Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1671: Sấm rền

Tất cả mọi người ở đó, mặt không tự chủ được mà co lại.

Quả pháo âm dương phản vật?

Đấy là món đồ chơi gì?

Nhưng mà đồ vật có thể khiến cho người con gái kia tự mình truyền âm thì tất nhiên cũng nghĩ được là lai lịch vật này không tầm thường.

Thật ra mọi người cũng biết rằng vật mà Hiên Viên Thành đưa ra khẳng định không thua kém. Nhưng sau khi tất cả thấy Thúc Hồng Lam nghe được Hiên Viên Thành tặng quà thì cười lộ ra má lúm đồng tiền động lòng người, trong lòng có một chút hâm mộ mà ghen ghét.

Người tặng đồ thì không ít.

Nhưng để cho cô ấy lộ là nụ cười thành thật như vật chỉ có sau khi Hiên Viên Thành tặng quà.

Thúc Hồng Lam múa một khúc này, đẹp đẽ kinh động đết tất cả mọi người. Cũng làm cho những tiết mục biểu diễn kế tiếp trở nên nhạt nhẽo như nước ốc. Một màn biểu diễn đủ để cho cả thành cuồng si hình bóng đã biết mất kia, Hiên Viên Thành cũng đứng dậy rời đi.

Hai người cứ duy trì một loại trạng thái rất ăn ý không nói chuyện để giúp nhau thưởng thức, gần một năm trời.

"Anh... Hiên Viên công tử, anh phải đi rồi sao?" Thúc Hồng Lam cắn chặt đôi môi đỏ hỏi.

Một cô gái với bộ Nghê thường màu đỏ, giữa chân mày có ấn ký trăng khuyết đẹp mê người, hai tay nắm vào với nhay thể hiện sự căng thẳng, hiển nhiên là đang chuẩn bị đưa ra một quyết định lớn.

Nhưng ánh mắt của Hiên Viên Thành lại không có lấy một chút ẩn ý, sự dịu dàng đó như là gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp.

Một giọng nói thấp thỏm không yên vang lên từ phía sau.

Hiên Viên Thành nghe vậy, cười nói: "Cô cũng thế. Hi vọng cô sẽ càng múa đẹp. Sau này nếu tôi có cơ hội, tôi sẽ tới xem cô mua."

Lúc này thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, tại thời điểm này thì cũng đặt một dấu chấm tròn đầy viên mãn.

Hiên Viên Thành gật đầu cười: "Đúng, chuyện ở đây đã xong xuôi, bây giờ sẽ lập tức trở về."

Hiên Viên Thành dừng bước chân lại, sau đó quay đầu ngạc nhiên nhìn cô gái đằng sau.

"Công tử xin dừng bước."

Loại ăn ý này lập tức bị Thúc Hồng Lam phá vỡ khi Hiên Viên Thành muốn rời đi.

"Sao vậy? Có phải gặp vấn đề gì không?" Hiên Viên Thành nhận ra vẻ mặt của Thúc Hồng Lam không ổn.

"Thúc Hồng Lam cô nương." Trên mặt Hiên Viên Thành hiện lên một nụ cười dịu dàng ấm áp. Giọng nói của hắn dường như có một loại lực lượng khiến cho tinh thần trẩn định, để cho sự căn thẳng của cô cũng buông lỏng đi nhiều.

"Không có, tôi chỉ là một vũ nữ, có thể gặp phải chuyện gì." Thúc Hồng Lam lắc đầu.

"Vậy anh..." Thúc Hồng Lam nhìn Hiên Viên Thành, muốn nói gì đó, đột nhiên lại nuốt trở lại. " Anh đi thuận buồm xuôi gió"

Thúc Hồng Lam mỉm cười, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu: "Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ múa cho anh xem!"

"Đúng rồi, điệu múa của cô, tôi rất thích."

Cuộc đời này chắc cũng chẳng yêu cầu gì mấy thứ xa vời nữa.

Người con gái diễm lệ chói mắt cả thành Hồng Phong, tại thời khắc này đang khóc như một đứa trẻ.

Thúc Hồng Lam cũng thi lễ với Hiên Viên Thành một cái, sau đó đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng khiến cô dõi theo, khiến cô tự ti mãi không thôi, càng ngày càng xa, im lặng không lên tiếng.

Còn kiếp này...

"Nếu đã thế, vậy tôi cáo từ trước." Hiên Viên Thành hành lễ rồi đi.

Ở phía bắc Mông Tiên thành là núi Long Tức.

Sau khi nổ thì hãy nói đến kiếp này!

Thúc Hồng Lam khẽ vuốt nhẹ túi không gian một cái, bên trong có pháo nguyên tử cùng với pháo âm dương phản vật đang lẳng lặng im ắng, toát ra khí lạnh như băng.

Người đàn ông hoàn hảo như vật, chỉ cần yên lặng múa một điệu vì hắn.

Ưu điểm duy nhất của cô, hắn rất thích.

Như vậy đối với cô đã là quá đủ rồi.

Có lẽ kiếp sau cô sẽ cố gắng tốt hơn ở một chút, để nàng có thể có dũng khí đến gần người đàn ông kia

Cô không dám, cô không xứng.

Nước mắt Thúc Hồng Lam tràn khỏi mi, khóc nhòe lớp trang điểm.

Hiên Viên Thành không quay đầu lại, chỉ phất tay với người con gái đó, rồi biến mất ở trên một góc đường phố Hồng Phong Lâm.

Ở đằng xa truyền đến giọng nói đàn ông dịu dàng mà đầy mỏng manh.

Đây là ngọn núi lớn nguy nga cao gần ba nghìn trượng, rộng hơn mười dặm.

Đồng thời nơi này cũng là chỗ ở của Thần Nhật tông, tiên tông đứng đầu Linh Kiếm châu.

Tông chủ Âu Dương Thuật cùng thái thượng trưởng lão Trần Mông đều là đại năng Phản Hư nổi tiếng Linh Kiếm châu, có một thuật pháp kiếm đạo xuất thuần nhập hóa.

Đấu tranh quả quyết, xử lý công việc mạnh mẽ dứt khoát, phong cách này đã nhận được không ít kính trọng, ngưỡng mộ của các Kiếm tu.

Đương nhiên, nếu để các Kiếm tu biết một mặt khác của Thần Nhật tông khi ở dưới đất của Hoàng đế thì không biết sẽ suy nghĩ như nào. Chuyện họ am hiểu nhất chính là bắt cóc, giết người cướp của, đổi trắng thay đen.

Có thể vì báu vật mà giết cả nhà, cũng có thể vì người con gái có sắc mà cưỡng ép người thân nhất, biến các nàng thành công cụ phát tiết dục vọng hoặc là công cụ kiếm tiền.

Trong số những người này, vũ cơ số một Linh Kiếm châu Thúc Hồng Lam chính là ví dụ điển hình nhất.

Các tu sĩ từ trên xuống dưới của Thần Nhật tông không ngừng thèm thuồng đối với đóa hoa hồng này.

Đáng tiếc, cô là người của tông chủ Âu Dương Thuật. Nếu không thì sao mà cô duy trì được sự trong sạch của bản thân.

Thúc Hồng Lam múa điệu nghê thường, ném ra quả pháo màu bạc, cười nói tự nhiên.

"Đây là... đồ cưới của tôi, pháo nguyên tử!"

Thánh thượng trưởng lão Trần Mông lập tức bật dậy, muốn phóng về phía Thúc Hồng Lam.

"Cái gì đó?" Âu Dương Thuật biến sắc, trong lòng nảy sinh linh tính bất thường.

Ngay lúc này, Thúc Hồng Lam đang thúc dục trận pháp bảo vệ, từng trận thần quang bạch ngọc trùm lên xương cốt, đồng thời lấy ra một quả pháo màu bạc to gần bằng cánh tay.

"Trước khi lập gia đình, tôi đưa anh một món đồ lễ vật."

"Thúc Hồng Lam bái kiến Âu Dương Thuật tông chủ, Trần trưởng lão."

Giọng nói Thúc Hồng Lam nhu mỳ, không để ý đến những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, nói cực kỳ bình tĩnh.

"Ha ha ha... Cô gái này cũng không tồi, cơ thể mềm mại đáng yêu không xương, khuôn mặt càng có thể nói là đứng đầu..." Trần Mông nói với vẻ mặt hâm mộ.

Âu Dương Thuật một đầu tóc bạc, vuốt nhẹ cằm, nhếch miệng, mỉm cười nói: "Không chỉ như thế, cô còn là vũ cơ đứng đầu Linh Kiếm châu. Bản chất bên trong cũng có chút khí thế kiêu ngạo, đè người như vậy xuống dưới, nghĩ đến loại cảm giác đó cũng rất thoải mái..."

Mọi người nghe Âu Dương Thuật nói thể thì cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Thúc Hồng Lam nghe rất rõ ràng mấy lời đó, ánh mắt đẹp vẫn mang vẻ lãnh đạm như trước, không có bất kỳ dáng vẻ thẹn quá hóa giận. Tròng mắt như nước nâng lên, mở miệng nói: " Âu Dương Thuật tông chủ, không biết cha mẹ tôi hiện giờ như nào rồi?"

"Yên tâm, ngày tôi và cô thành thân. Tôi sẽ lập tức thả cha mẹ cô từ trong địa lao ra với tư cách là người làm chứng..." Âu Dương Thuật ngắm thân thể thướt tha của người con gái kia, liếm môi một cái: " Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cha mẹ cô có thể an toàn..."

Đột nhiên Thúc Hồng Lam nở nụ cười: "Nói như vậy thì cha mẹ của tôi vẫn còn trong địa lao. Địa lao cách đây khoảng chừng bảy mươi dặm, vật tôi yên tâm rồi..."

"Hả? Yên tâm?" Âu Dương Thuật nhăn mày.

Người con gái áo đỏ đi tới trước mặt của Âu Dương Thuật cùng trưởng lão Trần Mông ngoan ngoãn hành lễ.

Tông chủ Âu Dương Thuật cùng với thái thượng trưởng lão Trần Mông ngồi ở chỗ cao nhất. Hai bên đại điện là nguyên một đám Kiếm tú vững vàng hơi thở cường đại. Ánh mắt bọn hắn hoặc là hung ác hoặc là tham lam nhìn người con gái áo đỏ đang đi tới.

Núi Long Tức, đại điện của Thần Nhật tông.

Khi danh tiếng của cô đã lên một tầng cao mới thì tất nhiên đây là thời điển trái cây đã đến lúc thu hoạch hấp dẫn nhất. Âu Dương Thuật bắt đầu hạ lệnh gọi Thúc Hồng Lam về, hơn nữa còn quang minh chính đại cưới cô về làm chính thê!

Hôm qua Thúc Hồng Lam đã múa một khúc chao đảo Cửu Châu, vô số người hâm mộ, đồng thời cũng trở thành nữ thần của vô số tu sĩ.

Âu Dương Thuật có sở thích nâng đối phương lên chỗ cao nhất sau đó tự mình hưởng thụ thành quả của quá trình.

Đùng!!

Năng lượng vô tận bùng nổ ầm ầm.

Năng lượng hủy diệt màu trắng, trong nháy mắt nuốt hết đại điện Thần Nhật cùng toàn bộ rồng của núi Long Tức!

Nổ vang như sấm rền, thiên uy túc giận!

Sóng xung kích chấn động hơn mười dặm, khói bụi dâng cao hơn mười trượng. Không chỉ tạo thành đám mây hình nấm vô cùng to lớn, năng lượng nguyên tử hóa thành ánh sáng bạc bức xạ hủy diệt xuyên thấu vạn vật, chôn vùi hết tất các sinh linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận