắc Thiên Môn.

Cứ khen nhau qua lại không ngừng như vậy là thế nào?

Sau đó, nguyên soái Thiên Nhân tộc kia như hạt bụi nhỏ, chạm nhẹ một cái sẽ theo gió bay đi.

"Không, là cậu quan trọng nhất." Trần Trần cũng phản bác.

Nghĩ lại cũng đúng, đối phương vốn dự tính sẽ mất vài giây với An Lâm, sau đó quay về xem đại môn, nào có nghĩ tới toàn bộ thiên thần đều bị vây ở thế giới Thần Kính.

Còn muốn phá Bắc Thiên Môn không?

"Dừng! Dừng lại!" Đông Phương Tráng Thực không nghe nổi nữa, lập tức chặn lại nói.

Chỉ bằng việc Trần Trần là người đầu tiên tới để giải cứu, hắn không nghĩ ra lý do từ chối Trần Trần.

Gương mặt An Lâm khiếp sợ, Kim Hư Lôi của hắn trâu bò như vậy sao?

Lông mày thon dài đẹp mắt của Hứa Tiểu Lan hơi nhíu lại.

Trần Trần dường như hiểu được An Lâm đang nghĩ gì, giải thích: "Thời điểm cậu đánh trúng hắn, bản thân hắn cũng chịu phản phệ của đại trận chết chóc, thế mới hoàn toàn hóa thành tro bụi."

An Lâm thậm chí còn đâm nguyên soái Thiên Nhân tộc kia bị hắn đánh cháy sém.

"Đây là hoàn toàn hóa thành tro bụi rồi..."

"Ngàn vạn đừng tìm đường chết." Thiên Đế vẫn bảo trì thái độ thận trọng.

"Mỗi lần nhìn thấy cánh cửa này, đều rất muốn qua..." An Lâm lẩm bẩm.

An Lâm quát một tiếng, kiếm trong tay mạnh mẽ chém tới cánh cổng khổng lồ.

An Lâm có phần thất vọng, đi về phía Bắc Thiên Môn.

Thắng Tà Kiếm cấp bậc Thần khí, mang theo U Minh kiếm khí bá đạo chém lên cột cửa, gió sắc bén như dao gào thét, kiếm khí kích động, trụ năng lượng màu sắc không chút sứt mẻ, trái lại An Lâm thiếu chút nữa vì lực phản chấn khủng khiếp, thần kiếm rời khỏi tay.

Hóa ra không phải Kim Hư Hôi trở nên trâu bò.

"Sao lại thế này... Sao lại không dùng được?" An Lâm lẩm bẩm.

Bởi vì ngay cả một vết nứt hắn cũng không chém được!

Hắn tập trung nhìn lại, có chút ngây người.

Bắc Thiên Môn giống như Nam Thiên Môn, được chống đỡ bởi hai cột trụ năng lượng màu sắc rực rỡ cao tới mười vạn trượng đứng sừng sững, hai cánh cửa bằng đồng vô cùng to lớn, tựa như hai lục địa nhỏ, to đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.

Ầm ầm!

Kiếm khí u ám ầm ầm va chạm với cánh cổng.

Cảnh tượng cảnh cổng ầm vang nứt vỡ trong tưởng tượng của An Lâm chưa hề xuất hiện.

Hứa Tiểu Lan theo sau gật đầu nói: "Em cũng vậy, thật muốn nhìn một chút phía sau cánh cửa là thứ gì? Thiên Nhân tộc có thể ra vào cửa này, chúng ta cũng không có vấn đề đi."

"Tà Kiếm Thuật, Ngự Thần Vương!"

An Lâm cũng không nhiều lời nữa, giương cao khí thế Tam Đại Bạo Thể bí pháp của hắn đến tận cùng, Hắc Ám kiếm khí của Thắng Tà Kiếm hướng thẳng lên trời hơn vài chục dặm, năng lực U Minh được phóng thích mà không cần giữ lại chút nào, nương theo lưỡi kiếm.

"Thật sự đi vào chỉ sợ không về được." Trần Trần nhất trí theo phe Thiên Đế.

Vẻ mặt mọi người cũng kinh ngạc.

Thời điểm ở Nam Thiên Môn, mọi người cũng bó tay không có biện pháp phá cửa, bất kể pháp thuật mạnh mẽ gì đều không phá nổi. Nhưng khi Trần Trần gợi ý, An Lâm dùng ám hệ thuật pháp, chỉ cần một chiêu đã chặt đứt trụ năng lượng mười vạn trượng. Hiện giờ dùng lại chiêu cũ, tại sao lại không dùng được rồi?

An Lâm không phục, vận động sức mạnh ám hệ trong cơ thể chém về phía cột cửa lần nữa.

Kiếm khí như một vầng trăng non màu đen, điên cuồng xé nứt trụ năng lượng to lớn này, uy thế hết sức kinh người, nhưng trụ năng lượng vẫn y nguyên không chút sứt mẻ.

"Vẫn chưa được..." An Lâm có chút tan vỡ.

Trần Trần cũng ra tay, dùng tới pháp thuật Phá Thiên.

Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực, Thiên Đế thấy thế cũng ào ào thi triển pháp thuật đánh về phía cánh cổng bằng đồng hoặc cột cửa, năng lượng hủy diệt đất trời, nháy mắt nuốt trọn Bắc Thiên Môn.

Một phen công kích điên cuồng.

Mọi người tập trung nhìn lại, vẫn vô dụng.

"An Lâm giỏi quá" Hứa Tiểu Lan cười nói.

"Khoảnh khắc nhìn thấy cây cột ngã xuống, tôi đột nhiên sinh ra loại cảm giác tự hào, thì ra phá vỡ Thiên Môn là một việc đáng tự hào như vậy." Đông Phương Tráng Thực cũng cực kỳ vui vẻ.

"Qúa tốt rồi! Kế tiếp Bắc Thiên Môn cũng phải trở thành lịch sử!" Thiên Đế cao hứng nói.

Mọi người hưng phấn hoan hô.

Vòng thần màu vàng đất trên đầu An Lâm lóe sáng, An Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng phía trước, sau đó nhìn nắm đấm của mình: "Lần này... là sức mạnh quyền năng của núi có tác dụng?"

Cây cột gãy đổ, trên mặt đất hiện ra một cái hố ghê người.

Đột nhiên "ầm ầm" một tiếng.

Trụ lớn nứt ra rồi.

Khoảng không thoáng chốc yên tĩnh.

Tất cả mọi người vẻ mặt mờ mịt nhìn An Lâm.

An Lâm cũng kinh ngạc, nhìn trụ năng lượng màu sắc rạn nứt: "Có kết quả rồi? Vậy mà có tác dụng ư? Tôi vừa dùng pháp thuật gì vậy?"

Hứa Tiểu Lan tức giận nói: "Anh vừa dùng Chân Hỏa Chi Vũ, Phong Nhận Trảm, Chiến Thần Oanh Thiên Pháo, còn có một pháp thuật giống như suối băng, còn có cái Biến Chủng Hám Sơn Quyền gì đó..."

An Lâm nghe Hứa Tiểu Lan giải thích, một đống pháp thuật đánh vào trụ năng lượng màu sắc.

Sau đó thời điểm dùng Biến Chủng Hám Sơn Quyền, nắm đấm màu vàng óng hướng tới năng lượng màu sắc rực rỡ, sức mạnh dồi dào trực tiếp đánh sập cột trụ.

Ầm ầm!

Sau một thời gian ngắn duy trì.

An Lâm cũng mặc kệ, vò đã mẻ lại sứt, một trận pháp thuật lung tung rối loạn, toàn bộ ném về trụ lớn cách đó không xa...

Kết quả là nhà của kẻ địch làvô địch, bây giờ có thể làm thế nào?

Thật không dễ dàng tìm được cơ hội đánh cắp một ngôi nhà.

Mọi người sau khi gắng sức đều có chút tuyệt vọng.

Bắc Thiên Môn như vật thể tồn tại vĩnh hằng từ xưa đến nay, không có một chút thương tổn.

Chuyện kế tiếp cũng đơn giản, An Lâm đánh sập một cây trụ khác.

Ngay sau đó là vô tận pháp thuật Phá Thiên đánh túi bụi về phía thông đạo bên trong cánh cửa, làm nổ tan thông đạo, sau đó trực tiếp đem cánh cổng bằng đồng khổng lồ ném vào bên trong hỗn độn.

Đến lúc này, thế gian không còn Bắc Thiên Môn!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận