Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1762: Sương Hàn Ngụy Tinh vùng vẫy giãy chết

Hai người ngẩng đầu lên trời nói chuyện, bầu trời vẫn không ngừng có nước mắt đau thương phẫn uất chảy xuống.

Hai đại năng siêu cấp Hợp Đạo đỉnh phong chết đi, đất trời cùng buồn đau tận hai lần, tất cả mọi người có mặt cũng đau buồn theo, thế mà các ngươi lại dám tình cảm như thế?

"Quan hệ của hai người họ khiến cho người khác phải hâm mộ lắm luôn." Liễu Thiên Huyễn nhìn hai người đang nắm tay nhau ngẩng đầu nói chuyện với trời xanh, trong đôi mắt màu tím đang trông ngóng.

"Huyễn Huyễn, con hãy thu cái ý nghĩ to gan của con về đi." Liễu Minh Hiên giận dữ nói.

Liễu Thiên Huyễn quệt miệng khẽ hừ, nói: "Con đâu có nói con thích cậu ta, con chỉ thích kiếm đạo, độc thân cả một đời cũng được mà, đàn ông thì có gì hay mà chơi?"

Liễu Minh Hiên nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của con gái, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài hết cách.

Ông nhìn An Lâm, dường như đang thấy được chính bản thân mình, chói lóa mắt như mặt trời, khinh thường thiên hạ, có vô số tu sĩ nữ xuất sắc hâm mộ đến nghiêng ngả...

Lúc ấy ông chỉ thích kiếm đạo và Thu Hồng, đương nhiên sẽ phụ lòng rất nhiều hồng nhan và người hâm mộ mình.

Thần hồn của An Lâm một kiếm chém Hồn Quang Võ Đế thành hai nửa.

"Khốn nạn, vì chạy trốn mà không muốn sống nữa sao?"

"Dùng hồn của ta, hóa thành tốc độ." Hồn Quang Võ Đế bị những gì mà Khô Lâu Thôn Thần và Tẫn gặp phải dọa sợ, lập tức thiêu đốt thần hồn của mình, lại còn cắt luôn một nửa thân thể của mình xuống để dùng làm nhiên liệu, điên cuồng bỏ chạy về phía xa.

An Lâm lại tiếp tục vung ra hơn một trăm kiếm với tốc độ như tia chớp, nhưng Hồn Quang Võ Đế hoàn toàn không tránh, sử dụng hết lực lượng của mình lên phương diện tốc độ, thân thể bị cắt thành hơn một trăm khối mà vẫn tiếp tục bỏ chạy về phía trước như cũ.

Nhưng mà...

"Mẹ nó chứ, thật là đáng sợ, thực sự là quá quá đáng sợ!" Hồn Quang Võ Đế nhớ lại cảnh tượng mà Tẫn và Khô Lâu Thôn Thần gặp phải liền cảm thấy rùng mình, cũng không quay đầu mà chỉ tiếp tục bỏ chạy về phía xa.

An Lâm làm được tốt hơn ông ta, xuất sắc hơn, càng khiến người người kinh diễm. Nhưng cùng với đó, số tu sĩ nữ yêu thích An Lâm cũng lại càng xuất sắc hơn, ngay cả con gái ông cũng đang luân hãm trong đó... Nếu như An Lâm cũng là người một lòng mà phụ lại những người khác, chỉ sợ những người này sẽ chìm mình vào trong trạng thái nhìn An Lâm một lần chung thủy đến cuối đời mà thôi.

An Lâm phát hiện ra rằng đối phương đang sử dụng tính mạng và tu vi của mình để làm nhiên liệu, điên cuồng bỏ chạy. Phương thức chạy trốn này khiến cho Hồn Quang Võ Đế có được tốc độ không gì sánh kịp nhưng di chứng để lại cũng chính là tu vi sẽ hạ xuống, đồng thời sinh mệnh cũng sẽ bị hao tổn ở diện rộng, sử dụng đến tốc độ không một người nào có để chạy trốn, mạng cũng không còn nữa.

"Haizz... nghiệp chướng mà..." Liễu Minh Hiên nhức đầu.

Nếu như chuyện này không liên quan gì đến Liễu Thiên Huyễn, chắc chắn Liễu Minh Hiên sẽ giơ ngón tay cái lên mà nói, An Lâm cậu làm tốt lắm.

Thế nhưng hai nửa thân thể kia vẫn tiếp tục chạy trốn về phía xa.

Tốc độ của Hồn Quang Võ Đế quá nhanh, hắn không đuổi kịp. Nếu như chịu tổn hao thêm chút nữa cũng sẽ có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhưng nếu làm vậy thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho thần hồn, vì một tên cặn bã mà làm thế không đáng.

Nó là đại năng siêu cấp suy nhất ở nơi đây đánh nhau với An Lâm mà không bị đối phương đè bẹp dí dưới đất, ngược lại vẫn có thể đau khổ chống cực, lúc này đây nó cũng dùng tới con át chủ bài cuối cùng của mình, bỏ chạy về phía xa.

Hai An Lâm một lần nữa hợp về một thể.

Hồn Quang Võ Đế sử dụng cách thức cực đoan nhất để thoát khỏi ma trảo của thần hồn An Lâm.

Trên mặt thần hồn của An Lâm lộ ra vẻ tiếc nuối.

"An Lâm tiền bối, nên xử lý quả cầu này như thế nào đây?" Bạch Linh Xà hỏi.

Lúc này, Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà bỗng lôi theo một quả địa cầu toàn thân đang phát ra khí lạnh bay tới.

An Lâm khẽ vuốt cằm, hứng thú suy ngẫm xem nên xử lý quả cầu này như thế nào.

An Lâm đắc ý nói: "Bởi vì thần hồn của anh trâu bò hơn em chứ sao!"

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi cực lớn.

"An Lâm, chiêu thức này của anh gọi là vì thế, vì sao anh lại có thể chia mình ra thành hai?" Hứa Tiểu Lan tò mò hỏi: "Hơn nữa cả hai phần lại đều mạnh mẽ như thế."

Sương Hàn Ngụy Tinh nhìn thấy mọi người đều cảm thấy hứng thú như thế, cuối cùng cũng được tiếp thêm mấy phần sức lực: "Không sai, chính là lăng mộ của Linh Tổ, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức mà thuộc hạ đưa tới nên mới biết được vị trí, lúc đầu vốn định cùng Tẫn và Hồn Quang Võ Đế tiến thẳng đến nơi đó, không nghĩ tới..."

"Trong đó chẳng phải sẽ có truyền thừa của Linh Tổ sao?" Hứa Tiểu Lan cũng cảm thấy động tâm.

"Đại điện Linh Tổ? Chẳng lẽ là nơi Linh Tổ vẫn lạc?" Ánh mắt Hắc Linh Xà nóng rực.

Hứa Tiểu Lan: "..., đây không phải lời giải thích mà em muốn."

Theo lý thì hắn và Sương Hàn Ngụy Tinh không có thâm cừu đại hận gì, dùng Thiên Quỷ Chưởng đại viên mãn để đối phó cái hành tinh nhỏ này quả thực cũng hơi quá đáng.vội vàng nói: "An Lâm tông chủ, nếu anh có thể tha cho tôi một mạng, tôi bằng lòng nói ra một tình báo cực kỳ quan trọng cho anh!"

Trong lòng An Lâm cảm thấy hứng thú: "Ồ? Anh thử nói xem là tình báo gì, nếu như tình báo đấy có giá trị thì tôi có thể cân nhắc tha cho anh một mạng."

"Chắc chắn anh sẽ cảm thấy hứng thú." Sương Hàn Ngụy Tinh cực kỳ đắc ý nói: "Lần này thứ mà Linh giới mở ra chính là vùng đất cực kỳ quan trọng, mà tôi, biết vị trí của đại điện Linh Tổ!"

Sương Hàn Ngụy Tinh thấy sát ý của An Lâm đối với nó cũng không quá nhiều,

Hiện giờ nó đã không trông chờ vào việc mình có thể sống được nữa, chỉ mong có thể chết một cách thật thoải mái.

Sương Hàn Ngụy Tinh nghe xong cả thân hình tròn ủng đều rớt nước mắt luôn: "Giết tôi đi!"

"Có cần cho nó một Thiên Quỷ Chưởng không?" Trong mắt Hắc Linh Xà ngập tràn hưng phấn.

"Ở trong đó có truyền thừa cực mạnh của toàn bộ Hư Linh tộc chúng tôi?" Chỉ cần anh đồng ý thả tôi ra, tôi có thể chỉ đường cho anh đến đó!"

Mọi người bắt đầu hít thở dồn dập, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ khát vọng.

Đây chính là truyền thừa của Linh Tổ đấy, là truyền thừa của cảnh giới cấp bậc Sáng Thế, ai mà chẳng muốn cơ chứ?

Sắc mặt An Lâm đột nhiên trở nên quái lạ, im lặng lôi một đại điện tinh xảo có phong cách cổ xưa chỉ to chừng một bàn tay ra: "Đại điện Linh Tổ mà anh nói là cái này đúng không?"

Bầu không khí thoáng chốc tĩnh lặng.

Tất cả mọi người cùng chìm trong sự im lặng quái dị.

An Lâm ném đại điện trong lòng bàn tay lên trời, đại điện nhỏ xinh bỗng ầm vang mở rộng, phóng đại hết cỡ, sau đó biến thành một vật khổng lồ ngủ đông trên đất, nện mặt đất lõm xuống, khí tức hồng hoang từ ngàn xưa bỗng khiến cho tất cả mọi người có mặt ở nơi đây đều cảm nhận được sự bất phàm của nó.

Đám Bạch Linh Xà, Hứa Tiểu Lan, Liễu Minh Hiên đều mở trừng trừng hai mắt, dường như vừa mới chứng kiến một chuyện khó có thể lý giải nổi, chỉ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Sương Hàn Ngụy Tinh thì toàn thân run rẩy dữ dội, núi lửa bên ngoài thân thể có thể bị dọa đến nổ tung ngay được: "Không... Sao có thể thế, đây sao có thể là thật... Anh đã luyện hóa đại điện Linh Tổ rồi?!"

"Ừ đúng thế." An Lâm gật gật đầu: "không phải thế thì anh nghĩ xem hồn lực của tôi mạnh đến mức này là nhờ đâu..."

Mọi người nghe thấy vậy đều chợt hiểu ra.

Đúng vậy, có thể giải thích được chuyện này rồi. Vì sao An Lâm đột nhiên lại có cách dùng thần hồn siêu phàm thoát tục đến như thế, đó chính là vì đã nhận được truyền thừa của Linh Tổ chứ sao nữa!

"Ầm ầm!" Sương Hàn Ngụy Tinh rầm rập quỳ sụp xuống đất trước mặt An Lâm luôn.

Nó vốn cho rằng đại điện Linh Tổ mà mình nắm trong tay có thể trở thành thẻ bạc để giữ mạng sống nhưng lại không ngờ tới An Lâm này đã sớm hạ được chỗ kia, không chỉ hạ xuống mà còn nhân tiện mang luôn cả đại điện đi...

Cuối cùng nó cũng biết cái gì là tuyệt vọng thực sự rồi.

Ngay cả Hắc Linh Xà cũng không kìm được mà cảm khái: "Thật không biết An Lâm anh đã trải qua những thứ gì, chúng tôi còn đang tìm anh để tụ hợp mà anh đã âm thầm cầm luôn cả đại điện Linh Tổ theo rồi..."

An Lâm một lần nữa cất kỹ đại điện, cảm thấy hơi hứng thú hỏi: "Vậy thì, tiểu cầu cầu đáng yêu của tôi, anh còn có thứ gì hay thông tin gì giá trị nữa không?"

Sương Hàn Ngụy Tinh vốn đã tuyệt vọng không nghĩ tới An Lâm lại bằng lòng cho nó cơ hội, nó không khỏi suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên hào hứng nói: "Còn có một thông tin nữa cũng rất có giá trị!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận