Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 170: Công chúa Vân Nhạc

Sáng sớm tinh mơ, An Lâm tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu lên mặt, mang theo một chút ấm áp.

Chậu hoa trên ngạch cửa sổ trồng một đóa hoa hồng nhỏ, nó là Tiểu Hồng.

Mặc dù những ngày qua An Lâm vẫn không quên cho nó tắm nắng, tiến hành quang hợp, nhưng đến hôm nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn để Tiểu Hồng vào trong túi áo, triệu tập Đại Bạch và Tiểu Sửu lại, sau đó từ biệt Hiên Viên Thành.

Trước khi chia tay, Thang Thi Duyên tặng An Lâm một miếng ngọc bội màu trắng dùng để hộ thân, nói là để báo đáp ân tình cứu mạng ở đỉnh Thiên Hà.

An Lâm không suy nghĩ nhiều liền nhận ngay.

Cả người Thang Thi Duyên mặc trang phục màu trắng, người con gái tựa như mây như khói cứ thế đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn An Lâm cưỡi chó đi xa dần. Gió thổi làm mái tóc đen óng của cô tung bay, đôi tay nhỏ trắng nõn siết chặt lấy một miếng ngọc bội khác.

Tử Tinh Châu ở phía đông của Thạch Long Châu, là đại châu duy nhất không khống chế sự phát triển của khoa học trong giới Cửu Châu.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy tàu chiến cực đại bay lượn trên bầu trời, tốc độ bay không nhanh, tuy nhiên sức chứa người ít nhất có thể đạt đến hơn ngàn người.

Cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến.

Nhà cửa nơi đây không còn là kết cấu ngói đơn giản nữa. Nhà cửa kết cấu bê tông đã xuất hiện. Thậm chí hắn còn nhìn thấy tàu hỏa, mặc dù là tàu hỏa chạy bằng hơi nước, nhưng cũng khiến người ta cực kỳ kinh ngạc.

Họ bay thẳng về hoàng cung Thanh Mộc, nhìn thấy vô số những thứ mới lạ. Sau cùng An Lâm cũng có chút lo lắng khi đi đến cung điện, liệu có phải đó là một tòa nhà lớn cao chọc trời hay không.

Tử Tinh Châu và Thạch Long Châu nằm gần nhau nên An Lâm không sử dụng trạm vận chuyển nữa mà chỉ cưỡi chó để đi.

Cửa lớn của hoàng cung có mười mấy binh lính mặc áo giáp, khí tức mạnh mẽ đứng canh gác.

Trong tứ tông cửu hoàng, Hoàng tộc Thanh Mộc còn là tấm gương dẫn đầu về việc kết hợp phát triển giữa tu chân với khoa học kỹ thuật.

Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì khung cảnh của hoàng cung Thanh Mộc này nói chung không khác nhiều so với khung cảnh trong ý nghĩ của hắn.

Bước vào phạm vi của Tử Tinh Châu, hắn liền cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.

Hoàng tộc Thanh Mộc và Thiên Đình đã đạt được một thỏa thuận nào đó, vì vậy Thiên Đình cũng không ra tay can thiệp vào việc nghiên cứu của họ ở lĩnh vực này, trái lại còn cung cấp một sự giúp đỡ nhất định.

Trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại của Tử Tinh Châu hẳn là có được sau lần cách mạng công nghiệp đầu tiên, nhưng lại xuất hiện rất nhiều thứ mà trên trái đất chưa từng có. Khung cảnh kết hợp giữa tương lai và phục cổ khiến cho An Lâm thán phục mãi không thôi.

"Được, tôi sẽ dẫn khách vào. Cái gì... công chúa điện hạ muốn đích thân đến đây à? Vâng, vâng..."

Đường xá trên mặt đất được quy hoạch rất tốt, có các loại phương tiện kỳ quái di chuyển bên trên, nào là phương tiện giao thông có bốn bánh xe, bề ngoài có vẻ giống với ô tô, cũng có những chiếc máy bay dáng thuôn lơ lửng giữa không trung.

Tướng lĩnh gấp chiếu chỉ lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với An Lâm: "Công chúa Vân Nhạc đang trên đường đến đây, xin ngài kiên nhẫn chờ một chút."

Từng tòa từng tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, xa hoa tráng lệ tạo thành một khu cung điện vừa to lớn rộng rãi vừa khí thế. Mái ngói lưu ly dát vàng, phát ra ánh sáng rực rỡ, cao quý và uy nghiêm dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Sau khi An Lâm thông báo mục đích mà mình đến đây, một vị tướng lĩnh gác cổng lập tức liên lạc với người phụ trách trong cung.

"Này! Tô Thiển Vân." An Lâm nở nụ cười, cũng hỏi thăm cô một chút.

An Lâm ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Thiển Vân ngồi trên một con sói khổng lồ màu lam cao khoảng hai trượng đang chạy nhanh tới.

Vóc dáng của Sói Thiên Hồ lớn hơn mấy lần so với Đại Bạch, thoạt nhìn rất uy vũ hùng tráng, khí tức cuồn cuộn tột cùng, e rằng đã đạt đến cấp bậc nguyên thú Hóa Thần.

Không lâu sau, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm.

Nếu như thật sự phải miêu tả, hắn cảm giác Tô Thiển Vân chính là đang lái một chiếc Ferrari, còn hắn lại lái một chiếc Chery QQ, đẳng cấp thật sự khác nhau một trời một vực.

An Lâm gật đầu, ngồi trên lưng Đại Bạch vươn người một cái.

Vừa nghĩ đến đây, hắn có chút mong đợi mà vuốt ve đầu Đại Bạch, dịu dàng hỏi: "Đại Bạch, cậu có thể trở nên cao lớn giống như Tiểu Man không?"

Tô Thiển Vân cũng không mặc váy ngắn. Hắn cảm thấy ngẩng đầu nói chuyện như vậy thì chẳng vui vẻ chút nào, trái lại cảm thấy rất mỏi cổ.

Vì sự chênh lệch chiều cao của hai con thú sủng nên khi nói chuyện với Tô Thiển Vân, hắn luôn phải ngẩng đầu lên.

"Bạn học An Lâm!" Âm thanh nhẹ nhàng từ phía xa truyền đến.

An Lâm nghe xong cũng nhiệt tình chào hỏi sói Thiên Hồ.

Sau đó, hắn nhìn sói Thiên Hồ một chút, lại nhìn Đại Bạch của mình rồi rơi vào trạng thái trầm tư.

Hai người đều cưỡi thú sủng đi trên đường, hắn lại có một cảm giác gượng gạo không thể nào diễn tả được.

Cô khoác lên mình bộ trang phục hoàng cung màu đỏ trắng, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc ngà tràn ngập nụ cười, vẫy tay với An Lâm.

"Đúng rồi, con sói Thiên Hồ này tên là Tiểu Man, là thú sủng của tôi." Tô Thiển Vân cưỡi con sói lớn màu lam, dẫn An Lâm tiến vào cửa cung, cô mở miệng giới thiệu.

Tô Thiển Vân thật sự rất vui mừng, lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ, khiến cho An Lâm có chút không thể rời mắt.

"Thật không ngờ rằng An Lâm cậu lại đến chỗ tôi chơi, đúng là vừa vui mừng vừa kinh ngạc."

Đại Bạch trợn tròn mắt, trả lời ngắn gọn: "Không thể, dù sao tôi cũng chỉ cao bấy nhiêu thôi, cậu có cưỡi không."

An Lâm nghe xong có chút thất vọng, thở dài một hơi.

Tô Thiển Vân nhìn thấy vẻ mặt An Lâm, lập tức hiểu ra sự tình, thầm mắng bản thân không biết chú ý đến cảm nhận của bạn học An Lâm, lập tức vỗ vào đầu Tiểu Man.

Sói Thiên Hồ hiểu ý, ánh hào quang màu xanh lam lóe sáng, kích thước cơ thể nó bắt đầu thu nhỏ lại bằng Đại Bạch.

Cứ như vậy, Tô Thiển Vân và An Lâm cùng sánh bước đi bên nhau.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi ngẩn người, lại vỗ vào đầu Đại Bạch, vẻ mặt hâm mộ nói: "Cậu nhìn Tiểu Man nhà người ta đi, có thể biến to lại có thể thu nhỏ, linh hoạt biết bao."

Lông chó của Đại Bạch dựng đứng, cười khẩy nói: "Tôi cũng có thể biến to thu nhỏ vậy, gâu! Bây giờ tôi sẽ biến cho cậu xem!"

"Thật sao!?" Ánh mắt An Lâm sáng lên, trong lòng bắt đầu có chút kích động.

Ánh hào quang màu trắng lóe lên, sau đó An Lâm nằm nhoài trên mặt đất.

Trước mặt hắn, Đại Bạch phiên bản mini xuất hiện, đó là hình dáng của Đại Bạch khi chưa kết đan.

"Cậu xem, tôi cũng có thể biến to thu nhỏ, cậu thích không? Gâu!" Đại Bạch cười khẩy rồi mở miệng nói.

An Lâm từ dưới đất bò dậy, nghe xong trong lòng hơi khó chịu, lập tức cầu khẩn: "Đại Bạch đừng nghịch nữa, tôi không muốn cậu biến lớn nữa đâu, biến trở về hình dáng oai phong mạnh mẽ vốn dĩ của cậu đi."

Xem ra tiếng phổ thông và tiếng Anh của hắn vẫn phí công dạy rồi.

An Lâm: "..."

Sau đó, cô ngơ ngác nhìn An Lâm, khẽ mở miệng hỏi: "Cậu vừa nói cái gì vậy?"

Bây giờ thì tốt rồi, Chery QQ cũng không còn nữa, chỉ có thể đi bộ thôi.

Tô Thiển Vân phát hiện An Lâm đáng thương chỉ có thể đi bộ, suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Man.

Tiểu Man hiểu ý, sau đó biến thành con sói nhỏ hình dáng giống như Đại Bạch.

Ừm... Nhìn như vậy lại giống như hai con chó nhỏ đang kề vai sánh bước.

Tô Thiển Vân vui vẻ đi đến bên cạnh An Lâm, nhẹ nhàng nở nụ cười.

An Lâm bỗng dưng cảm động, bạn học Tô chăm sóc chu đáo quá...

Xem ra tiếng phổ thông với tiếng Anh của hắn không phí công dạy!

An Lâm nói với Tô Thiển Vân một câu tiếng phổ thông: "Bạn học Tô, cô cười lên trông thật xinh đẹp."

Đôi mắt màu lam như mộng ảo của Tô Thiển Vân chớp chớp.

Con người thường đến lúc mất đi mới biết quý trọng.

An Lâm: "..."

"Bây giờ mới biết nịnh nọt sao? Muộn rồi, gâu!" Nói xong, Đại Bạch vẫn duy trì hình dáng mini, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận