Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1770: Lực lượng cấp sáng thế

"Nói bậy, một sinh mạng, sao thế thể phân hóa hai nửa xác thịt và linh hồn thành hai trang thái khác nhau cùng chiến đấu được!" Man Cổ Ma Thần giận dữ hét.

Nó đã từng thấy cường giả phát huy thân xác đến tận cùng, ví dụ như Thánh Vũ tộc, cũng từng thấy cường giả rèn luyện thần hồn đến tận cùng, ví dụ như Hư Linh tộc. Nhưng, đồng thời cùng rèn luyên thần hồn đến tận cùng, hơn nữa còn đồng thời cho chúng chiến đấu, nó chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe đến.

An Lâm chắp hay tay sau lưng: "Hạ trùng bất khả ngữ băng, tỉnh oa bất khả ngữ hải."

Thần hồn An Lâm điềm nhiên nói: "Phàm nhân bất khả ngữ đạo."

Man Cổ Ma Thần nhất thời đơ người.

Hắn là Ma thần ngang dọc một vùng, lại bị một tu sĩ phản hư dùng những lời này để hình dùng hắn?

"Giết chết ngươi!"

Vết thương trên người Man Cổ Ma Thần nhanh chóng động đậy, sau đó khép lại.

Man Cổ Ma Thần gầm lên một tiếng giận dữ, cơ thể Thần Ma rung lên mạnh mẽ, vô phong trùng kiếm trong tay hướng lên không trung, trực tiếp nghênh đón mũi nhọn vô cùng uy thế.

Một cái là chân ý kiếm đạo chí cáo như hủy diệt tất cả, một cái là chiêu kiếm cực mạnh tràn đầy sát ý, dường như muốn phá vùng đất hoang.

"Tà kiếm thuật, ngự thần vương!"

Thanh kiếm màu đen và thanh kiếm màu đỏ đụng vào nhau.

Một thanh kiếm màu đen nhánh con to cao hơn cả người bay xuống bàn tay hắn. Man Cổ Ma Thần khi thế bừng bừng, trở nên vô cùng bá đạo và sát khí, bay lên trời lần nữa, đánh về hướng An Lâm.

"A!",

Đồng thời, thân thể hắn từ đen nhánh biến thành đỏ thẫm, trên đầu xuất hiện một đường khắc ấn màu máu.

Hai dòng năng lượng đều là mạnh nhất, không nói đạo lý nhất, chúng sát phạt lẫn nhau, tựa như rơi vào thế giăng co.

"Chơi kiếm với ta?" Toàn thân An Lâm bao phủ bởi bảy loại thánh hỏa, thắng tà kiếm phía sau bay lên không trung cũng rơi vào tay hắn. Hắn cứ như vậy với tráng thái của thánh hỏa, tay cầm thắng tà kiếm, trực tiếp chém về phía Man Cổ Ma Thần đang chém đến.

"Kiếm tới!"

Pâng!

Tinh thần Man Cổ Ma Thần tổn thương nặng dẫn đến hơi thở của bản thân cũng bắt đầu rối loạn, thanh kiếm đen hắc ám càng mạnh hơn nữa, phá vỡ thanh kiếm của Man Cổ Ma Thần, hung hăng đập về phía đối phương.

Kiếm khí hắc ám bá đạo, với sức mạnh kinh khủng của hắn, chạy dài đến mấy chục dặm, dường như một thanh kiếm hắc ám chia đôi bầu trời, từ không trung rơi xuống.

Bành!

Ranh giới đụng độ đen đỏ, một ánh sáng xanh với tốc độ không thể tưởng tượng ép gần về phía Man Cổ Ma Thần, tay nắm chặt hai thanh kiến màu vàng, cười hihi đâm vào bộ ngực cường tráng Man Cổ Ma Thần.

Ánh sáng xanh đó chính là thần hồn An Lâm.

"Nhưng ta không nhịn được nữa... Bây giờ ta muốn giết chết ngươi!"

"Ta là một nửa sáng thế lại liên tục bị nhục nhã trước mặt một tu sĩ phản hư, đối với ta mà nói... là vô cùng sỉ nhục!" Man Cổ Ma Thần ngước nhìn hai An Lâm trên không trung, một dòng năng lượng đặc màu đen nhánh bất ngờ vọt lên quanh cơ thể, dường như bao phủ toàn thân

"Biết đó là gì không? Man Cổ Ma Thần giơ một tay.

Man Cổ Ma Thần còn chưa hung hăng được quá một phút đã bị đánh bại.

Mí mắt An Lâm giật giật, con rùa trốn trước người và Huyền Vũ Trấn Thiên Giáp cảm nhận được nguy hiểm chí mạng, trong nháy mắt đều tự chủ hành động, tạo thành hai tầng phòng ngự xanh biếc phía trước.

Kiếm khí công kích xé rách cơ thể Thần Ma, đến cả cơ thể của hắn cũng rơi xuống mặt đất khiến mặt đất cũng xuất hiện vết nứt.

Từ việc đó An Lâm cảm nhận được sự khác biệt của tầng năng lượng này.

Dòng năng lượng vô cùng thuần túy vô cùng điên cuồng đó tựa như mở đầu đại đạo, khởi đầu thế giới, bất tử bất diệt, nhanh chóng xé nát mai con rùa.

Năng lượng màu mực đầu tiên là chạm tới con rùa của An Lâm.

Hắn giùng giằng đứng dạy, toàn thân hung hiểm, vết thương lớn trước ngực đang hồi phục với tốc độ người thường có thể nhìn thấy.

Một quả cầu màu mực thanh xuất hiện trong lòng bàn tay vẫy nhẹ với An Lâm.

"Vèo!"

Quả cầu tròn màu mực thanh đột nhiên hóa thành tàn ảnh màu xanh, xuyên thấu không khí, xuyên thấu hư không, xuyên thấu tất cả, trực tiếp rơi xuống phía trước An Lâm!

"Đang ở giờ phút quan trọng nhất, vốn không định dùng dòng năng lượng này..."

Cơ thể Man Cổ Ma Thân thu nhỏ một vòng, nhưng năng lượng chờ phát nổ ẩn chứa trong cơ thể lại đang tăng lên. Điều khiến người ta kiêng kỵ nhất là tầng năng lượng chưa rõ là gì màu mực bao quanh cơ thể hắn, năng lượng đó khiến An Lâm cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có.

An Lâm cảm thấy trong mắt đối phương dường như có một vòng xoáy, đưa con mắt nhìn là có thể nuốt gọn hủy diệt tất cả, lại dường như trong mắt có một thế giới độc lập, và hắn chính là thần linh chí cao.

Hai mắt Ma Thần từ đỏ nhạt trở nên đỏ rực, cứ như vậy nhìn chằm chằm An Lâm.

Bành!

Năng lượng màu mực chạm vào thần khí huyền vũ trấn thiên giáp

Độ cứng của thần khí phòng ngự là vô cùng mạnh, nhưng An Lâm lại nghe thấy âm thanh vỡ thần khí, tuy rất nhỏ, nhưng lại lọt vào tai một cách rõ ràng...

Ngay sau đó, năng lượng tô tận đã ở trên mai rùa tác dụng lên cơ thể hắn.

Ầm...

An Lâm bị năng lượng màu mưc thanh bắn như tên lửa, một đường đẩy kích bay liền mấy trăm dặm.

Man Cổ Ma thần chầm chậm như không, nhìn Thần Hồn An Lâm có chút ngẩn người, cười nói: "Nhìn thấy chưa, đây mới là sự chênh lệch năng lượng đích thực, vượt qua thế giới, thẳng đến năng lượng gốc.

Hắn mở bàn tay, một quả cầu màu mực xuất hiện trên tay hắn lần nữa, biến ảo khó lường, uy năng cuồn cuộn: "Mỗi thần linh sáng thế khi con đường họ đi đến cực hạn, đều sẽ nắm chắc một năng lượng đặc biệt, nguyên lực."

Mà nguyên lực của ta lại là lực Ma Nguyên...

Man Cổ Ma Thần nhìn năng lượng trong tay, vẻ mặt mơ hồ: "Nó kiêu ngạo bền bỉ, chiến ý vô tận, bất tử bất diệt... Thật là năng lượng đẹp biết bao, hoàn mỹ biết bao..."

Thần hồn An Lâm hơi nhếch khóe miệng, thân thủ nhanh như điện trực tiếp xông thẳng về phía Man Cổ Ma Thần, nhân lúc Man Cổn Ma thần vẫn đang tự đắc, thanh kiếm tập hợp hồn lực trong tay đâm thẳng về phía đầu của đối phương.

Man Cổ Ma Thần không trốn không tránh, nhưng trên đầu bỗng nhiên xuất hiện bình phong màu mực.

Thanh kiếm bất lợi phát ra tiếng the thé trên bình phong.

Thần hồn An Lâm giật mình, trong nháy mắt, quả cầu trong tay Man Cổ Ma Thần đã phát nổ, giống như vũ bão, hóa thành hơn nghìn phi kiếm nhỏ, đâm thủng cơ thể thần hồn An Lâm.

Thần hồn An Lâm kêu lên một tiếng, cơ thể tan vỡ.

Man Cổ Ma Thần liếc nhìn bình phong màu mực thanh rạn nứt trên đầu, điềm nhiên nói: "Thần hồn của ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn ta, nhưng đáng tiếc không có cái chống đỡ cơ thể cường mạnh, cũng coi như là quá yếu rồi..."

Man Cổ Ma Thần nhìn người đàn ông phía xa chế giễu: "Ngươi còn thủ đoạn gì chưa ra tay, nếu không có, vậy thì ngươi đi chết đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận