Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1761: Báo thù thành công

Cuối cùng An Lâm cũng nhìn thấy người tới, trên mặt hiện rõ sợ hãi xen lẫn vui mừng: "Tiểu Lan! Em tới thật đúng lúc, mai nhìn đi, anh đã giúp em đè Khô Lâu Thôn Thần và Tẫn xuống rồi này, chỉ chờ em đến báo thù nữa thôi!"

"Ừ!" Hứa Tiểu Lan gật đầu liên tục, cười nói: "Vốn dĩ còn cho rằng sẽ có một cuộc chiến kịch liệt không ngờ đến lúc em tới thì hai tên địch này đã nằm bẹp thẳng cẳng như chó chết rồi."

Kiếm Long Tước trong tay cô rời khỏi vỏ, thân hình hơi động, nhanh chóng lao đến trước mặt Tẫn.

Thân thể Tẫn lúc này đã bị thiêu đến cháy đen, linh thể vỡ vụn không chịu nổi, tứ chi khuyết thiếu, thê thảm khó đỡ.

Thần kiếm được phủ thêm Thánh Hỏa gác trên cổ Tẫn, giọng nói của cô gái cũng lập tức vang lên: "Tẫn, ngươi là hung thủ giết chết cha mẹ Hứa Quan Vân và Chu Di Sương của ta, hôm nay ta lấy danh nghĩa con gái của hai người họ để báo mối thù này."

Tẫn hơi sững sờ mất một lúc sau đó thân thể bắt đầu run rẩy dữ dội: "Hóa ra là vậy... Khó trách An Lâm vẫn luôn có cơ hội giết ta mà lại không chịu ra tay, hóa ra là muốn để cho ngươi tự tay động thủ..."

"Ha ha... Thật không ngờ tới, Hứa Quan Vân và Chu Di Sương đã sinh ra được một đứa con gái tốt..."

Tẫn nhìn cô gái bộc lộ hết khí thế, hai loại Thần Đạo giao hòa, sâu sắc tựa biển. Nó biết nếu như giao chiến thực sự với Hứa Tiểu Lan thì bên thắng rất có thể vẫn là Hứa Tiểu Lan.

Tẫn nghe thấy vậy cũng chỉ muốn chửi mẹ nó, trận chà đạp cực kỳ tàn ác vừa nãy nó phải chịu chẳng lẽ còn không phải tra tấn?

"Đương nhiên nhớ rõ." Hàng mi của Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn lại, trên mặt xuất hiện vẻ đau lòng.

Trong lòng Tẫn bỗng dấy lên một chút hi vọng.

"Còn nhớ rõ khoảng thời gian anh bị biến thành cỏ nhỏ không?" An Lâm hỏi.

"Chờ một chút!" Đột nhiên An Lâm cau chặt mày, nói.

Hai mắt Hứa Tiểu Lan sáng lên, dường như có một loại cảm giác chờ mong: "Được, giao cho anh, em cũng cảm thấy nếu để nó chết như thế này là quá lợi cho nó rồi."

Hứa Tiểu Lan thản nhiên nói: "Đến tìm cha mẹ ta mà sám hối đi!"

Chỉ mới đang nhớ lại loại trải nghiệm này thôi mà cô cũng đau lòng thay An Lâm.

Tuy rằng kẻ thù đang ở trước mặt, sát ý của Hứa Tiểu Lan cực kỳ nồng đậm nhưng sau khi nghe thấy câu nói của An Lâm, cô vẫn có thể đột ngột dừng kiếm, nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt khó hiểu: "Sao vậy?"

Nói xong, kiếm Long Tước liền muốn chém xuống.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy hai mắt cũng sáng lên, khẽ gật đầu: "Tra tấn thế nào?"

"Thật sao?" An Lâm cười ha ha, bàn tay đột nhiên biến thành một màu đen ngòm, đập mạnh lên trên trán Tẫn: "Thiên Quỷ Chưởng!"

"Chết như vậy thì có lợi cho nó quá, anh còn có một biện pháp tra tấn rất hay, có thể khiến nó nhận trừng phạt." An Lâm mở miệng nói.

Bùng! Thứ vật chất đen ngòm đột nhiên tràn vào bên trong thân thể Tẫn.

"Hiện giờ anh có thể khiến Tẫn trải nghiệm loại đau khổ đó, mà còn được trải nghiệm đủ 100%." An Lâm nói, "Anh đã luyện Thiên Quỷ Chưởng lên đến cấp cao nhất, trong chưởng pháp ẩn chứa lực lượng chí âm cực mạnh, có thể bất chấp phòng ngự thần hồn của đối phương, phát động hoàn toàn 100% sức mạnh cực ác của vết thương!"

"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì ta... Hiện giờ ta đã hoàn toàn mất đi cảm ứng thần kinh rồi, các ngươi đừng có hòng thông qua bất cứ phương thức gì để tra tấn ta..." Trong lòng Tẫn bỗng xuất hiện dự cảm không tốt.

Ngay cả Hứa Tiểu Lan cũng sợ đến ngây người, không ngờ thuật pháp này có thể mang tới cho đối phương sự đau đớn khủng khiếp đến vậy, tiếng kêu la thảm thiết kia khiến người nghe thấy cũng đều cảm thấy đau lòng... Nhưng mà quả thật cũng rất sung sướng!!

Tiếng kêu la thảm thiết kia còn đau đớn gấp trăm lần so với lúc An Lâm hành hạ tra tấn nó lúc nãy, mấy kẻ địch Khô Lâu Thôn Thần, Sương Hàn Ngụy Tinh nghe xong đều cảm thấy trong lòng rét run cầm cập...

Cô đã không ít lần tưởng tượng ra cảnh có thể báo thù được cho cha mẹ, nhưng đều không có lần nào sung sướng được như thế này. Kẻ thù bị giày vò đến mức đau đớn ngay trước mặt cô, cầu khẩn cô hãy giết nó đi.

"Á... Á!!!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan coi như không thấy lời cầu khẩn của Tẫn.

Hai mắt Tẫn đột nhiên mở trừng trừng, sau đó bắt đầu co quắp.

An Lâm khẩn trương nói: "Mau! Tiểu Lan, mau giết chết nó, nếu không nó sẽ bị chiêu thức này khiến cho đau đớn mà chết!"

"Hửm? Sao thế này?" Hứa Tiểu Lan hơi sửng sốt.

"Á...Á..." Hai mắt Tẫn đột nhiên trắng dã, miệng há hông hốc, thân thể linh thể không ngừng vỡ nứt, hơi thở cực kỳ yếu ớt.

Tẫn trước đó còn nói đã mất đi cảm giác thần kinh đột nhiên phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

Phải biết rằng nó chính là cường giả cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong, vậy mà trong miệng có thể thốt ra những lời như thế, rốt cuộc thì đau đớn mà nó phải chịu khủng khiếp đến mức độ nào?

Hứa Tiểu Lan nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Cha mẹ... Hai người có nhìn thấy không? Kẻ thù ngày xưa hiện giờ đang nằm rạp trên mặt đất, khẩn cầu xin con giết chết nó đây này..."

"Giết ta... van xin ngươi giết ta... ta biết sai rồi... cho ta được chết thoải mái..." Toàn thân Tẫn run rẩy, thân thể không ngừng phát run, vết thối rữa khắp người không ngừng khép vào rồi lại thối rữa sau đó tiếp tục khép vào, đau đớn ẩn chứa tội ác lớn nhất thế giới đang điên cuồng tăng lên trên người nó, khiến nó cảm nhận được cơn đau thực sự.

An Lâm này là ma quỷ sao? Phải đau đớn đến mức độ nào thì mới có thể khiến Tẫn kêu gào thê thảm đến thế?

Sự đau đớn của kẻ thù chính là niềm vui của chính mình.

Hứa Tiểu Lan tỏ ra thờ ơ, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

"Van xin ngươi... xin ngươi mau giết ta... Á!!" Tẫn lệ rơi đầy mặt, đau đớn rú thảm, cầu xin Hứa Tiểu Lan cho nó được kết thúc cuộc đời.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Kiếm Long Tước thét gào, tay nâng thanh kiếm hạ xuống, dễ dàng kết liễu mạng sống của đại năng Hợp Đạo đỉnh phong đã từng uy chấn cả một khu vực...

Hợp Đạo mất đi, trời đất cùng đau buồn.

"Phù..." Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng thở ra trọc khí, lại đưa mắt nhìn về phía Khô Lâu Thôn Thần đang bị trấn áp bên trong trận pháp Nhân Quả Tinh Hộ.

Toàn thân Khô Lâu Thôn Thần run lên, nhìn về phía Liễu Minh Hiên và Liễu Thiên Huyễn: "Cái kia... Van xin các ngươi giết ta được không?"

Liễu Thiên Huyễn cười lạnh: "Ha ha."

Liễu Minh Hiên không nói tiếng nào, im lặng cho Khô Lâu Thôn Thần một cấm chế phòng chạy trốn.

Rất nhanh, tiếng kêu gào thảm thiết đau đớn tuyệt vọng của Khô Lâu Thôn Thần lại tiếp tục vang vọng khắp chiến trường.

Đây là lần đầu tiên An Lâm sử dụng Thiên Quỷ Chưởng đã được tu luyện đến đỉnh, hiệu quả còn đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, một sinh linh chỉ còn lại mỗi bộ xương khô như Khô Lâu Thôn Thần lại có thể khóc như một đứa trẻ con.

Không, còn thảm thiết hơn cả một đứa trẻ con, dường như cả thế giới này không có ai chịu đau đớn thê thảm hơn nó.

Loại đau đớn này khiến nó cực kỳ hối hận khi bước chân vào thế giới này. Tại sao mẹ lại sinh ra nó để rồi nó phải chịu sự đau đớn khủng khiếp đến mức độ này?

Vào lúc nó đau đớn đến mức có thể chết ngay được, kiếm của Hứa Tiểu Lan bỗng hạ xuống, kết thúc sinh mệnh của Khô Lâu Thôn Thần.

Một tiếng rên rỉ cực lớn bao trùm khắp nơi lại một lần nữa vang vọng trong đất trời.

Cô gái áo xanh thu kiếm về, nhìn về phía hiện tượng lạ trên bầu trời, không có bất cứ sự đồng cảm bi thương nào mà nhiều hơn chính là sự hoài niệm và nhẹ nhõm của đạo tâm, khẽ khàng cất tiếng: "Cha mẹ... Con gái báo thù được cho hai người rồi..."

Dường như Hứa Tiểu Lan nghĩ đến điều gì đó, bỗng duỗi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như ngọc ra nắm lấy tay An Lâm, ngẩng đầu nhìn lên trời, nghiêm túc giới thiệu: "Đương nhiên, chuyện này cũng không thể không thể bỏ qua sự trợ giúp của An Lâm nhà con... Vâng, sau này con gái và anh ấy sẽ luôn ở bên nhau..."

Lúc nói lời này, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô gái bỗng nhiên xuất hiện một rặng mây đỏ.

An Lâm bị câu nói này 'cưa đứt' đến mức không kịp chuẩn bị, nhưng rất nhanh đã mỉm cười vẫy tay với bầu trời: "Cha mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Lan thật tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận