Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1664: Tượng Tông chủ

"Ôi, Anh Hùng, kỳ lạ quá, vì sao lần này Tông chủ chết rồi, Bạch Các chủ của chúng ta vẫn vui vẻ như vậy chứ?" Đông Trân kéo cánh tay của Trình Anh Hùng, khẽ nói.

Bạch Lăng ở cách bọn họ không xa, toàn thân váy trắng tung bay, tay đang cầm vòi xịt hoa, ngân nga tiếng hát tưới nước cho bụi hoa gien trùng lặp.

"Tôi cũng không hiểu. Trăm năm trước, khi Tông chủ An Lâm chết, Bạch Các chủ vẫn còn đau khổ trong một thời gian dài, lần này lại vui vẻ như vậy..." Trình Anh Hùng gãi đầu, vẻ mặt mù mờ không hiểu.

Cái đuôi hồ ly phía sau người Đông Trân đột nhiên đập mạnh vào mông của Trình Anh Hùng.

"Trời ơi! Cậu làm gì vậy?" Trình Anh Hùng giật mình.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ của Đông Trân hiện lên vẻ hưng phấn, nhiều lời nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Bạch Các chủ với Tông chủ An Lâm có gì đó không nói rõ được. Cậu nói có phải là Các chủ nhìn thấy An Lâm và Tiểu Lan thân thiết như vậy nên từ yêu thành hận, bây giờ biết được Tông chủ chết rồi mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ hay không?"

Trình Anh Hùng kinh ngạc: "Sẽ không biến thái như vậy chứ?"

Chính vào lúc này, một dải năng lượng hạt ánh sáng đột nhiên treo trên cổ Trình Anh Hùng và Đông Trân.

Lúc này, dải năng lượng hạt ánh sáng mới biến mất.

Bạch Lăng nhìn hai người đang tháo chạy, lắc đầu cười, cô tiếp tục tưới nước cho thực vật thí nghiệm của mình.

"Xin lỗi, Bạch Các chủ! Bây giờ tôi đi đọc ngay đây, đi đọc ngay đây!"

Trải qua sự việc lần này đã cho bọn họ một bài học sâu sắc, Bạch Lăng sẽ không tha cho những kẻ nhiều lời!

Cả người Trình Anh Hùng run rẩy: "Chưa... chưa đọc xong..."

"Không đúng! Hồ ly tinh Đông Trân này sao lại biết nói những lời đó, lẽ nào mình thật sự đối với An Lâm..."

Sát khí đáng sợ dường như có thể đóng băng hư không, giây trước hai người vẫn đang bàn tán sôi nổi, bây giờ ngay cả động đậy người một chút cũng không dám, bọn họ cảm thấy nếu cựa quậy một chút thì cổ bọn họ sẽ bị cắt đi!

"Những đệ tử này sao lại thích buôn chuyện đến vậy chứ..."

"Ha ha, chưa đọc xong cậu còn ở đây run rẩy, rảnh quá hả?" Bạch Lăng liếc Trình Anh Hùng một cái, cười như không cười nói.

"Trình Anh Hùng, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Đã đọc xong cuốn "Thuật toán khắc phục cộng hưởng biến vi" chưa?" Giọng nói Bạch Lăng bình thản từ xa truyền đến.

Quần áo của Trình Anh Hùng và Đông Trân đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, bọn họ mau chóng từ biệt, hốt hoảng bỏ chạy.

Một lúc sau cô mới dừng lại cách nghĩ hoang đường đó.

Trình Anh Hùng giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không ngừng gật đầu nói xin lỗi.

"Thật đúng là, suýt nữa bị bọn họ làm cho suy nghĩ lệch lạc rồi, lần sau phải giao nhiều bài tập hơn nữa cho bọn họ mới được. Chắc chắn là bài tập không đủ nhiều, Trình Anh Hùng và Đông Trân lại có thời gian nói chuyện yêu đương như vậy."

Người con gái cười hiền hòa, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cả người Bạch Lăng có chút ngây ra, nước trong bình ở trên tay chảy ào ào nhưng cô hoàn toàn không biết.

Bức tượng là Tông chủ An Lâm của bọn họ, một truyền thuyết của Đại Lục.

Các đệ tử tông môn đang chịu khó tu luyện.

Đoàn người diệt Thiên Nhân tộc đường Nam, đạp phá Nam Thiên Môn, trở thành người đứng đầu đại lục Thái Sơ, nghe có vẻ làm cho lòng người phấn chấn biết bao nhiêu! Nhưng khi danh tiếng của hắn truyền khắp đại lục, bỗng nhiên hắn lại chết đi một cách oanh liệt...

Lúc này, tại sân luyện võ của Tứ Cửu Tiên Tông.

Mười mấy đệ tử nhìn bức tượng của An Lâm, nhớ đến giọng nói tiếng cười của Tông chủ, khóe mắt không khỏi đỏ lên.

Bạch Lăng khẽ lẩm bẩm, tiếp tục tưới nước.

Sau đó Tông chủ liền thể hiện phong thái tuyệt thế của hắn cho người đời xem. Tất cả mọi thứ đều khiến bọn họ tự hào không dứt, tự hào vì tông môn có một Tông chủ vĩ đại như vậy!

Khi bọn họ mang lòng thành kính vô hạn, hành lễ với Tông chủ của bọn họ, Tông chủ đột nhiên sống lại, điều này thật sự khiến bọn họ giật nảy mình.

Bọn họ là mười mấy đệ tử vừa mới nhập môn. Một tháng trước, khi bọn họ vừa mới vào tông môn liền được Tôn Vũ Lạc dẫn đến sân luyện võ, để bọn họ vái lạy Tông chủ An Lâm đã khuất.

Từng tiếng rầm rầm của thuật pháp không ngừng nổ ở sân luyện võ.

Sau đó, đại lục lại là một trận chấn động!

Đây là một người đàn ông có thể mang lại cho đại lục Thái Sơ cây gậy chấn động, rất mạnh mẽ, không phải sao?

Người mạnh nhất đã giết linh ác ngục thú, sau đó dưới sự vây giết của sự tồn tại đáng sợ của năm người cấp Thiên Thần, đã anh dũng hy sinh, cái này rất bi tráng, không phải sao?

Cũng có mười mấy đệ tử, đang ngẩng đầu thành kính vái lạy bức tượng người đàn ông ở chính giữa sân luyện võ đó.

Giống như bông hoa quỳnh nở rộ khoe sắc tươi đẹp nhất trong chốc lát ở đại lục Thái Sơ.

Đáng tiếc, Tông chủ sống không được bao lâu thì lại chết.

Các đệ tử của Tứ Cửu Tiên Tông không ai không ngưỡng mộ Tông chủ của bọn họ.

Kết quả thì sao, vừa mới tự hào chưa được bao lâu, lại truyền đến một tin dữ...

Bọn họ lại lần nữa đứng bên cạnh bức tượng An Lâm ở sân luyện võ, cùng một cảnh tượng, cùng một hoàn cảnh tương tự.

Sự khác nhau duy nhất là, lần này Tông chủ An Lâm thật sự đã chết.

Rất nhiều nơi trên đại lục Thái Sơ đã bắt đầu tổ chức lễ truy điệu, nhưng Tứ Cửu Tiên Tông vẫn giữ sự yên lặng, tuy nhiên thực ra giữ sự yên lặng chính là một kiểu bày tỏ thái độ.

Hai phe địch ta, lãnh đạo hai bên xác thực, không thể ngụy tạo được.

"Hu hu hu..." Một nữ đệ tử xinh đẹp không nhịn được khóc lên.

"Đào Mạn Mạn, đừng đau lòng nữa, Tông chủ trên trời có linh thiêng, cũng không hy vọng chúng ta chỉ lo đau lòng, chúng ta cần phải cố gắng tu luyện, báo thù cho Tông chủ!" Nam đệ tử Mạnh Vĩ nói với ý chí chiến đấu sục sôi.

Một nữ đệ tử khác tên Tô Tư Tình mặt không chút biểu cảm nói: "Báo thù là việc không thể làm được, cả đời này cũng không thể báo thù được. Kẻ địch là sự tồn tại của cấp Thiên Thần, chúng ta lại không phải là yêu nghiệt tuyệt thế, lấy cái gì để báo thù? Nhiều nhất chỉ có thể giống như con ốc sên chầm chậm tăng cảnh giới, lại tiếp tục chờ chết như vậy."

"Tư Tô Tình, sao ngươi lại có thể có tâm lý như vậy?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Các đệ tử nhìn chăm chăm, sau đó lập tức hành lễ: "Tôn sư huynh."

Tôn Vũ Lạc khẽ gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nói: "Các ngươi đã quên những lời Tông chủ từng nói rồi sao? Mỗi một người gia nhập vào Tứ Cửu Tiên Tông đều là nhân vật chính của thế giới này! Nhân vật chính có năng lực vô hạn, các ngươi không nên đặt giới hạn cho mình, chỉ cần nỗ lực tiến lên thì có thể có được tương lai huy hoàng."

"Nhân vật chính sẽ không chết, nhưng nhân vật chính lớn nhất đó của tông môn chúng ta cũng chết rồi, những nhân vật chính nhỏ như chúng ta đây thật sự có thể sao?" Tô Tư Tình vẫn thong thả nói, nhưng lời lẽ rất sắc bén.

Tôn Vũ Lạc bị chẹn lời.

Hắn thật sự không hiểu, nữ đệ tử xinh đẹp như vậy tại sao luôn thích chọc ngoáy người khác chứ?

Mạnh Vĩ có chút trách cứ khẽ quát nói: "Đừng nói nữa, cô như vậy là bất kính với Tông chủ. Tông chủ trên trời có linh chắc chắn sẽ rất tức giận!"

"Được được được... Tôi nhận lỗi với Tông chủ." Tô Tư Tình vẫn phụ họa bằng dáng vẻ sao cũng được, nhưng khi cô đối mặt với bức tượng trước mắt lại biểu lộ ra vẻ đau thương hiếm có.

"Xin lỗi, Tông chủ An Lâm..." Tô Tư Tình khom người nói lời xin lỗi.

"Không sao, tôi tha thứ cho cô." Một giọng nói hiền hòa truyền đến.

Tô Tư Tình ngẩn người một chút, giọng nói này rất quen thuộc.

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, sau đó sững sờ.

Các đệ tử tìm kiếm giọng nói, nhìn về phía trước, đôi mắt khẽ nhíu lại, mồm cũng mở to ra.

Tất cả đều trơ như tượng gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận