Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1714: Thời gian bạo loạn

"Chờ một chút, tôi không nghe nhầm chứ, cô nói cái gì?" An Lâm cảm thấy mình nghe nhầm rồi.

"Con chuẩn bị việc độ kiếp Phản Hư hậu kỳ." Diệp Linh nghiêng đầu chớp mắt nói: "Sao vậy, có vấn đề gì à?"

An Lâm hít vào một ngụm khí lạnh: "Sao lại không có vấy đề gì chứ, cái này quá mức có vấn đề ý, mới độ kiếp thành công Phản Hư trung kỳ, lại chuẩn bị ngay chuyện độ kiếp Phản Hư hậu kỳ, bật hack cũng không nhanh như thế này!"

Hứa Tiểu Lan cũng khẩn trương nói: "Linh Nhi, tôi biết đã một thời gian dài cô chưa thăng cấp, áp chế cảnh giới của mình rất vất vả, khiến chính mình ngột ngạt. Nhưng bây giờ đã là Phản Hư trung kỳ rồi, tốt xấu gì cũng phải thoải mái một lần, sau đó ổn định lại, đừng quên lão đạo mũi trâu*"

*Mũi trâu: ví von cho việc quan trọng

Nghe thấy Hứa Tiểu Lan thuyết phục, An Lâm lại há to miệng.

Đồ đệ của hắn trâu bò vậy sao? Kìm nén cảnh giới không thăng cấp rất đau khổ?

Diệp Linh im lặng trong chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Được ạ."

An Lâm cũng gửi một bùa truyền âm cho tu sĩ Cự Tượng, muốn hỏi một chút tình hình gần đây của cô, bày tỏ cám ơn, kết quả lần nào cũng không có ai nhận, chắc vẫn còn đang giận.

Thiên Đế gửi bùa truyền âm đến, nói lời chúc mừng.

Buổi tối, An Lâm lại nhận được một tin tốt.

Trên đại lục Thái Sơ, rất nhiều sinh linh nói khoác đều bị vả mặt rồi.

Sư phụ An Lâm đích thân xuống bếp, làm cho đồ đệ một món ngon là Kim Long Phi Thiên Ngư, cộng thêm chiếc chảo đế bằng, Diệp Linh ăn đến vui mừng rớt nước mắt, khen không dứt miệng.

Đấu Chiến Thắng Phật gửi bùa truyền âm đến chúc mừng.

Cuối cùng chị đại này cũng lựa chọn tiếp tục nhịn, rèn luyện căn cơ thật tốt.

Tử Vi Đại Đế gửi bùa truyền âm đến, nói lời chúc mừng.

Danh xưng thần bếp của Thiên Đình cũng không phải chỉ là hư danh.

Ngay hôm đó, Tứ Cửu Tiên Tông lại tổ chức một bữa tiệc, chúc mừng Diệp Linh đột phá thành công.

Tin tức Diệp Linh đột phá đến Phản Hư trung kỳ nhanh chóng lan truyền.

Chiến tuyến của Thiên Nhân tộc bị thu hẹp toàn bộ, vị minh chủ liên minh Tây Hải này cuối cùng có thể thoải mái rồi.

Phân Ny gửi bùa truyền âm đến, nói cha cô ấy đã đồng ý luyện chế thần đan, bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào luyện, rõ ràng vô cùng coi trọng lần làm ăn này.

Đông Phương Tráng Thực cũng gửi bùa truyền âm đến, tuy nhiên hắn không phải là để chúc mừng.

Chu Húc Trạch gửi bùa truyền âm đến chúc mừng.

Đến Lam Tiểu Nghê ở bên ngoài Tây Hải xa xôi cũng gửi bùa truyền âm đến chúc mừng, đồng thời vô cùng phấn khởi mà buôn điện thoại nửa canh giờ với An Lâm.

Lúc trước, Đông Phương Tráng Thực đặt vùng đất Thương Huyết trong biển mây cách đại lục lơ lửng của Tiên Liên Đại không xa, sau đó chưa hề dọn đi.

"Đi đi, nhớ kỹ, phải lượng sức mà làm." Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, không ngăn đối phương lại, nhưng lo lắng trong mắt khó mà che giấu.

Trước mặt An Lâm xuất hiện một thế giới kỳ lạ, một thế giới bị thời gian niêm phong.

An Lâm sợ hết hồn, hắn chưa từng thấy Đông Phương Tráng Thực dùng giọng điệu này nói chuyện bao giờ, cũng cho đến bây giờ chưa bao giờ thấy hắn cầu xin người khác như thế này, nhất định chuyện đã chuyển biến cực xấu rồi.

Giống như bước vào một khung hình, An Lâm chỉ có thể dừng chân thưởng thức, lại không có cách nào can thiệp vào.

"An Lâm... Tôi thật sự không có cách nào, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, bây giờ thời gian bị bạo loạn, cậu là chàng trai có thể sáng tạo ra kỳ tích, cầu xin cậu... Cầu xin cậu đến xem một chút..." Giọng nói tuyệt vọng của Đông Phương Tráng Thực từ bùa truyền âm truyền đến.

Đột nhiên, bầu trời đổi thành màu đỏ.

An Lâm lần theo trí nhớ, xuyên qua đám người, muốn tìm y quán kia.

Thời gian của nơi này đã bị tách rời.

"Tiểu Lan, anh phải rời đi một chút, Đông Phương Tráng Thực cần anh." An Lâm đứng lên nói.

Ánh mắt trời sáng rõ, cành liễu đung đưa, chim chóc đậu trên cây, trên phố có người đi đường hối hả, tất cả đều tốt đẹp như vậy, yên tĩnh an bình.

Đáng tiếc, tất cả những thứ này đều bị thời gian cố định rồi.

Cho dù là sinh mệnh hay là vật chất, tất cả đều bị ngừng lại.

An Lâm hôn Hứa Tiểu Lan một cái, xé rách không gian, bay thẳng đến đại học Liên Hợp Tu Tiên.

Một trận trời đất quay cuồng mãnh liệt.

Hắn sử dụng Thuật Thầm Giám phá tan cấm chế, xuyên qua một cánh cửa không gian của đại lục.

Rất nhanh An Lâm đã tìm được nơi đó.

Người đi trên đường phố biến mất, hình ảnh tốt đẹp trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vô số thi thể bị tàn phá và máu tươi chảy xuôi đầy đất! Toàn bộ trở nên hoang vu rách nát, từng bộ từng bộ thi thể dữ tợn đau khổ trên mặt đất, im lặng kể rõ tội ác, giống như địa ngục Tu La.

An Lâm biến sắc, đây không phải là cảnh tượng lúc Hắc Thủ tộc giết hại dân trong thành sao?

Chẳng lẽ thời gian đình chỉ bị mất hiệu lực rồi sao?

Hắn bước càng nhanh hơn, lúc này cảnh tượng trước mắt lại bắt đầu thay đổi.

Thi thể trên mặt đất nhanh chóng thối rữa, vô số sâu giòi ngoi đầu ra, từng luồng khói đen bốc lên mờ mịt trên đường đi.

Một giây sau, thi thể thối rữa trên mặt đất biến mất, thay vào đó là xương trắng như tuyết.

An Lâm không nhịn được mà cảm thấy chóng mặt, nơi này thật kỳ quái, chẳng lẽ năng lượng của Thần Khí thời gian đã tiêu hao hết rồi à?

Cuối cùng hắn nhìn thấy y quán cách đó không xa, đang muốn đi vào.

Thế giới lại xảy ra biến hóa.

Hắn gật đầu một cái: "Vậy tôi phải làm gì?"

An Lâm nhìn thấy những sợi tơ màu đen bao vây lan tràn xung quanh thân thể Đông Phương Mộng Khiết, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Lực lượng trong người bị lấy sạch, hắn liền thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể mình để làm nguồn năng lượng duy trì.

Sắc mặt của Đông Phương Tráng Thực tái nhợt, không ngừng thôi thúc viên đá màu trắng trong tay.

"Bây giờ thế giới này bài xích Đông Phương Mộng Khiết, tôi sắp không kiên trì được rồi..."

"Bây giờ thời gian của tòa thành này rơi vào trạng thái bạo loạn không theo thứ tự rồi, nếu không phải Mộng Khiết được Hỗn Độn sinh mệnh hạch bảo vệ, cô sớm đã bị cô bé ngoài cửa thay thế rồi..."

An Lâm cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào y quán.

Đập vào mắt là cảnh tượng quen thuộc.

Một người mặc váy màu vàng nhạt, nụ cười dịu dàng, cô gái có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đang bốc thuốc, cảnh đẹp ý vui. Nhưng tất cả động tác đều cố định, giống như là một bức tranh tuyệt đẹp.

Một người đàn ông trung niên đang liều hết sức thôi thúc viên đá màu trắng trong tay, vô số sợi tơ màu đen xuất hiện bên trên hư không của Đông Phương Mộng Khiết, chậm rãi lan tràn quanh người cô, hiện ra thật đột ngột trong thế giới đang đứng im này.

"An Lâm đạo hữu, rốt cuộc cậu đến rồi!" Giọng nói khàn khàn của Đông Phương Tráng Thực vang lên.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" An Lâm phát hiện trạng thái của Đông Phương Tráng Thực không tốt.

Chính xác mà nói, lực lượng của Đông Phương Tráng Thực bây giờ đang ở trạng thái tiêu hao, dường như thân thể bị khoét rỗng, nhưng dù vậy, hắn vẫn điên cuồng dùng sức mạnh để thôi thúc viên đá màu trắng kia.

"Tôi sử dụng Nguyên Thạch thời gian, truyền một lượng lớn lực lượng thời gian vào tòa thành này, muốn nhất cổ tác khí, một lần hành động thúc giục thời gian vận chuyển, không nghĩ đến lại dẫn đến phản phệ của thế giới này..."

*Nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Nếu như ngoài cửa là Đông Phương Mộng Khiết, vậy ở trong cửa là...

Đột nhiên, một ý nghĩ nổ tung trong não! Cô bé này rất giống Đông Phương Mộng Khiết! Chẳng lẽ là bộ dạng khi cô ấy còn bé sao?!

An Lâm đưa mắt nhìn cô bé ngoài cửa kia, nhìn khuôn mặt của cô, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Hắn đang muốn đi vào, bước chân lại miễn cưỡng dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.

An Lâm giật nảy mình, là y quán này rồi!

Thành thị hoang vu lại biến thành bộ dạng hoàn hảo như lúc đầu, trời trong gió nhẹ, vô số người đi đường trò chuyện với nhau, ven đường có tiểu nhị của cửa hàng hoặc đang gào to hoặc đàng cười hỏi chào khách khứa. Một cô gái mặc váy màu vàng nhạt, liếm một chiếc kẹo hồ lô đường, đứng ngoài cửa y quán nhìn vào bên trong.

"Tôi sao biết, An Lâm, cứu mạng." Đông Phương Tráng Thực bất lực kêu lên.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận