Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1675: Vấn đề tình cảm của anh Thành

An Lâm nghe câu chuyện này, cảm thấy đúng là ý vị sâu xa.

"Không nghĩ tới đó, duyên phận của tháp Tiên Linh thật sự có thể tiếp tục đón nhận..."

Hắn nhìn Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam vẫn đang cười nói trên đạo tràng, thong thả bùi ngùi nói.

Nhớ năm đó, hắn và Hình Thiên Chiến Thần, Tử Vi Đại Đế vẫn đang đánh nhau điên cuồng.

Anh Thành lại chọc ghẹo cô gái ở tương lai.

Khoảng cách giữa cảnh giới hai bên vốn dĩ không phải là một giờ hay nửa giờ...

Nghĩ tới đây, lòng An Lâm lại đau nhói, không chịu được che lấy ngực.

"An Lâm, anh cũng cảm thấy Thúc Hồng Lam là Thúc Ngọc Thiên Tiên đầu thai chuyển kiếp sao?" Hứa Tiểu Lan cười hỏi.

"Về vấn đề này, thật ra cũng có nguyên nhân..."

"Nghe nói, bố mẹ của Hiên Viên Thành bởi vì vấn đề tình cảm nên đã chia tay, ảnh hưởng rất lớn đến việc nhìn nhận tình cảm của anh ấy. Anh ấy sẽ không dễ dàng bắt đầu một cuộc tình." Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng nói.

Nhưng mấy chục năm vẫn chưa chính thức trở thành bạn đồng tu, điều này lại có chút khó lí giải.

"Hả? Nguyên nhân gì?" An Lâm nói có chút tò mò.

"Dù sao anh biết Thúc Hồng Lam thích anh Thành, anh Thành chắc chắn cũng có ý với Thúc Hồng Lam. Nếu không anh ấy không thể để cô ấy theo đuổi mình mấy chục năm. Nhưng mấy chục năm vẫn chưa xác nhận quan hệ, thế này cũng quá lâu rồi!" An Lâm vừa gặm linh quả vừa có chút không dám tin nói.

Trong giới Tu Tiên, hoặc là bạn bè, hoặc một khi xác nhận mối quan hệ bạn cùng tu thì phải luôn ở bên cạnh nhau. Nếu đột nhiên bởi vì vấn đề tình cảm mà chia tách, không những khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của bản thân, giống như điểm nhấn mạnh của lão tổ Chúc Âm, rất có khả năng trực tiếp rớt khỏi cảnh giới.

An Lâm buông tay: "Anh Thành cũng cảm thấy như vậy, Thúc Hồng Lam cũng ung dung tự tại thừa nhận, còn rất sợ mình không phải là chuyển kiếp đó. Chúng ta còn có gì để nói, cho dù không phải cũng coi là phải thôi."

Đôi mắt An Lâm hơi sáng, khẽ gật đầu.

Rất rõ ràng, Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam có mối quan hệ mập mờ.

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Thần hồn chiếm chỗ, trở lại làm trẻ con, biến hóa nhiều mạng, đây đều là kiểu thường gặp trong giới Tu Tiên. Như Thúc Ngọc giữ lại thần niệm rơi vào luân hồi lần nữa cũng rất có khả năng."

Hứa Tiểu Lan do dự trong chốc lát, sau đó mở miệng nói nhỏ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao khi đó Hứa Tiểu Lan lại dùng ước hẹn trăm năm, xác nhận tình yêu của đôi bên.

Cho dù dùng gỗ ướt đốt lửa cũng không cháy, nhưng thời gian mấy chục năm cũng nên làm gì rồi chứ?

"Thế này xem chừng buộc phải làm chút chuyện gì đó mang tính quyết định mới có thể phá vỡ chướng ngại trong lòng của anh Thành." An Lâm nhìn một cặp xứng đôi ở đằng xa, có thể nói sự tác hợp của ông trời cũng không quá đáng.

Người tu tiên nếu không phải là kẻ cực kỳ cặn bã, thì trong tình cảm thực ra vẫn là người một lòng một dạ, sẽ không giống với những người phàm ở nơi trần gian, tùy tiện yêu đương, không hợp liền chia tay, kết hôn rồi cũng có thể li hôn.

Tìm bạn cùng tu cần luôn ở bên cạnh nhau cho đến già, một đời chỉ có hai người, một đạo một bạn cùng tu.

An Lâm có chút bất ngờ, chuyện tình chàng ý thiếp này, chỉ thiếu bước cuối cùng là chọc thủng giấy dán cửa sổ này thôi, kết quả phát hiện, giấy dán cửa này là nhị hướng bạc, mấy chục năm cũng không đâm thủng được, còn giảm duy trì tấn công tất cả nỗ lực, không làm gì mạnh mẽ chấn động sao được?

"Bụp!" Đầu An Lâm trong phút chốc bị Hứa Tiểu Lan đánh cho một cái.

"Ồ, cô chính là Đồng Linh à, không cần đa lễ, nói tường tận nghe thử." An Lâm lập tức có hứng thú.

Có thể nhìn ra được, cô ấy không làm ra được loại chuyện cưỡng ép anh Thành.

Khuôn mặt Đồng Linh lộ vẻ ngại ngùng: "Thực ra... là chị Lam Lam cứ quấn lấy anh ấy đó... Cũng không thể nói là quấn lấy, hình như các chủ Hiên Viên Thành cũng khá thích thú với quá trình này..."

Mặc dù Thúc Hồng Lam có thể chủ động tán anh Thành, nhưng mức độ cũng không nhiều, chỉ là khiêu vũ, giống như bạn tốt ở bên nhau, tặng quà nhau, thêm kiểu liếc mắt đưa tình một chút là cực hạn rồi.

An Lâm coi như cũng hiểu đôi chút.

"Trong lòng các chủ Hiên Viên, chị Lam Lam vẫn rất được xem trọng. Mười ba năm trước có một trận chiến được phát động nhằm vào doanh trại của Thiên Nhân tộc, vì cứu chị Lam Lam, các chủ Hiên Viên đã liều chết chống lại mười mấy đại tướng Thiên Nhân tộc, chính là để chị Lam Lam tranh thủ thời gian rời đi." Đồng Linh lại nói.

"Đây là trạng thái quỷ quái gì vậy..." Khóe miệng của An Lâm không nhịn nổi giật một chút.

"Hay là... chúng ta dùng thuốc?" An Lâm lẩm bẩm nói.

"Bốn mươi hai năm trước, chị Lam Lam đã nói tình cảm sâu đậm với các chủ Hiên Viên Thành, kết quả, các chủ Hiên Viên Thành vô cùng cảm động, sau đó liền từ chối.

Ngay sau đó, trong mấy chục năm này, Lam Lam đã từng tỏ tình năm lần, không lần nào là ngoại lệ, tất cả đều bị Hiên Viên Thành khéo léo từ chối..." Khuôn mặt Đồng Linh lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

An Lâm kinh ngạc: "Ôi trời, như vậy mà Thúc Hồng Lam vẫn có thể tiếp tục kiên trì? Anh Thành cũng không thể tiếp nhận người ta nhỉ..."

"Nghĩ những cái gì vậy, có thể nghĩ cách có tính xây dựng một chút được không?" Hứa Tiểu Lan cáu giận nói.

An Lâm nghiêng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu tím, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, đứng ở một bên cười tủm tỉm, cung kính hành lễ nói: "Đồng Linh, bái kiến Tông chủ An Lâm."

"Cái này cũng từng thử rồi." Một giọng nói du dương từ đằng sau truyền đến.

"Chi bằng... bảo Thúc Hồng Lam tỏ tình với anh Thành?" An Lâm hưng phấn nói.

Trong lòng của anh Thành, Thúc Hồng Lam có vị trí rất lớn, thật ra là có rất nhiều thiện cảm. Nhưng đối với chuyện bạn cùng tu lại vô cùng mâu thuẫn, thậm chí là sợ hãi.

"Chứng sợ hôn nhân sao..." An Lâm lẩm bẩm nói.

"Hôn lễ của Tiêu Trạch và Phân Ny và cả cuộc sống hạnh phúc hiện tại, đều không cách nào khích lệ được Hiên Viên Thành sao?" Hứa Tiểu Lan cũng là mặt mũi khổ sở nói.

An Lâm lại liên tiếp đưa ra mấy cách, ví dụ cùng hưởng thế giới của hai người này, cùng đi thám hiểm di tích để phát triển tình cảm này. Kết quả, tất cả đều bị Hứa Tiểu Lan và Đồng Linh bác bỏ.

Đồng Linh nghe một lúc, nhìn thấy không có hy vọng giải quyết nên chạy đi tham gia hoạt động.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan vẫn đang bày mưu tính kế cho chuyện chung thân đại sự của Hiên Viên Thành.

Đại Bạch nằm bò ở một bên, nghe hai người tranh luận không ngừng, ngáp một cái.

"Hai người mà hơn một trăm năm vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ bạn cùng tu, lại đang lo lắng cho hai người có mấy chục năm chưa xác nhận mối quan hệ đồng tu, lại còn ở đây bày mưu tính kế. Thật thú vị, thật thú vụ, gâu!" Đại Bạch uể oải nói.

Rầm rầm!

Lời này như tiếng sấm đánh.

Khiến An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngây người tại chỗ.

Đồng thời đã tạo thành một vạn chỗ tổn thương.

Không khí yên lặng trong chốc lát.

"Đúng vậy... Mình quan tâm anh Thành như thế làm gì?" An Lâm lẩm bẩm nói.

Hứa Tiểu Lan đặt bàn tay ngọc ngà mềm mại lên trên mu bàn tay của An Lâm, nghiêm túc nói: "An Lâm, thật ra anh muốn kết hôn lúc nào, em đều đồng ý."

An Lâm giơ tay búng lên sống mũi đẹp đẽ của người con gái, cười nói: "Đã nói rồi, đợi trận chiến này kết thúc, bất cứ ai cũng không thể làm phiền chúng ta, chính là lúc chúng ta tổ chức đại hôn. Lúc đó, anh muốn tổ chức cho em hôn lễ thế giới long trọng nhất!"

"Ừ!" Hứa Tiểu Lan gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầu tình cảm sâu nặng.

"Ợ..." Đại Bạch ợ một cái.

Nó lặng lẽ móc ra nắm cơm màu vàng bắt đầu gặm. Đây là thức ăn thuần túy cho chó, có thể tiêu trừ tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng. Ngay lập tức, Đại Bạch cảm thấy khoan khoái, hạnh phúc híp hai mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận