Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1752: Cuộc chiến của cả hai cha con

Người tới chính là cha của Liễu Thiên Huyễn, tông chủ của Thiên Kiếm tông – Liễu Minh Hiên.

Liễu Thiên Huyễn không ngờ rằng cha mình lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này. Ngay khi cha cô đứng trước mặt cô thì cô đã biết ông đến đây với mục đích gì. Đúng vậy hai người họ đến đây đều vì một mục đích duy nhất, chính là báo thù.

"Liễu Minh Hiên, thật không ngờ rằng ngươi đường đường là tông chủ của một môn phái mà lại dám không màng nguy hiểm xông vào Linh Giới."

Địa Uyên Đại Đế có chút kiêng kị nói.

"Ha ha... ha ha... Như thế không phải vừa đúng lúc sao? Một kiếm tiên ở trung cấp Hợp Đạo mà thôi, có gì mà phải sợ! Hôm nay cha lẫn con ta đều ở đây rồi, càng tiện cho ta một lần quăng lưới thu gọn cả đám các người, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Khô Lâu Thôn Thần nắm chặt Huyết Hồng Đao, khí thế dâng trào, cười một cách tàn nhẫn.

Khô Lâu Thôn Thần là một trong những kẻ mạnh nhất ở vực Hư Linh nên tỏ ra coi thường Liễu Minh Hiên, đừng nói chỉ có một Liễu Minh Hiên đến mà kể cả có hai Liễu Minh Hiên đến thì nó cũng không sợ.

Liễu Minh Hiên lấy ra một viên đan dược, nó vừa xuất hiện thì ánh sáng màu xanh liền lập tức lan ra toàn bộ không trung, ánh sáng ấy đi đến đâu, vạn vật sinh linh lập tức được hồi sinh. Nhờ thần lực của viên đan dược mà cả một chiến trường đổ nát, hoang tàn trong phút chốc đã được hồi sinh, hoa cỏ nhiều màu sắc dần xanh tươi trở lại. Đây chắc chắn là một loại thần đan có giá trị lớn đến không đếm được.

"Ta sẽ báo thù cho Thu Hồng. Còn con, ngay lập tức rời khỏi đây cho ta."

"Muốn trốn ư? Ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!"

"Tại sao con không thể đến đây? Nếu bây giờ con không báo thù cho mẹ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

Liễu Thiên Huyễn ngồi ngẩn người nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Liễu Thiên Huyễn muốn từ chối nhưng bị Liễu Minh Hiên mạnh mẽ ép nuốt viên đan dược kia. Nuốt xong viên thần đan ấy, các vết thương và nguyên khí của Liễu Thiên Huyễn đều hồi phục nhanh chóng.

Thôn Thần Khô Lâu vừa mới có ý định dùng đao đánh rớt lưỡi kiếm kia thì Liễu Minh Hiên bỗng nhiên thay đổi trận pháp:

Liễu Minh Hiên không chút do dự nhét viên thần đan vào miệng Liễu Thiên Huyễn.

Khô Lâu Thôn Thần cầm đao chém về phía Liễu Minh Hiên.

"Con không nên đến đây." Liễu Minh Hiên nói.

"Con không... A..."

Liễu Minh Hiên kiên quyết nói.

Kiếm khí vàng óng lúc trước vẫn còn cuồn cuộn sát khí, nhưng trong nháy mắt đã biến thành những vệt sáng giải phóng ra sức mạnh khổng lồ bao xung quanh Khô Lâu Thôn Thần.

Mắt Liễu Thiên Huyễn đỏ ngầu, cô lớn tiếng nói.

"Cái gì?"

Toàn thân Liễu Minh Hiên bộc phát ra một nguồn sức mạnh kinh thiên động địa, mặt đất trong bán kính mấy trăm dặm trong nháy mắt bị chém nát vụn. Ông vùng thần kiếm lên trời, lưỡi kiếm phát ra ánh kim quang chói lóa. Vô số vệt kiếm khí màu vàng óng không ngừng phóng lên trời, xé rách không trung. Thanh kiếm như một con rồng vàng khổng lồ trồi lên từ mặt biển, chiếu sáng cả bầu trời. Mỗi một chiêu kiếm của ông đều ẩn chứa căn nguyên của Kiếm đạo, có thể dễ dàng chọc thủng bất cứ sự phòng thủ nào của một kẻ đạt đến cảnh giới Hợp Đạo.

"Biến trận!"

"Con không đi, con mà đi cha cũng sẽ chết."

Liễu Thiên Huyễn từ mặt đất bò dậy, sức mạnh của thần đan vẫn đang tiếp tục khuấy động bên trong cơ thể cô. Điều đó không chỉ khiến cho các vết thương trên cơ thể của cô hồi phục hơn nửa mà còn khiến sức lực cũng trong nháy mắt hồi phục trở lại, vô cùng dồi dào.

Địa Uyên Đại Đế cười nói. Liễu Minh Hiên đang dùng toàn lực vây khốn Khô Lâu Thôn Thần nên không có cách nào ngăn cản các công kích đến từ một kẻ ở cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo khác.

Liễu Minh Hiên quay lại nhìn Liễu Thiên Huyễn nói:

Tốc độ, mật độ và sức mạnh hợp lại làm một chính là mấu chốt trong việc phá giải chiêu thức của Liễu Thiên Huyễn.

Khô Lâu Thôn Thần biến sắc, nó lập tức dừng lại, cuối cùng bị các vệt sáng vàng óng hợp lại thành một cái lưới nhốt vào bên trong. Uy lực to lớn của Kiếm đạo bộc phát, uy lực của nó lớn không khác gì áp lực đến từ hàng vạn ngọn núi đè xuống, ngay cả xương cốt bên trong cũng cảm thấy tê nhức.

Không trung chấn động, năng lượng nổ tung. Kiếm khí điên cuồng chém nát vụn mặt đất mấy trăm dặm xung quanh. Địa Uyên Đại Đế bị kiếm khí đánh hất ngược về phía sau, lưỡi đao đen xì đã xuất hiện vài vết nứt.

"Ầm ầm!"

Lưỡi kiếm đen nhánh bùng nổ, xé tan không gian vì bị đóng băng biến mọi thứ trở nên chậm chạp. Lúc này kiếm Băng Hồng đen nhánh cùng với lưỡi đao đen xì chạm vào nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn.

"Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không mau chạy đi!"

Khi bước vào phạm vi tấn công, một không gian đóng băng quen thuộc đột nhiên bao trùm toàn bộ cơ thể nó. Mọi động tác của Địa Uyên Đại Đế dần dần trở nên chậm chạp.

"Can đảm lắm, không ngờ ngươi lại không chạy."

Địa Uyên Đại Đế đã chịu thiệt một lần rồi nên có kinh nghiệm, biết làm thế nào để đối phó với sức mạnh kì dị này của Liễu Thiên Huyễn. Ngay lập tức ngưng tụ một lưỡi đao ngay trước mặt đối phó với kẻ địch trước mặt.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt mình đang cố hết sức bảo vệ mình, thần sắc phức tạp, khó hiểu.

"Liễu Minh Hiên, ta giết chết ngươi!"

Ngay lúc này, một vệt đen từ xa lao đến, vô số xúc tu biến thành hàng nghìn binh khí màu đen chém về phía Liễu Minh Hiên.

Liễu Thiên Huyễn chậm rãi rút kiếm ra, ngẩng đầu nhìn Khô Lâu Thôn Thần đang bị vây khốn bởi trận pháp của cha cô. Cô lại một lần nữa không để ý đến cái giá phải trả mà phát động sức lực của kiếm cổ.

Liễu Thiên Huyễn thì nhẹ nhàng lùi về phía sau, ổn định sức lực, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn đỏ thắm tràn đầy sức sống. Có lẽ do tác dụng thần kì của viên đan dược cho nên cô không cần hồi sức, lại tiếp tục xông lên tấn công Địa Uyên Đại Đế.

Địa Uyên Đại Đế vô cùng tức giận, vội vàng chống lại các đòn tấn công của Liễu Thiên Huyễn. Nó phát hiện ra kể từ khi uống viên đan dược kia xong thì sức mạnh của Liễu Thiên Huyễn cũng liền tăng lên rất nhiều, sức chiến đầu dường như vượt qua cả nó.

"Đáng chết! Chẳng lẽ ta lại bị một kẻ ở cảnh giới Phản Hư áp chế ư?"

Địa Uyên Đại Đế bực bội nói.

"Ta không những muốn áp chế ngươi, mà ta còn muốn giết chết ngươi!"

Liễu Thiên Huyễn đằng đằng sát khí, từng bước từng bước dồn nó vào đường cùng.

Lúc này đã phân công rõ ràng, Liễu Minh Hiên giải quyết Khô Lâu Thôn Thần còn Liễu Thiên Huyễn sẽ giải quyết Đại Uyên Đại Đế. Nếu để Liễu Minh Hiên cùng lúc đấu với hai kẻ này, nói không chừng không những không báo được thù mà còn phải mất mạng ở đây nữa. Đấy cũng chính là lý do Liễu Thiên Huyễn lựa chọn ở lại.

Liễu Minh Hiên nhìn thấy Liễu Thiên Huyễn có thể đè ép được Địa Uyên Đại Đế thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Đã hơn một trăm năm trôi qua, ông quả thật không biết con gái của mình đã mạnh đến như thế. Một trăm năm đối với đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo thì cũng không tính là dài, thế mà trong vòng một trăm năm này Liễu Thiên Huyễn lại có sự tiến bộ vượt bậc như thế, quả thật vượt ra ngoài dự đoán của Liễu Minh Hiên rất nhiều.

Bỗng một tiếng nổ từ trên không trung truyền đến. Ánh sáng màu đỏ phá vỡ vòng vây vàng óng. Trên cao Khô Lâu Thôn Thần lại một lần nữa xuất hiện.

"Liễu Minh Hiên, ngươi đã muốn tìm đến cái chết vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Nó ném thần khí của mình lên bầu trời, đồng thời sức mạnh của cái chết dâng lên cuồn cuộn, nhuộm đỏ cả bầu trời. Hai dòng sông đỏ thẫm xuất hiện trên bầu trời, đan xen lẫn nhau và lan rộng ra vô tận.

Trung tâm của dòng sông chính là vị trí mà Liễu Minh Hiên đang đứmg. Từ mặt đất nhìn lên bầu trời, Liễu Minh Hiên có thể thấy được vô số sinh vật đã chết trong dòng sông đỏ thẫm, chúng đang gào thét, cảnh tượng vô cùng bi thương. Sát khí nồng đậm đủ để ăn mòn tất cả sự sống, cuối cùng nuốt chửng tiêu diệt toàn bộ chúng.

Trong bán kính nghìn dặm, vạn vật sinh linh đều bắt đầu bị tiêu diệt, vô số cây cối dần trở nên khô héo, thậm chí còn tan biến thành cát bụi. Tất cả những điều này đều do hai dòng sông đỏ au trên bầu trời kia tạo thành.

"Chỉ cần một chiêu này của ta cũng có thể hủy diệt ngươi."

Khô Lâu Thôn Thần lạnh nhạt nói, sau đó hét lên một tiếng, hệt như âm thanh được truyền đến từ địa ngục u tối.

"Thôn Tinh! Tử Vong Thiên Hà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận