Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 172: Giao dịch thành công

"Thật sự quá hoàn mỹ rồi!"

Giáo sư Dương kinh ngạc thốt lên một tiếng, ôm chặt lấy người máy đang đứng trên mặt đất.

Gương mặt hạnh phúc và say mê cứ như ôm đang một đại mỹ nhân vậy.

An Lâm và Tô Thiển Vân bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, giáo sư Dương chín chắn và thận trọng trước đây đã đi đâu mất rồi, sao bây giờ nhìn cứ như tên biến thái vậy.

Sau khi ôm người máy một lúc lâu, giáo sư Dương bắt đầu định thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm, kích động mở miệng nói: "Bạn nhỏ An Lâm, người máy tuyệt như thế, cậu làm thế nào mà có được vậy?"

An Lâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Liên quan đếnviệc này, tôi có thể không nói không?"

Giáo sư Dương nghe xong liền gật gật đầu, không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.

Máy móc hoàn mỹ như vậy, để chế tạo ra được thứ này thì trình độ khoa học kỹ thuật đang nắm giữ chắc chắn đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng ông thật ra đã có một suy đoán.

Hắn biết nguồn năng lượng của người máy không phải là thứ gì đó tầm thường, muốn tạo ra tất nhiên phải trả cái giá cực lớn, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Giáo sư Dương lắc đầu, cười nhẹ rồi nói: "Không cần tiền, tôi chỉ muốn cậu để người máy này ở chỗ tôi, để tôi nghiên cứu ba ngày. Sau ba ngày, tôi sẽ trả lại cả người máy lẫn nguồn năng lượng!"

Giáo sư Dương đẩy gọng kính đang toát ra ánh sáng tri thức lên, ánh mắt sốt sắng mở miệng nói: "Trọng điểm tạo thành của nguồn năng lượng nòng cốt là sự hấp thu và chuyển đổi của năng lượng, cùng với sự gắn kết linh hồn tâm ý tương thông giữa chủ nhân và tạo vật. Cậu tìm tôi xem như là tìm đúng người rồi. Trong giới Cửu Châu rộng lớn này, e rằng cũng chỉ có tôi mới có thể giúp cậu chế tạo ra được một nguồn năng lượng thích hợp."

An Lâm có chút ngập ngừng: "Ba trăm ngàn linh thạch?"

Trong những thông tin mà hắn thu thập được thì không có thông tin gì liên quan đến cách thức chế tạo nguồn năng lượng của người máy. Vì vậy cho dù có người máy này thì cũng không thể sử dụng được.

"Vậy được, nhưng ông phải giúp tôi tạo ra hai nguồn năng lượng." An Lâm gật đầu, đưa ra thêm một yêu cầu.

"Người máy của cậu hình như không có nguồn năng lượng." Giáo sư Dương nhìn vào vật hình tròn ở trung tâm của người máy gundam, mở miệng nói.

An Lâm chớp chớp mắt: "Cái ông muốn là kỹ thuật?"

Chính vì như vậy hắn mới quyết định đem thứ này ra trước mặt giáo sư Dương, xem thử đối với một nhà khoa học đã có kinh nghiệm nghiên cứu thì có biện pháp giải quyết hay không.

An Lâm gật đầu, kích động nói: "Đúng vậy, bộ phận nòng cốt của người máy này là Bách Thú Dung Đan, có thể khiến cho sức mạnh của khoa học kỹ thuật và sức mạnh của huyết mạch dung hòa với nhau một cách hoàn mỹ. Nhưng liên quan đến việc nguồn năng lượng của bộ phận nòng cốt này được chế tạo thế nào thì đầu óc tôi cũng thật sự mơ hồ."

Giáo sư Dương giơ ba ngón tay lên.

Giáo sư Dương sững người lại: "Sao vậy, cậu muốn một làm thêm một cái để dự bị à?"

"Thật sao? Vậy tôi phải trả thù lao thế nào!?" An Lâm nghe xong thì vui vẻ, kích động nói.

An Lâm lắc đầu: "Không phải, bởi vì tôi có hai người máy như thế này. Nhưng ông đã nói như thế... thì tôi muốn làm bốn nguồn năng lượng luôn, đề phòng vẫn hơn."

"Thông minh đấy..." Giáo sư Dương điềm đạm cười, tiếp tục mở miệng nói, "Không sai, mặc dù tôi nghiên cứu rất sâu về việc chế tạo máy móc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người máy hoàn mỹ như vậy. Tôi hy vọng thông qua việc tìm hiểu trong ba ngày này có thể học được một kiến thức mới."

Dù sao thì việc này đối với hắn mà nói cũng không tổn thất gì, còn bớt đi một khoản tiền lớn, đối với hắn mà nói thì thật sự vẫn rất tốt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, An Lâm cảm thấy Tô Thiển Vân hình như biết cách nói chuyện hơn so với trước đây rồi, hơn nữa còn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nhìn xem, ngay cả khen hắn cũng có trình độ như vậy!

"Thật không hổ danh là nhà khoa học. Thật là tuyệt vời, thậm chí ngay cả nguồn năng lượng cũng có thể tạo ra." An Lâm vô cùng vui mừng, vừa đi vừa khen ngợi.

Vì vậy, An Lâm đối với chuyện này khen không dứt lời, ăn nhiều đến mức no căng cả bụng.

Cứ như vậy, An Lâm và giáo sư Dương hoàn tất giao dịch.

An Lâm nhìn thấy người máy gundam của mình bị giáo sư Dương tách rời thành từng mảnh từng mảnh, lập tức trợn mắt ngoác mồm.

Giáo sư Dương nghe xong chỉ muốn thổ huyết: "Cậu cho rằng tạo ra nguồn năng lượng không cần tiền sao, chi phí nói ra sẽ hù chết cậu đó! Chỉ làm hai cái, không thể làm nhiều hơn nữa!!"

An Lâm trừng mắt nhìn hàng trăm ngàn linh kiện vụn rải rác khắpmặt đất, hít sâu một hơi: "Ông chắc chắn có thể phục hồi lại hình dáng ban đầu chứ?"

Giáo sư Dương ngước mắt lên rồi mở miệng nói: "Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao, tôi đang làm nghiên cứu chuyên sâu."

"Giáo sư Dương, ông đang làm gì vậy!?" An Lâm hoảng hốt, giống như nhìn thấy bạn đồng hành của chính mình bị người khác đập vỡ vậy.

Hắn để lại một chút tinh huyết ở phòng nghiên cứu để làm nguyên liệu gắn kết linh hồntâm ý tương thông của nguồn năng lượng, sau đó thì cùng Tô Thiển Vân rời khỏi với tâm trạng hài lòng, tiếp tục cuộc du ngoạn.

Đại Bạch làm chó con một ngày, thấy mỹ thực đầy bàn thì liền biến trở lại thành một con chó to lớn, không vì cái gì khác, chỉ là để ăn được nhiều hơn một chút.

Cứ như vậy, một ngày hạnh phúc mỹ mãn trôi qua.

Ngày hôm sau, An Lâm cùng Tô Thiển Vân lại tới phòng nghiên cứu của giáo sư Dương một lần nữa.

Tô Thiển Vân hé miệng nở nụ cười: "Bạn học An Lâm cũng rất giỏi mà, lại còn có thể lấy ra một người máy hoàn mỹ như vậy. Dáng vẻ thất lễ vừa rồi của giáo sư Dương là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy."

Mỹ thực trong cung không chỉ sắc hương vị đều tuyệt vời, mà còn cho thêm không ít những linh vật rừng núi ở bên trong, vừa ngon miệng lại vô tình có thể khiến cho cơ thể thêm cường tráng, tăng thêm tu vi.

Buổi tối, An Lâm và Đại Bạch đượcđánh chén một bữa no nê các món ăn ngon của hoàng cung Thanh Mộc.

Hai người tiếp tục dạo chơi xung quanh, ngoại trừ khu vực cấm của hoàng cung không vào thì những nơi thú vị khác trên căn bản đều đã dạo chơi một vòng.

Giáo sư Dương điềm đạm nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Xin yên tâm, đây là chuyên ngành của tôi!"

An Lâm thật sự không đành lòng nhìn tiếp, kéo Tô Thiển Vân đi ra ngoài, trơ mắt nhìn bảo bối của mình bị tháo gỡ thành từng mảnh từng mảnh linh kiện, thật sự rất đau long, rất lo lắng!

Bây giờ chỉ có thể cầu khẩn giáo sư Dương của giới Tu Tiên này nghiêm túc và có trách nhiệm một chút, đừng giống như một số chuyên gia rởm ở Hoa Quốc vậy.

Hắn đi ra bên ngoài, đột nhiên nghe thấy một âm thanh thỏ thẻ truyền đến bên tai: "Cậu... tay..."

An Lâm trừng mắt nhìn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô gái trước mặt đang dần ửng đỏ, lại cảm thấy tay mình đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp và mềm như không xương, sợ đến lập tức buông tay ra: "A, xin lỗi, tôi nhất thời kích động quá..."

"Không... không sao." Tô Thiển Vân lắc lắc đầu, tâm trạng dần trở lại bình thường, cô nói khẽ: "Chị Hằng Nga nói rồi, nắm tay con trai sẽ không mang thai đâu, hôn môi mới có thể mang thai."

An Lâm nghe xong câu này thì sững người tại chỗ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Hôn môi sẽ mang thai?

Chị Hằng Nga dạy Tô Thiển Vân như thế cũng được sao!?

Nhưng hắn cũng không dám phổ cập kiến thức sinh lý chính xác cho Tô Thiển Vân.

Cách thức tìm đường chết này, thật sự sẽ bị chị Hằng Nga đập chết!

Trên đường trở về, An Lâm lại gặp một người con trai ăn mặc sang trọng, trông vô cùng đẹp trai.

"Nhị hoàng huynh, anh định đi đâu thế?" Tô Thiển Vân vừa cười vừa chào hỏi người con trai kia.

An Lâm chợt nhớ ra Tô Thiển Vân có hai anh trai, theo thứ tự là Tô Cốc và Tô Tín. Người con trai trước mặt này xem ra chính là Tô Tín, anh hai của cô ấy rồi.

Chẳng lẽ... Tô Tín này lại có hứng thú với hắn?

An Lâm vừa nhìn thấy hắn, liền có một loại cảm giác vô cùng ái mộ. Dùng từ tuyệt mỹ để miêu tả hắn, thật sự rất chính xác!

Nên nói rằng không hổ là hai anh em, gen di truyền thật tốt...

Tô Tín xoay người, thấy có người tới, trên gương mặt vốn dĩ đã đẹp trai lập tức lộ ra nụ cười đầy mê hoặc: "Hôm nay đại sư kiếm đạo Khương Nhã Nam tới hoàng cung giảng bài, anh đang muốn qua đó để xin thỉnh giáo một chút, em có hứng thú đi xem không?"

Tô Thiển Vân nghe xong ánh mắt liền sáng ngời: "Được đấy, thật ra em cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với việc luyện kiếm."

Tô Tín gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt về phía An Lâm, hiếu kỳ hỏi: "Vị đạo hữu này là...?"

Tô Thiển Vân đờ người ra rồi vỗ lên trán một cái, có chút áy náy nói: "Dạ, cậu ấy là bạn học cùng lớp của em, tên là An Lâm; người này chính là hoàng huynh của tôi, Tô Tín."

Qua lời giới thiệu của Tô Thiển Vân, hai người An Lâm và Tô Tín chào hỏi lẫn nhau rồi ba người cùng bắt đầu đi.

Sau đó, Tô Tín thỉnh thoảng nhìn về phía An Lâm, lộ ra vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.

Ánh mắt này nhìn chăm chú đến mức An Lâm có chút không thoải mái. Hắn hiểu biết sâu rộng, không khỏi nảy sinh ra một số suy đoán không hay nào đó.

Nước da của Tô Tín trắng nõn, dung mạo vô cùng tuấn tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận