Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1746: Suy nghĩ viển vông

An Lâm bị đánh thành hai An Lâm, một người vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, vô cùng rõ ràng. Một người là do thần hồn màu lam tạo thành, trôi nổi trên không trung.

Hai An Lâm đều trợn mắt há hốc mồm.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Đồng thời có hai thân thể giống nhau.

Rõ ràng là một người, lại có thể có hai tầm nhìn và cảm quan hoàn toàn độc lập.

Thân thể của An Lâm vẫn ở tại chỗ, đầy đủ năm giác quan, đủ năng lực.

Nhưng thần hồn của hắn đã rời khỏi thân thể, không phải đơn giản khuếch tán thần thức, mà là thực sự xuất nguyên thần ra, nắm giữ một tầm nhìn độc đáo của thần hồn.

Cơ thể của An Lâm không khác biệt lắm với trạng thái bình thường, chỉ là không thể phóng hệ pháp thuật của thần hồn, tương đương với thần hồn rơi vào trạng thái ngủ say, năng lực chiến đấu không chịu ảnh hưởng gì.

An Lâm phát hiện trạng thái của hắn lúc này, có thể dùng năng lực thần hồn, dễ dàng bóp nát một thần hồn của Hư Linh tộc, giống như hắn cũng chi phối thần hồn, là chi phối thế giới này!

Điều này cho thấy hiện tại An Lâm có thể triển khai gấp hai lần năng lực so với trước kia. Thậm chí, thân xác An Lâm và thần hồn An Lâm liên thủ lại còn có thể sản sinh hiệu quả một cộng một lớn hơn hai!

Không chỉ có như thế, còn có một điều quan trọng nhất.

Điều này có ý nghĩa gì?

Thần hồn của An Lâm dễ dàng đi xuyên qua đồi núi hang động, bay lên bầu trời quan sát quang cảnh bí mật này, vốn cảm thấy kỳ lạ, cảm giác cực kỳ không hài hòa, nay lại giống như thế giới thần tiên.

Thần hồn của A Lâm trở lại bên cạnh thân xác, sau đó cẩn thận hòa vào làm một.

Thần hồn của An Lâm rơi vào trạng thái rất kỳ dị, cảm giác cực kỳ minh mẫn đối với hồn lực và tâm linh, cũng cực kỳ mẫn cảm với hơi thở của sinh linh, hơn nữa lại nhẹ nhàng bay trên không trung, không bị gò bó, như thể thoát khỏi mọi ràng buộc, tách rời khỏi vạn vật.

An Lâm rất phấn khích, thu hoạch lần này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng! Sinh mệnh hoàn toàn lột xác, linh hồn và thể xác tách biệt, nhất tâm nhị dụng, phối hợp hoàn mỹ, đây mới thật là lần lột xác vĩ đại!

Từng đường linh khí như tơ lụa đan xen phiêu đãng trong không trung, như tiên nữ nhảy múa trên trời cao, tràn ngập sắc thái rực rỡ. Linh hồn của các loại sinh linh đang tỏa sáng như những ánh sao đẹp nhất, khiến An Lâm như đang nằm trong biển sao kỳ diệu, trông thật thoải mái và đẹp đẽ.

Thế giới hắn nhìn thấy cũng rực rỡ xán lạn hơn lúc trước.

Thần hồn của An Lâm lúc này có thể phát ra năng lực đáng sợ khác thường, hơn nữa lại có giá trị riêng với xác thịt của An Lâm, hai hướng khác biệt.

"Phù phù phù..." Hắn thở hổn hển một chút, trong mắt thấy được sự phấn khích và mệt mỏi, rõ ràng đã trải qua một trải nghiệm tu hành rất đặc biệt.

Thân thể thần hồn của An Lâm, giờ đây đã ngập tràn cảm giác năng lực.

Linh Tổ thấy thế cười ha ha nói: "Không sao, lần đầu đều như vậy, tuy rất dễ chịu nhưng cực kỳ mệt mỏi. Sau thời điểm xuất thần hồn, cần điều chỉnh nhiều tư thế và nhịp điệu hô hấp, sau vài lần có thể quen."

Sau khi vùng vẫy trên không trung một vòng.

Ý thức vù vù một hồi, An Lâm lại trở về là An Lâm ban đầu.

Linh Tổ lại như không quen với cảnh sinh ly tử biệt, đưa mắt nhìn sang Huyết Tổ, đầu ngón tay lóe lên từng luồng ánh sáng trắng, cười nói: "Huyết lão ca, không nghĩ tới, sau khi ngươi trọng sinh vẫn phải dựa vào kiến thức của ta..."

"Đừng làm ồn, đại nghiệp truyền thừa đã chấm dứt tốt đẹp, sau này ngươi được tự do", Linh Tổ vui tươi nói, "Linh Cơ quay về đại lục Thái Sơ vẫn cần An Lâm phải quan tâm một chút. Sau này có thể nhận An Lâm làm chủ, cũng có thể nhận sinh linh khác làm chủ, tóm lại cần đối xử thật tốt với chính mình."

Đùng!

"Được rồi, được rồi", Linh Tổ khoát tay, "Ngươi không cần khách sáo với ta, sau này thay ta chăm sóc Linh Cơ và Huyết lão ca thật tốt là được."

Sự kế thừa lần này, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

An Lâm nghe lời Linh Tổ nói, thấy được khá nhiều lợi ích, kính cẩn hành lễ lần nữa: "Vãn bối An Lâm, cảm ơn Linh Tổ ban cho kế thừa, ân đức lớn này, nhất định khắc ghi trong lòng suốt đời!"

Chẳng biết tại sao, nó nhớ tới thời gian lúc trước hai người cùng nhau ngâm cứu tại phòng thí nghiệm. Bọn họ có thể tranh cãi mấy ngày đêm vì một thí nghiệm, cũng có thể vì một sự đột phá mà vui vẻ thật lâu. Bọn họ từng nâng ly cười nói, thảo luận nghiên cứu tương lai, cũng vì một sự thất bại, thất lạc nhau thật lâu.

Vẻ mặt Huyết Manh Manh có chút ngây ngốc, giống như chưa lấy lại tinh thần khi bị lượng lớn tri thức của Linh Tổ xung kích. Hơn nửa những kiến thức này nó đều quen thuộc, rất nhiều tri thức ra đời là do hắn và Linh Tổ cùng nhau nghiên cứu.

Rất nhanh, ánh sáng đã dần ảm đạm, mà thân hình của Linh Tổ cũng ngày càng mờ đi.

"An Lâm chăm sóc tôi? Tôi đâu cần hắn trông nom?" Linh Cơ tức giận nói.

Thông tin to lớn được bao quanh bởi hồn lực, ngang ngược dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Huyết Manh Manh.

Ánh sáng trong khoảnh khắc đó, không thứ gì trên thế gian có thể sánh được.

An Lâm và Linh Cơ đều nhìn tới ngây ngẩn, trong nháy mắt cũng bị chinh phục vởi hồn lực tối cao đó.

"Chủ nhân..." Linh Cơ nghĩ Linh Tổ đã muốn rời đi vĩnh viễn, hốc mắt đã đỏ hoe.

Đầu ngón tay của Linh Tổ phóng ra ánh sáng trắng rực rỡ, chỉ lên trán của Huyết Manh Manh: "Tiếp nhận tốt, tất cả tri thức cuộc đời này của ta, tất cả mọi thứ của ta."

Linh Tổ cười cười không nói, hai cánh phượng hoàng khẽ đập, cơ thể bắt đầu bay về phướng Huyết Manh Manh.

Huyết Manh Manh nhe răng, hừ lạnh nói: "Nhìn ngươi đắc ý kìa, kiến thức của ngươi cuối cùng có tác dụng không vẫn chưa chắc đâu."

Thời gian bọn họ chung đụng luôn luôn yên ả, không hề ầm ầm dậy sóng, nhưng lại tốt đẹp đơn thuần, như nước chảy thật lâu, mãi tới khi trở thành một bờ sông vĩnh hằng, đã trở thành một phần của sinh mệnh. Mỗi một lần nhớ lại quãng thời gian đó đều không kìm được mà cười một tiếng.

"Thế nào, kiến thức của ta, có gợi ý gì cho ngươi không?" Linh Tổ cười hỏi.

Huyết Manh Manh mỉm cười gật đầu: "Gợi ý rất lớn, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy ngươi đáng tin như vậy."

Thân hình Linh Tổ càng ngày càng mờ ảo, gần như không thể nhìn, hồn lực cũng như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

Huyết Manh Manh mở miệng, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt xuống, quan hệ của bọn họ đã không cần nói cảm ơn rồi.

"Bạn chí thân của ta, đây là chuyện cuối cùng có thể làm cho ngươi rồi, mong ngươi có thể luyện lại thể thần hồn, có được sinh mạng mới..." Tiếng nói của Linh Tổ yếu ớt, lúc có lúc không.

Huyết Manh Manh gật đầu: "Tạm biệt, bạn thân nhất của ta."

"Tạm biệt." Linh Tổ nói.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Thời gian dường như trở lại thật lâu về trước.

Ánh mắt của thiếu niên đầu rồng mông lung buồn ngủ, bỗng nhiên thấy thanh niên áo trắng lén dùng máu vẽ lên gương mặt mình, trên mặt thanh niên áo trắng vẫn còn nụ cười ranh mãnh.

Thiếu niên đầu rồng tức giận cầm một lọ dung dịch đuổi theo thanh niên áo trắng.

Hai người đuổi bắt từ phòng thí nghiệm tới núi Linh giới, đùa giỡn suốt đường, vui cười tức giận mắng nhau, thanh xuân dào dạt, giống như có vô hạn khả năng.

Đi cả một đời, bỗng nhiên quay đầu, tỉnh lại vẫn là thiếu niên.

Linh Tổ hoàn toàn biến mất.

Hoặc là hoàn toàn chết.

Huyết Manh Manh tới ngồi ngay ngắn trước di thể không chút sức sống, muốn mang thi thể đi, nhưng tay hơi dừng lại, lơ lửng giữa trời, đột nhiên bỏ qua ý nghĩ kia.

"Thôi được, ở đây nhé, rất tốt." Huyết Manh Manh cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận