Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1750: Người nằm ngoài dự liệu nhất

Cơ thể của Địa Uyên Đại Đế bị Liễu Thiên Huyễn chém một nhát đứt thành hai nửa. Từ miệng vết thương khổng lồ, khí lạnh với sức mạnh khủng bố nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, dường như muốn đóng băng toàn bộ cơ thể nó.

Sau khi Địa Uyên Đại Đế nghe thấy Liễu thiên Huyễn nói muốn lấy mạng mình thì vô cùng kinh hãi, đây là nỗi nhục mà từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải trải qua. Đường đường là kẻ đạt cảnh giới siêu cấp – đại năng Hợp Đạo mà lại bị một tu sĩ ở cảnh giới Phản Hư đánh trọng thương, quả thật không biết giấu mặt vào đâu.

Khi Liễu Thiên Huyễn xông đến tấn công Địa Uyên Đại Đế, toàn thân cô toát ra sát khí kinh người cùng với kiếm phong sắc bén kết hợp với nhau tạo thành sát chiêu có uy lực đáng sợ không thể khinh thường.

"Thật không thể tin nổi, một tu sĩ ở cảnh giới Phản Hư sao lại có thể có được sức mạnh kinh khủng như thế, sao có thể phát động ra được chiêu kiếm mạnh mẽ đến vậy?"

Sắc mặt Địa Uyên Đại Đế trắng bệch, nó muốn phản kháng, muốn giết chết đối phương, thế nhưng giờ phút này cơ thể đầy thương tích của nó đang dần dần bị đóng băng, bị cái lạnh ăn mòn, không thể nào động đậy được nên không có cách nào tránh được nhát kiếm thứ hai của Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn đánh ra sát chiêu thứ hai nhanh như chớp, căn bản không để cho đối phương có cơ hội đánh trả. Mấy chiêu thức này cô vốn định để dành đến khi Địa Uyên Đại Đế bị thương nặng mới sử dụng, nhưng bây giờ rõ ràng không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, cô đành phải sử dụng thôi. Cô mong rằng Địa Uyên Đại Đế sẽ yếu hơn so với tưởng tượng của cô một chút, như vậy thì cô mới có thể giết được kẻ thù cuối cùng của mình.

Liễu Thiên Huyễn biết có Khô Lâu Thôn Thần ở đây thì cô cũng không thể sống mà rời khỏi Linh Giới được, nên cô quyết định liều mạng giết kẻ thù.

Sức mạnh của thần kiếm lúc này đã đạt đến giới hạn cao nhất. Khí huyết cũng bùng cháy đạt đến giới hạn cao nhất, có thể thấy được hiện giờ cô đang ở trong trạng thái sức mạnh đạt đến mức cao nhất.

Đao kiếm va chạm giải phóng ra sức mạnh kinh khủng khiến cho vạn vật xung quanh trăm dặm bắt đầu rung chuyển, ngay sau đó xảy ra một trận nổ kinh thiên động địa. Ở trung tâm của trận nổ, hai vệt màu xanh và màu đỏ điên cuồng chém nhau, mặt đất tan nát, cả không trung được nhuộm một màu đỏ rực. Người không biết còn tưởng là đại năng siêu cấp ở cảnh giới Hợp Đạo đang giao đấu với nhau.

Khuôn mặt của Thôn Thần Khô Lâu ngập tràn kinh ngạc, mặc dù không bị thương nhưng một chiêu kiếm này thật sự ẩn chứa sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của nó.

Liễu Thiên Huyễn đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào chiêu kiếm này, có thể thấy được uy lực của chiêu kiếm sớm đã vượt qua kẻ đạt đến cảnh giới Hợp Đạo.

"Ta đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Hợp Đạo, thật không ngờ lại bị một tiểu bối ở cảnh giới Phản Hư dùng kiếm đánh bay như thế này."

Điều cô muốn chính là chỉ một nhát kiếm là có thể lập tức giết chết Địa Uyên Đại Đế tại chỗ luôn.

Khô Lâu Thôn Thần đã đề cao cảnh giác, không còn khinh thường Liễu Thiên Huyễn nữa.

"Chết đi!!!"

Thấy vậy, trong lòng Địa Uyên Đại Đế cũng có chút sợ hãi, may mà chiêu kiếm vừa rồi không chém vào người nó, bằng không nếu nó không chết thì cũng bị thương nặng, thậm chí còn tổn hại đến nguyên khí.

Khuôn mặt Địa Uyên Đại Đế tràn ngập nỗi sợ hãi, nó có thể cảm nhận được uy lực, hận ý sâu sắc muốn lấy mạng nó trong chiêu kiếm của Liễu Thiên Huyễn. Cô gái trước mắt này thật sự muốn lấy mạng nó nên khi ra chiêu rất mạnh mẽ và dứt khoát.

Tiếng hét trong trẻo của Liễu Thiên Huyễn vang lên. Ngay lập tức tay cầm thần kiếm tuyệt thế vung lên, mạnh mẽ chém một nhát như muốn xuyên thủng cả bầu trời. Sức mạnh hủy thiên diệt địa lan rộng ra phạm vi xung quanh đến hàng trăm dặm.

Khô Lâu Thôn Thần bị kiếm khí mạnh mẽ đẩy lùi về phía sau vài trăm mét, Liễu Thiên Huyễn cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, bị đánh phun ra cả máu bay ngược về phía sau, suýt nữa không đứng vững.

"Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi, sao lại thế này?"

Thần kiếm nhanh như chớp chém nát vụn cơ thể của Địa Uyên Đại Đế. Đột nhiên một thanh đao màu đỏ như máu bỗng xuất hiện ngay phía trước cơ thể Địa Uyên Đại Đế. Quả nhiên là Khô Lâu Thôn Thần đến.

Liễu Thiên Huyễn nằm trên cái hố, nước mắt vòng quanh, trên mặt tràn đầy vẻ không cam tâm.

"Có điều, Liễu Thiên Huyễn ngươi quá nóng vội rồi, nếu không với tài năng thiên phú như ngươi, đột phá đến cảnh giới mới thì có lẽ cơ hội báo thù thành công sẽ cao hơn nhiều đấy. Đáng tiếc hôm nay ngươi đã rơi vào tay ta ha ha... ha ha... tự tay ta có thể giết được một cao thủ dùng kiếm mới là điều khiến ta vui vẻ nhất."

Dứt lời, Thôn Thần Khô Lâu lại tiếp tục vung đao chém Liễu Thiên Huyễn. Bầu trời rộng lớn dường như bị thanh đao của Thôn Thần Khổ Lâu chẻ làm đôi. Lúc này, Liễu Thiên Huyễn gần như đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn cố gắng rút kiếm ra ngăn cản. Cuối cùng vẫn không địch lại được sức mạnh của Huyết Đao. Thần uy của Huyết Đao phóng đến chém vào mặt đất, tạo thành một cái hố khổng lồ trên mặt đất.

"Để ta giết con đàn bà thối này, dám làm ta bị thương, ta sẽ khiến ngươi phải chịu đựng nỗi giày vò kinh khủng nhất, cho đến khi ngươi chết mới thôi."

"Chẳng nhẽ mình cứ như thế chết ở chỗ này sao?"

Hàng loạt binh khí đen nhánh từ trên trời lao xuống đâm vào người cô gái đang nằm co ro trên mặt đất.

Rõ ràng cô đã sử dụng toàn bộ sức lực vào tuyệt chiêu của mình để nghênh chiến kẻ thù nhưng kết quả thì sao? Sau lưng của kẻ thù còn có kẻ mạnh hơn, muốn giết nó quả thật còn phải xem vận may đến đâu.

"Để xem ai dám động đến một sợi tóc của Huyễn Huyễn?"

Nếu Khô Lâu Thôn Thần không nhúng tay vào, cô lợi dụng ý nghĩ khinh địch của Địa Uyên Đại Đế có lẽ đã giết được nó rồi. Ông trời thật biết trêu ngươi con người mà.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng bật ra câu nói mà nhiều năm nay cô không nhắc tới:

Liễu Thiên Huyễn nhìn bóng lưng quen thuộc trước mặt, ngẩn cả người ra, không dám tin vào mắt mình. Khí thế ương ngạnh, quật cường dường như tan biến, lúc này hai mắt cô bỗng đỏ ngầu, nước mắt vòng quanh. Cô mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng dường như mọi lời nói đều bị nghẹn lại trong họng không thốt ra được.

Giọng nói trầm thấp vang lên. Ông ta như một cây tùng vững chãi đứng chắn phía trước cô gái, tay cầm kiếm nhìn thẳng vào hai kẻ có cảnh giới Hợp Đạo.

Liễu Thiên Huyễn nắm chắc kiếm Băng Hồng, thân thể nằm co ro, khóe miệng rỉ máu, quần áo đã nhuộm đỏ màu máu. Lúc này ngay cả đứng dậy cô cũng không thể đứng dậy nổi, trong lòng đau đớn nghĩ:

Liễu Thiên Huyễn mắt nhìn đao kiếm đang từ trên trời rơi xuống người mình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn không rõ là cảm giác gì, đau khổ có, không cam tâm cũng có. Lúc này trong lòng bỗng cảm thấy không muốn rời xa thế giới này.

Đột nhiên có một bóng trắng thần thái bất phàm xuất hiện, bình tĩnh đứng ngay phía trước cơ thể cô, tay áo phấp phới trong gió. Người ấy vừa xuất hiện, cả không trung ngay lập tức yên tĩnh lạ thường.

Đối mặt với binh khí đang ầm ầm lao đến, người đàn ông này không hề sợ hãi, nhẹ nhàng vung kiếm đã có thể phá tan mọi công kích. Ngay cả Địa Uyên Đại Đế mạnh như vậy cũng bị ông ta đánh cho bật ngửa về phía sau.

Cô không sợ chết mà chỉ nuối tiếc duy nhất một điều là không thể báo thù cho mẹ.

"Ha ha... ha ha... một chiêu này của ta không tổn thương đến thân thể da thịt của ngươi nhưng có thể làm tổn thương nguyên thần của ngươi, dù sao ta vẫn muốn lấy cơ thể của ngươi về để luyện hồn thi. Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ cực độ."

Thân thể bị kiếm Băng Hồng chém làm đôi giờ đã hợp lại rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn một lớp băng sương bao phủ. Các xúc tu đen nhánh của nó lần lượt biến thành kiếm sắc, đại đao, trường mâu, đủ loại hình thù, đồng loạt chém về phía cô gái đang nằm bất động.

Địa Uyên Đại Đế cười lạnh nói.

"Cha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận