Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1711: Nuốt mặt trời

Trong lòng An Lâm hoảng hốt, thậm chí hiện ra một chút sợ hãi.

Không còn cách nào khác, cho dù là ai đối mặt với mặt trời đang cháy hừng hực như thế này, cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi.

Hắn so với mặt trời mà nói, thật sự quá nhỏ bé, giống như một con kiến vậy.

Nhưng bây giờ, con kiến muốn nuốt mặt trời!

"Chủ nhân, cố lên, anh là tuyệt nhất!" Tuyết Trảm Thiên lớn tiếng hô to.

"Mặt trời đáng yêu như vậy, tại sao phải ăn nó? Ríu rít ríu rít..." Tiểu Hồng lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

"Cảnh tượng ăn mặt trời vui như vậy, phải quay lại." Bạch Lăng ném ra một quả cầu bay nhỏ có thể tự động chụp ảnh, ghi hình ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

"Thánh Tổ, sau khi người ăn mặt trời có bị nướng cháy không? Huyết dịch trong thân thể sẽ bị sấy khô chứ? Không bằng ngài chuyển máu vào cơ thể của tôi trước, tôi giúp ngài bảo quản." Chiếc lưỡi thơm tho của Khả Khả Tư Đế liếm lấy môi đỏ, vẻ mặt khao khát, ánh mắt nóng rực mà mở miệng nói.

Hắn muốn ở phía trên, để mặt trời ở phía dưới.

Mặt trời vô cùng to lớn, giống như một đại lục bằng lửa vô biên vô tận, bắt đầu gặm từ đâu cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Được rồi, đổi tư thế đã.

Quá lớn!!!

Như vậy... một mặt trời lớn như vậy, ta làm sao nuốt được đây?

Tuy cô không thể nhúng tay vào nhiệm vụ của An Lâm, không thể thay đổi tính chân thực của mặt trời, nhưng lại có thể đưa ra ý kiến đúng trọng tâm.

Nghe thấy bạn bè chân thành cổ vũ, trong lòng An Lâm nhận được khích lệ to lớn, thân thể bay về phía mặt trời.

Không khí xung quanh đã bị mặt trời thiêu đốt vặn vẹo, từng luồng khí nóng hầm hập kéo đến, dường như đang chế nhạo An Lâm không biết tự lượng sức mình.

An Lâm nhìn mặt trời càng ngày càng gần đỉnh đầu, cả người đều chết lặng.

Muốn đột phá đến Phản Hư hậu kỳ, nuốt mặt trời do Đề Na tạo ra là biện pháp tốt nhất, nếu không đi thử một lần, làm sao hắn có thể cam tâm chứ?

Thế là, An Lâm bay lên phía trên mặt trời, nhìn mặt trời ở phía dưới, sau đó cảm thấy vẫn khó mà nuốt vào...

Toàn bộ mặt trời khẽ động, viêm lực nóng rực giống như biển lớn, nhanh chóng tuôn trào về phía miệng An Lâm.

Mặt trời ở phía trên, hắn ở phía dưới, nuốt xuống không thuận.

"Ah..."

"Người khổng lồ An Lâm, anh có thể từ từ mà ăn." Đề Na ở một bên nhắc nhở.

An Lâm vừa nghe xong hai con mắt sáng lên, gật đầu một cái, bắt đầu vận chuyển tâm pháp, cẩn thận từ li từng tí vận chuyển tâm pháp thôn phệ, hút lấy mặt trời ở trước mặt, giống như hút một ly nước trái cây vậy...

Nhưng, tuy năng lượng không thể hòa tan thân thể của hắn, lại khiến cho hắn cảm giác giống như bị lửa đốt. Dương lực nóng rực va đập vào các bộ phận trong cơ thể hắn, sau đó hấp thu, cứ tiếp tục tình trạng này, không hết mười lăm phút hắn rất có thể bị vỡ bụng rồi, thậm chí nổ tung tại chỗ.

Thật ra năng lượng bên ngoài của mặt trời cũng không phải quá nóng, chính là mấy nghìn độ đến hơn mười nghìn độ, có thể hòa tan sắt thép, nhưng muốn hòa tan thân thể của hắn thì vẫn chưa thể.

Nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu không muốn mình chết vì ăn no...

Sự nóng rực khó nói thành lời dường như đang nổ tung trong miệng của hắn.

An Lâm không ngừng cắn nuốt năng lượng của mặt trời, chỉ năng lượng bên ngoài thôi đã khiến hắn cảm thấy toàn thân như bốc cháy, hoàn toàn không dám nghĩ đến nếu như nuốt hết toàn bộ sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ...

"Ừng ực ừng ực..."

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Da thịt của An Lâm đã đỏ đến cùng cực, cho dù là máu thịt hay là kinh mạch xương cốt, đều tràn đầy năng lượng tinh hoa của mặt trời, dương lực của toàn thân đã đến ngưỡng.

Sau mười phút.

Năng lượng cực hạn từ cổ họng đi khắp toàn thân, thân thể hắn trở nên nóng bỏng.

Đây vốn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, dù là ai gặp phải cũng sẽ chùn bước.

Nhưng An Lâm vẫn luôn không tin điều này, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ này!

"Ừng ực, ừng ực, ừng ực..."

Hắn là người có được thân thể của Chiến Thần đó!

Rất nhiều ngọn lửa màu vàng đang hội tụ thành sông lớn, lao nhanh rót vào trong miệng An Lâm, nhìn rất khoa trương, thật ra chỉ là một chút năng lượng không đáng kể của mặt trời mà thôi.

An Lâm vẫn đang hút lấy, nhưng thể tích của mặt trời trước mặt căn bản không có gì thay đổi.

Không được, như thế này căn bản không nuốt nổi mặt trời này...

An Lâm nhìn mặt trời ở dưới người, trong miệng không ngừng tự nhủ, trong lòng vô cùng lo nghĩ.

Cho dù thân thể đã đến cực hạn, hắn vẫn không ngừng lại việc thôn phệ năng lượng của mặt trời.

Đúng lúc này, một cảm giác vô cùng kỳ lạ xông lên đầu.

Năng lượng của mặt trời dường như chọc thủng một ràng buộc nào đó, đã đến nơi sâu trong thân thể.

Khí hải cuồn cuộn, một sự cộng hưởng nào đó xuất hiện trong thân thể.

Trong khí hải mênh mông, cá voi nhỏ ngẩng đầu lên, con mắt tròn to dường như nhìn thấu không gian khí hải, nó và An Lâm nhìn nhau, tất cả đều không nói gì.

Thế giới Thần Kính.

An Lâm càng mở miệng càng lớn, trong miệng, xuất hiện một khoảng không vô cùng đen tối, nó so với hang động còn kinh khủng hơn, dường như có thể cắn nuốt tất cả, hủy diệt tất cả, đến quy tắc cũng không cách nào tránh khỏi, đến trời đất cũng không có may mắn thoát khỏi.

Khí tức vô cùng kinh khủng vô cùng hủy diệt này bắt đầu mở rộng.

An Lâm bắt đầu "Liếm" hạt nhân của mặt trời.

Rất nhanh năng lượng bên ngoài của mặt trời đã bị hắn hấp thu hết.

Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu mình vẫn quá ngây thơ.

An Lâm phát hiện ra điều này, giống như mây tan thấy trăng sáng, nhưng khiến hắn thật kích động, suýt chút nữa khóc rồi, cục diện chết chóc này cuối cùng đã bị phá vỡ!

Đúng vậy, thân thể của hắn không có cách nào dung nạp toàn bộ mặt trời, nhưng khí hải của hắn thì có thể!

Mặt trời trong thế giới Thần Kính ngày càng nhỏ, quả cầu lửa trong khí hải càng ngày càng lớn.

"Mẹ nó! Thánh chủ làm sao vậy? Thật sự ăn như vậy sẽ không bị nổ tung sao?"

"Điên rồi, như thế này là điên rồi!"

"Thuật pháp thôn phệ thật mạnh mẽ, đây là... đây là lực lượng của Hỗn Độn Mộng Yểm, thật không nghĩ đến hắn dùng đến năng lực này nhanh như vậy, tôi đã nói An Lâm nhà tôi đáng tin, không làm chuyện không nắm chắc mà."

"Tốc độ cắn nuốt cũng quá nhanh, rốt cuộc nhiều năng lượng như vậy chạy đến nơi nào?"

Các bạn bè vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhìn An Lâm.

An Lâm cũng dần trở nên dễ dàng hơn.

Hắn dùng lực lượng thôn phệ của cá voi nhỏ, trực tiếp nuốt mặt trời vào trong khí hải!

Như vậy, năng lượng của mặt trời sẽ không có cách nào làm tổn thương hắn rồi!

Trên không trung trong khí hải của An Lâm, có một quả cầu lửa màu vàng đang hội tụ.

Cảnh tượng này khiến bạn bè phía xa xa đang ngồi hóng hớt bị dọa sợ.

Đồng thời, tốc độ của năng lượng mặt trời tràn vào trong miệng An Lâm bắt đầu tăng nhanh, gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp nghìn lần!

Lực lượng hấp thụ to lớn đột nhiên bộc phát, khiến cho mặt trời phía dưới rung động, cầu lửa tròn căng bị An Lâm hút giống như một cái đầu trọc còn một nhúm tóc thôi vậy.

Ầm ầm!

Trong miệng An Lâm phát ra âm thanh kỳ ảo.

"Ô...!"

Nhưng nhiệt độ của hạt nhân thật sự là cấp bậc địa ngục, hơn mười triệu độ, một khi lộ ra bên ngoài, chính là đốt trời diệt đất, đủ để hòa tan tất cả sự vật!

Hào quang vô tận, nhiệt độ cực cao không thể địch nổi, khi chúng nó dùng trạng thái chất lỏng chảy vào trong miệng An Lâm, dù chưa tiếp xúc trực tiếp, nhưng vẫn đốt cháy tóc của hắn, nung chảy quần áo của hắn, đốt cho da của hắn thành than!

Những tinh hoa mặt trời nóng đến mức kinh khủng kia, cho dù không trực tiếp tiếp xúc với sinh linh, cũng có thể hủy diệt nó!

An Lâm vẫn cứ không ngừng lại, thuật pháp thôn phệ đã gánh vác đa số công kích của nhiệt lượng cho hắn, một khi ngừng thôn phệ, hắn đối diện trực tiếp với nhiệt độ hạt nhân, khi đó còn khủng bố hơn...

An Lâm đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì thôn phệ.

Phát triển đến bước này, mặt trời này, hắn không nuốt cũng phải nuốt!

Các bạn bè nhìn thấy cảnh tượng này đều kêu lên sợ hãi.

Hứa Tiểu Lan thì càng không kìm nén được chính mình, muốn xông về phía An Lâm.

Bạch Lăng cũng đột nhiên vỗ mạnh một cái vào quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận