Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1672: Đồng vu quy tận

Đại điện Thần Nhật nổ tan tành mây khói.

Trung tâm vụ nổ, vô số kiếm tu cường đại tập trung trên đại điện đều bị hòa tan trong nhiệt độ cực cao của vụ nổ. Phân tử ion năng lượng cao cũng tan biến trong thời khắc đó, nổ tung phóng ra ngoài!

Không chỉ có vậy, bên trong ngọn lửa hủy diệt màu trắng, từng phân tử chất lượng cao dày đặc chi chít đặc biệt như hoa ở bên trong sữa bò, cực kỳ dễ thấy.

Chúng đập vào vành cung trên không gian, xé rách, sau đó nổ tung! Đây là sức mạnh của bom nơ-tron đủ để hủy diệt được đại năng Phản Hư, sát chiêu được giấu bên trong bom nơ-tron!

Mặc dù các đệ tử của Thần Nhật tông đứng phía xa không đứng ở trung tâm vụ nổ nhưng cũng bị bức xạ khủng bố của các phân tử xuyên thấu, toàn thân bắt đầu hư thối, kêu la thảm thiết, chấm dứt cuộc sống.

Ánh sáng màu trắng bốc lên trên đỉnh núi, tựa như một mặt trời thánh khiết, chiếu rọi toàn bộ núi Long Tức, cũng hủy diệt luôn tất cả sinh linh của núi Long Tức!

Một bóng dáng màu đỏ bay ra khỏi bụi mù.

Thúc Hồng Lam bị sóng xung kích tác động vào người đến mức bay ngược về sau, trên người được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu trắng sữa, không chỉ ngăn được nhiệt độ cao và xung kích mà còn chặn được tất cả các loại bức xạ. Nếu không có món pháp bảo hộ thể này chỉ sợ cô đã sớm chết đến trăm nghìn lần rồi!

Năng lượng nổ tung tới nhanh mà đi cũng nhanh.

"Khụ khụ khụ..."

Khi cô chứng kiển cảnh đại năng Phản Hư cũng phải bỏ mạng dưới bom nơ-tron, đáy lòng cô liền nghĩ đến kế hoạch điên cuồng này, một thân một mình thâm nhập trại địch, nổ chết toàn bộ kẻ địch!

Vòng bảo vệ trên người Thúc Hồng Lam biến mất, cô kịch liệt thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết rịn đầy mồ hôi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái hố lớn bị bụi mù che lấp trước mặt.

Sau khi cô có quả bom nơ-tron của Hiên Viên Thành tặng liền nghĩ ra kế hoạch này luôn.

"Sao có thể... Sao lại không chết..."

Món pháp bảo bạch ngọc hộ thể này chính là bảo vật Hiên Viên Thành tặng cô, là trang bị cùng bộ với bom nơ-tron, bên trên còn được ghi chú rõ ràng: Có ngàn vạn con đường, an toàn luôn đứng hàng đầu. Nổ tung mà không biết bảo vệ chính mình, người thân sẽ rớt nước mắt.

Tiếng hô khan truyền ra từ nơi ngập bụi mù.

Đúng vậy! Cô không cam tâm! Cô không cam tâm khi phải gả cho Âu Dương Thuật như thế, không cam tâm khi kẻ khác lấy an nguy của cha mẹ uy hiếp cô, hủy hoại cuộc đời cô.

"Chết sạch rồi ư?" Khóe miệng Thúc Hồng Lam rỉ máu tươi, không để ý đến vết thương trên người, đôi mắt như nước mùa thu phản chiếu cảnh tượng bị tàn phá hủy diệt trước mắt, trên mặt là vẻ chờ mong và khẩn trương.

Ánh sáng dần trở nên ảm đạm, năng lượng cũng bắt đầu tản đi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Âu Dương Thuật quần áo tả tơi, toàn thân cháy đen thậm chí còn có chỗ thối rữa đi ra, trong tay còn tóm theo một người đàn ông toàn thân cháy đen.

Đây là sự vùng vẫy cuối cùng của cô, cũng chính là hi vọng cuối cùng của cô.

"Hừ, đúng là vô dụng, tắt thở rồi?" Âu Dương Thuật nhìn Trần Mông, im lặng mấy giây sau đó tiện tay ném đi, chuyển ánh mắt về phía Thúc Hồng Lam, rồi bỗng dưng nở nụ cười.

Cả người Thúc Hồng Lam run lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

Cô nhận ra được, giọng nói kia do Âu Dương Thuật của Thần Nhật tông phát ra.

Hắn thực sự tức giận, từ trước tới giờ chưa một ai dám bức hắn đến mức độ này, hắn sẽ phát hiện toàn bộ cơn giận này trên người cô gái trước mặt.

"Yên tâm... Tôi sẽ không giết cô, tôi phải từ từ tra tấn cô, lăng trì từng thớ thịt của cô trăm nghìn năm, sau đó ném cô vào kỹ viện như ném heo, cho cô trải nghiệm cảm giác bị hàng nghìn hàng vạn người đè, có phải như thế thú vị lắm không?"

Thúc Hồng Lam buồn bã cười một tiếng, cả người vẫn đứng thẳng. nguyên khí dồn vào trong viên đạn có hai màu trắng đen, điên cuồng thôi thúc đầu đạn: "Trước khi chết có thể kéo theo tên rác rưởi của giới Tu Tiên, cũng đáng!"

"Ha ha ha... Nô tỳ ti tiện, cũng được lắm, biết cắn người cơ đấy..."

"Không!" Âu Dương Thuật lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, muốn ngăn Thúc Hồng Lam lại.

Nụ cười kia rất dữ tợn, thịt thối trên mặt cũng đồng thời rơi xuống.

Thúc Hồng Lam hơi ngạc nhiên mở đôi mắt đang nhắm chặt, phát hiện đầu đạn phản vật chất Âm Dương đã vỡ ra, nhưng năng lượng lại hóa thành một tấm màn chắn bao xung quanh cô, tựa như một đôi tay ấm áp đang bảo vệ cô vậy...

Nhưng tiếng nổ kinh thiên động địa trong dự đoán lại không phát ra.

Nhưng ánh sáng vô tận đã thay thế thân hình thon gầy phiêu dật của cô gái, năng lượng khủng khiếp cũng lập tức được bộc phát...

Giọng nói của người đàn ông như ác mộng, khiến trên mặt Thúc Hồng Lam xuất hiện sự tuyệt vọng.

Đầu đạn phản vật chất Âm Dương càng phát ra uy lực khủng khiếp.

Nhưng lần này, cô không còn cách bảo vệ chính mình.

Vốn dĩ đây cũng không phải sức mạnh mà cảnh giới tu vi như cô nên có, một khi nó được kích phát, cô và Âu Dương Thuật sẽ bị nổ tan tành mây khói. Đây chính là đòn sát thủ liều chết cuối cùng của cô, kết quả xấu nhất chẳng phải chính là cái chết ư? Không có gì lớn cả!

Âu Dương Thuật lạnh lùng cười, trên mặt là vẻ ngoan độc tàn bạo, không ngưng lê lết thân thể giập nát tiến lại gần chỗ Thúc Hồng Lam, khí thế bắt đầu trở nên khủng bố.

Âu Dương Thuật vừa mới lộ ra vẻ dữ tợn bỗng phát run, lần đầu tiên trong mtws hắn xuất hiện sợ hãi và kinh sợ: "Mẹ nó, vẫn còn nữa?!"

Cô gái áo đỏ không ngừng lui lại phía sau, nhẫn không gian lóe lên, trong tay cầm một đầu đạn phản vật chất Âm Dương.

Thúc Hồng Lam cảnh giới Dục Linh đối mặt với Âu Dương Thuật cảnh giới Phản Hư hệt như đang đối mặt với một ngọn núi cao không thể chạm tới đỉnh, căn bản không có một chút cơ hội chiến thắng nào, trừ phi...

"Đây... Chuyện gì xảy ra thế..."

Cô thì thào lên tiếng, hoang mang nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rõ ràng phải là viên đạn đồng vu quy tận, sao lại thành màn chắn bảo vệ cô rồi?

Chẳng lẽ cách cô sử dụng đạn không đúng?

Âu Dương Thuật cũng ngớ người, sau đó bỗng cười ha hả: "Suýt nữa bị cô lừa, hóa ra cô tạo ra một cái mai rùa để bảo vệ mình ư? Đồ đàn bà ngu ngốc, cô trốn không thoát đâu, dưới công kích của tôi, sớm muộn cô cũng sẽ rơi vào tay tôi thôi!"

Nói xong, một ánh kiếm bảy sắc cực kỳ cường đại lập tức chém về phía Thúc Hồng Lam, mũi nhọn sắc bén, thậm chí ngay cả không gian cũng như bị chém ra theo.

Âu Dương Thuật là kiếm tiên Phản Hư, chỉ một kích có thể hủy núi phá biển, hiện giờ hắn đánh ra một kích toàn lực chính là định chém vỡ màn chắn bảo vệ của Thúc Hồng Lam bằng một chiêu!

Ầm!!

Tiếng vang inh tai phát ra.

Đồng tử Âu Dương Thuật hơi co lại.

Tấm màn chắn không một chút lay chuyển dưới nhát chém của hắn.

Hiện tại hắn bị thương rất nặng, sức mạnh có thể sử dụng được cũng chỉ vào khoảng năm phần, nhưng cũng không phải thứ mà pháp bảo bảo vệ cơ thể có thể cản được, xem ra pháp bảo của cô gái kia không hề đơn giản chút nào.

Thúc Hồng Lam còn chưa kịp ngạc nhiên thì trước mắt bỗng lại có từng luồng sáng trắng bùng nổ.

"Ầm ầm!"

Không khí nổ tung.

Âu Dương Thuật chưa kịp chuẩn bị thì đã kêu thảm thiết nổ bay.

Dáng lưng của người đàn ông mặc áo trắng thẳng tắp đột nhiên xuất hiện trước mặt Thúc Hồng Lam.

Thúc Hồng Lam ngây ngẩn cả người.

"Tôi, tôi đang nằm mơ ư?"

Cô ngây ngốc nhìn bóng lưng trước mặt, bóng lưng này giống y đúc bóng lưng rời đi của người đàn ông đã in sâu trong lòng cô ngày đó.

"Viên đạn bảo vệ và cũng đồng thời phát ra lực lượng truyền tống không gian, lúc tặng cô viên đạn này tôi đã nghĩ rằng khi cô gặp phải nguy cơ không thể không đồng vu quy tận thì tôi có thể chạy đến chỗ cô với tốc độ nhanh nhất, thật không ngờ, viên đạn này lại được sử dụng nhanh đến vậy."

Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cô gái trong mắt đỏ cả vành mắt.

Hiên Viên Thành xoay người, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười ấm áp: "Yên tâm, hiện tại có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương được cô."

"Ai ức hiếp cô, tôi sẽ cho kẻ đó nổ tung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận