Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1670: Lần đầu gặp

Trên mặt Hứa Tiểu Lan hiện vẻ đang nhớ lại, nói chậm rãi: "Đó là câu chuyện của sáu mươi ba năm trước..."

An Lâm giật mình trong lòng, Thúc Hồng Lam kia và anh Thành đã biết nhau từ lâu vậy?

Hứa Tiểu Lan bắt đầu tiếp tục kể câu chuyện.

Khi đó, ở Thái Sơ Đại Lục còn chưa xuất hiện Thiên Nhân tộc.

Tứ Cửu tiên tông cũng không có danh tiếng lừng lẫy như hôm nay, chỉ có thể coi là tông môn tương đối xuất sắc mà thôi.

Chủ thành Mông Tiên thành của Linh Kiếm Châu, có một nhà vũ phường cao cấp, tên là Hồng Diệp phường.

Lúc đó, Hiên Viên Thành đang thực hiện nhiệm vụ, đi qua Hồng Diệp Phường, ngẫu nhiên có cơ duyên gặp được vũ cơ đứng đầu Linh Kiếm Châu nhảy điệu Lạc Nguyệt Nghê Thường.

Chỉ một điệu múa vô cùng đơn giản thôi mà gần như chinh phục được hầu hết tất cả mọi người đang có mặt ở đó.

Thúc Hồng Lam là vũ cơ số một ở Linh Kiếm châu, có múa hay không, cũng như mua lúc nào đều do hứng thú của cô ấy quyết định. Từng có người ở Linh Kiếm Phường mười ngày cũng chưa chắc nhìn thấy cô ấy múa một lần.

Chẳng qua hai người đều không trao đổi gì.

Đơn giản lại vội vàng như đủ kinh diễm.

Ngày nào Hiên Viên Thành cũng tới Hồng Diệp phường, ngày đó Thúc Hồng Lam cũng đều xuất hiện.

Cô ấy cười yêu kiểu với anh ấy, phất tay áo ra đẹp như chim nhạn lướt qua, trước khi trở về chỗ còn để lại cho mấy ngàn người rung động với nụ cười má lúm đồng tiền.

Khách đến Hồng Diệp Phường đều có hành động khen thưởng.

Hiên Viên Thành cũng kinh ngạc bởi vẻ diễm lệ ấy, không kìm chế được nên đứng dậy vỗ tay.

Thúc Hồng Lam múa, Hiên Viên Thành uống rượu thưởng thức, không hơn.

Đây là lần đầu tiên gặp nhau của Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam.

Thúc Hồng Lam kia cũng chú ý tới Hiên Viên Thành. Người đàn ông có vẻ đẹp như vậy không muốn chú ý tới là điều rất khó khăn.

Nhưng cũng không biết có phải trùng hợp hay không.

Xin cảm ơn Hiên Viên Thành tặng cho vũ cơ Hồng Lam một quả linh phu đan...

Hiên Viên Thành rất nhớ điệu múa kia. Vì thế nên trong lúc làm nhiệm vụ ở Linh Kiếm châu thì thường đến Hồng Diệp phường thưởng thức điệu múa của Thúc Hồng Lam.

Xin cảm ơn Hiên Viên Thành tặng cho vũ cơ Hồng Lam một chiếc linh mã tọa giá...

Nhưng mà cũng không đúng lắm.

Không thể nghi ngờ Hiên Viên Thành là khách đến xem có mức khen thưởng cao nhất. Mỗi một khi điệu múa dừng lại, Hồng Diệp phường lại vang lên tiếng truyền âm thông bào:

Người con gái trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp động lòng người đang vuốt khẽ một quả pháo màu trắng bạc, trong miệng lẩm bẩm: "Pháo nguyên tử này là thứ gì nhỉ, a, có cách sử dụng ở chỗ này..."

Tin tức Hiên Viên Thành thích xem vũ cơ Hồng Lam múa, hơn nữa còn vung tiền như rác ở Linh Kiếm châu cũng chấn động một thời. Ít nhất ở phạm vi rộng bên trong Linh Kiếm châu cũng trở thành chuyện mọi người nói say sưa.

"Quà tặng này..." Sắc mặt người con gái ửng đỏ, dấu kín sự kích động mà ngực phập phồng liên tục: "Rất quý giá, thật sự quá quý giá!"

Xin cảm ơn Hiên Viên Thành tặng cho vũ cơ Hồng Lam một quả pháo nguyên tử...

"Hắn không chỉ là Các chủ Linh Các của Tứ Cửu tiên tông, lại còn là Thiếu tông chủ của Vạn Linh Tiên tông, thân phận tôn quý nhường nào... Hắn chỉ tới đây để xem tôi múa mà thôi, thưởng thức điệu múa của ta. Làm sao tôi có thể tự mình đa tình, chủ động mời hắn đến nói chuyện với mình..."

Xin cảm ơn Hiên Viên Thành tặng cho vũ cơ Hồng Lam một bông hoa Băng Tuyền Linh...

Mi mắt Thúc Hồng Lam rủ xuống, nói khẽ: "Được rồi mà, tôi, tôi chỉ biết múa, để tôi cho hắn thấy mặt tốt nhất của tôi đi, tôi không xứng với hắn."

Thiếu nữ áo tím nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Lam Lam tỷ! Sao tỷ có thể nhìn bản thân thấp như vậy?"

Đúng, công nhận là có thể chi trả để khen thưởng đối phương, phương thức diễn đạt tốt nhất đố là tặng đồ.

"Lam Lam tỷ, tỷ không phải là chưa từng nhận quà. Nhưng sự hưng phất như hôm nay... Tỷ cảm thấy hứng thú với Hiên Viên công tử, hay là hàn huyên một chút cùng hắn đi." Thiếu nữ áo tím đứng một bên, cười hì hì cầm hai tay cô gái kia.

Sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng, vỗ về nhẹ pháo nguyên tử trong tay, chính là vũ cơ xinh đẹp tuyệt diễm số một Linh Kiếm Châu, Thúc Hồng Lam.

Thúc Hồng Lam nghe được lời thiếu nữ áo tím, sắc mặt càng thêm đỏ, mặt trắng nõn như quả táo chín, bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt lấy viên pháo, trong lòng như thấp thỏm không yên lại thêm bất an.

Ở một căn đình có phong cảnh rất thanh nhã.

"Ôi trời ạ! Phạm vi tổn thương có thể đạt tới một trăm dặm xung quanh? Hơn nữa còn không làm tổn hại đến công trình kiến trúc, chỉ gây vết thương chí mạng đồi với sinh vật? Trải qua sự cải thiện của các trận pháp và siêu năng, khi nổ trong không gian chi lực cũng sẽ gây vết thương chí mang cho đại năng Phản Hư?"

"Cái này... là một quả lựu đạn?"

Người con gái áo đỏ nói rõ cách sử dụng, sau đó nụ cười dần cứng lại.

"Lại vì chuyện Thần Nhật tông?" Thiếu nữ áo tím đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Tay Thúc Hồng Lam khẽ run lên, môi nhỏ nhắn mím chặt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Hừ, chuyện Thần Nhật tông làm táng tận lương tâm còn thiếu sao? Trong tông môn không có lấy một người tốt. Nên tôi nói là sao tỷ không đi cầu Hiên Viên công tử đưa người đến san bằng Thần Nhật tông là được rồi!" Vẻ mặt thiếu nữ áo tím tức giận, nói.

Thúc Hồng Lam nghe thế thì lắc đầu: "Đừng bao giờ làm thế! Thần Nhật tông có đại năng Phản Hư tọa trấn, cha mẹ tôi vẫn còn trong tay của hắn. Âu Dương Thuật chính là một kẻ liều mạng, một khi ta làm gì phản bội hắn, hắn sẽ lập tức giết cha mẹ tôi. Không những thế, có thể còn hại đến Hiên Viên công tử..."

Có lẽ đại năng Phản Hư sẽ e ngại Vạn Linh Tiên tông và Tứ Cửu Tiên tông. Nhưng hắn hoàn toàn có thể giết người, sau đó xé rách không gian trốn ở một chỗ nào đó trong Thái Sơ Đại lục, rồi lại tiếp tục gây sóng gió.

"Chẳng lẽ tỷ cứ mặc kệ để hắn tùy ý sắp đặt hay sao? Lấy tính mạng của cha mẹ tỷ để uy hiếp, tiếp tục trở thành đồ hút tiền của Âu Dương Thuật, đưa tiền cho hắn? Thậm chí không lâu nữa tỷ còn phải gả cho hắn? Tỷ cam tâm sao?!" Thiếu nữ áo tím nói với vẻ mặt tức giận.

"Tôi thì có thể có cách gì, tôi thật sự không muốn liên lụy đến người khác..." Thúc Hồng Lam đỏ mắt, môi cắn chặt, nhìn thiếu nữ áo tím bên cạnh. "Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, ngay cả ngươi cũng sẽ bị kẻ điên kia giết đấy, biết không?"

Thiếu nữ áo tím nghe vậy thì giật mình.

"Nhưng mà tôi cũng sẽ không ngồi yên chịu chết. Thật sự tôi không cam tâm..." Thúc Hồng Lam nắm chặt pháo nguyên tử màu trắng bạc trong tay, sự kiên quyết dần hiện lên trong ánh mắt.

Không biết là Thúc Hồng Lam cố ý hay vô tình, con ngươi đảo qua chỗ Hiên Viên Thành đang ngồi, nhìn một cái.

Hiên Viên Thành nhìn cô gái ở trên cao, cũng có chút thất thần.

"Ha ha... là ảo giác chăng, chỉ là hình thức có chút giống nhau thôi."

"Có cảm thấy bây giờ cô ấy rất giống đoạn xuất giá trong khúc nghê thường không?"

"Người đẹp với quần áo đỏ, tuyệt diệu, tuyệt diệu!!"

"Trời ạ, bộ quần áo này của Hồng Lam cũng quá đẹp!"

Thúc Hồng Lam mặc một bộ nghê thường màu đỏ, so vơi Hồng Phong còn rực rỡ chói mắt hơn.

Hôm nay cũng mà ngày cuối cùng cô múa.

Vạn người ngẩng đầu ngóng trông Hồng Diệp phường.

Mưa hoa hồng từ trên trời rơi xuống.

Thúc Hồng Lam xuất hiện từ trong một túi hoa hồng cực lớn.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc bởi nhan sắc nghiêng trời đấy của, người con gái này, quên cả ngôn ngữ.

Cho dù cô còn chưa bắt đầu khiêu vũ, cũng đã chinh phục được tất cả người xem.

Hôm nay cô xuất hiện với trang phục lỗng lẫy, chấn động toàn bộ Hồng Diệp phường.

Vào ngày này, hoa Hồng Phong nở đầy ở Mông Tiên thành, xinh đẹp như lửa.

Ý định của anh là xem một điệu múa cuối cùng rồi trở về Tứ Cửu Tiên tông.

Khi nhiệm vụ của Hiên Viên Thành hoàn thành.

Hai người rất ăn ý, một người múa, một người xem.

Hiên Viên Thành vẫn tiếp tục đến thường xuyên.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

Dù chỉ một giây, giây sau đã ném tay áo ra không trung, liên tục bước nhẹ nhàng. Với giai điệu tuyệt vời, dáng người thướt tha, Thúc Hồng Lam múa theo nhịp điệu.

Đây chỉ là múa đơn, cũng là điệu múa cuối cùng của cô.

Tay áo được múa theo, muốn vàn dáng vẻ.

Da thịt như băng như ngọc mềm mại lại có sức dẻo dai, mỗi động tác đều có cương nhu hòa hợp. Giống như đóa hoa bị gió mưa tàn phá, lại vừa giọng ngọn cỏ non vẫn kiên cường dù trải qua vô vàn chông gai. Khiến cho mọi người cảm thấy mâu thuẫn vừa đau lòng, vừa thấy kiên cường.

Như bức tranh bay lượn trong gió, tròng mắt như thu thủy mô tả tâm hồn người, ấn ký trăng non khẽ cong giữa chân mày nổi bật lên vài phần cao quý cho khuôn mặt và phô bày khí thế ngạo nghễ.

Cô ở giữa những cánh hoa múa mờ ảo như tiên, khiến cho người ta như si như say, bị hút vào giữa.

Một điệu múa thôi, tuyệt sắc nghiêng cả Cửu Châu!

Tiếng vỗ tai trên sân cứ vang lên mãi mà không ngừng.

Tiếng truyền âm giọng nữ lại tiếp tục vang lên một lần nữa.

"Xin cảm ơn Hiên Viên Thành tăng cho vũ cơ Hồng Lam một quả pháo âm dương phản vật chất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận