Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 177: Món quà của Tô Tín

Bước ra khỏi phòng thí nghiệm, An Lâm và Tô Thiến Vân cùng bước đi với tư thái nhàn nhã. Đạt Nhất và Đạt Nhị đã có một cuộc sống mới, tâm trạng của An Lâm lúc này khá là tốt. Hắn ngâm nga một điệu dân ca, bước chân nhẹ bỗng, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp và dễ chịu hơn hẳn.

"Bạn học An Lâm, hắn sẽ rời khỏi nơi này sao?" Tô Thiển Vân nhớ rằng An Lâm đã nói là chỉ cần máy móc đủ năng lượng là sẽ có thể trở lại Thiên Đình.

An Lâm nghe vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, tôi phải chuẩn bị trước vài thứ cần thiết."

Thật ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Tô Thiển Vân bám sát không buông, khiến cho hắn có phần không chịu nổi.

Nếu không, ở hoàng cung sung sướng đến thế, cứ như là nghỉ phép ở thiên đường, đời nào An Lâm lại chịu về sớm.

Sau đó, hắn gặp được một anh chàng đẹp trai trên đường đi.

"Thật khéo quá, An Lâm đạo hữu." Tô Tín tươi cười vẫy tay chào.

Khóe miệng An Lâm giật giật, sao Tô Tín không chào hỏi Tô Thiển Vân trước mà lại là hắn.

An Lâm: "..."

An Lâm cưỡi Đại Bạch, nói lời tạm biệt với Tô Thiển Vân và Tô Tín, sau đó bay về phía không trung.

Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể nhận lấy hộp gỗ rồi cảm ơn.

Nếu có thể, hắn không muốn nhận cái hộp này đâu.

"Wow, thế mà nhị hoàng huynh lại tặng quà cho An Lâm." Tô Thiển Vân che miệng sợ hãi than, giống như là đã nhìn thấy chuyện gì đó không thể xảy ra vậy.

Hắn nhìn chiếc hộp tựa như hộp Pandora mà lặng thinh.

Bỗng dưng hắn có dự cảm không tốt.

Trên trời cao, ngắm nhìn cung điện Thanh Mộc dần dần biến mất.

Trong lòng An Lâm không yên, nhưng đây là người khác chủ động tặng quà, không nhận thì có hơi...

"Nghe nói cậu phải về trường học, tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có món quà nho nhỏ này thôi." Tô Tín nói xong liền đưa cho An Lâm một cái hộp gỗ nhỏ.

Hắn cảm thấy, chắc chắn là trong hộp gỗ này không phải thứ gì tốt!

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.

Tô Tín vỗ vai An Lâm, trong mắt tràn đầy sự cổ vũ.

Không được... Lỡ nó là cái gì quan trọng thì sao...

An Lâm lấy hộp gỗ ra từ nhẫn không gian.

Hay là thẳng tay ném nó đi?

Chỉ mới đọc câu đầu tiên thôi mà tay hắn đã run rẩy đến mức suýt xé phong thư làm đôi.

Thư tình?

Quả nhiên...

Hắn chậm rãi mở hộp gỗ ra.

Lý trí của hắn lại bị lòng hiếu kì đánh bại, hắn mở bức thư ra, xem tiếp.

Cuối cùng, sự tò mò vẫn chiến thắng lý trí.

"Tôi cảm thấy được rằng tuy hiện tại An Lâm không muốn theo đuổi Vân Nhạc, nhưng tương lai chắc chắn là cậu sẽ rung động, dù sao thì Vân Nhạc chính là người con gái cực kỳ hoàn mỹ, không phải sao?" (Chuyện này không liên quan đến vấy đề hoàn mỹ hay không! Tăng thêm hào quang hoàn mỹ rồi, tiếp theo sẽ đến vấn đề chính chứ?)

"Dù sao thì cậu cũng là chàng trai gần gũi nhất với Vân Nhạc, cũng là người có khả năng vặn ngã Hằng Nga nhất. Nói không chừng sau này cậu sẽ thật sự trở thành em rể của tôi." (Vặn ngã Hằng Nga, câu này còn đáng sợ hơn cả câu trước luôn.)

"Đừng quá ngạc nhiên khi thấy tôi gọi cậu là em rể." (Cũng không ngạc nhiên, mà chỉ thấy đáng sợ thôi!)

Đập vào mắt hắn là một phong thư thoang thoảng hương thơm.

Hắn vẫn nên ném cái hộp gỗ này đi!

An Lâm giơ hộp gỗ lên, sau một lúc, hắn lại chậm rãi hạ xuống.

Thôi...Xem thử anh ta muốn nói gì.

An Lâm từ từ mở bức thư ra, câu đầu tiên xuất hiện trước mắt: "Em rể An Lâm, chắc hắn là cậu rất ngạc nhiên khi thấy phong thư này..."

Em rể cái con khỉ ý!!

Em rể An Lâm?

Tô Tín nói đúng, An Lâm vô cùng kinh ngạc khi nhận được phong thư này, không biết phần sau còn sẽ như thế nào nữa!!

An Lâm đoán không sai, tiếp theo, đúng là vấn đề chính.

"Tới lúc cậu muốn theo đuổi Vân Nhạc, thì thân đã ở nơi thiên đình xa xôi. Thân là anh vợ, có lòng mà không đủ sức, thế nên tôi đã viết những dòng này, hy vọng có thể giúp được cậu một phần nào đó."

"Sinh nhật của Vân Nhạc là... Loài động vật em ấy thích là...Em ấy thích ăn món... Những việc mà em ấy thích làm vào buổi sáng là... Những việc mà em ấy thích làm vào buổi trưa là ...Buổi tối em ấy thích luyện kiếm, đừng thấy em ấy dịu dàng thế kia, em ấy cũng là một cô gái mang giấc mộng được trở thành kiếm tiên đó, thế nên em rể có rất nhiều cơ hội đấy... Em ấy cũng ghét một vài chuyện, ví dụ như xung quanh quá ồn ào... Tuy là em ấy không giỏi ăn nói, nhưng cũng là người thích nói chuyện trên trời dưới đất..."

"... Anh vợ chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, nếu còn không được, chứng tỏ hai người không có duyên phận, tôi cũng không thể can thiệp quá nhiều. Cuối cùng, chúc cậu thuận buồm xuôi gió. "

An Lâm yên lặng xem hết phong thư, thế rồi lại lặng thinh một lúc lâu.

Không thể không nói, vị anh trai này đã bỏ rất nhiều công sức vì chuyện cưới gả của em gái.

Cảm xúc trong lòng An Lâm rất lộn xộn, hắn cảm thấy hơi sợ hãi.

Hình như hắn biết hơi nhiều rồi...

Vừa nghĩ đến đây, lòng bàn tay hắn bắt đầu toát ra ngọn lửa hừng hực, hắn đốt cháy hộp gỗ và bức thư không sót một mẩu.

An Lâm phát hiện sắc mặt của Lưu Đại Bảo không được tốt cho lắm, bèn thân thiết hỏi: "Ôi chao, cậu làm sao vậy?"

Lưu Đại Bảo: "..."

An Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó thành thật nói: "Tôi đến Thần Thú tông chơi một chuyến, sau đó là Chu Tước tông, tiếp đó lại đến vực sâu Vạn Ác giết tà ma. Tiếp theo là đi Vạn Linh tiên tông tìm Hiên Viên Thành, còn hóng hớt được chuyện đại tế ti của thánh địa Băng Hàn cướp đàn ông. Cuối cùng, lại đi một chuyến đến hoàng cung Thanh Mộc."

Lưu Đại Bảo ưu thương thở dài một hơi, hỏi lại An Lâm: "Còn cậu, mấy ngày nghỉ này cậu làm gì thế?"

Thế rồi, hắn liền nhìn thấy cảm xúc của Lưu Đại Bảo có vẻ sa sút, mặt như muốn khóc đến nơi, đành áy náy nói: "Ôi xin lỗi, tôi không nhịn được..."

Hắn cảm giác rằng sau khi Tiểu Hồng quang hợp thành người tỉnh dậy, nếu để Tiểu Hồng làm quen với tên Lưu Đại Bảo này, chắc chắn là hai người sẽ có rất nhiều đề tài chung.

Ngoài hắn ra còn có Tiểu Sửu và vài người khác nữa.

An Lâm nhìn quang cảnh quen thuộc xung quanh, nguyên khí vô cùng đậm đặc, hắn không kìm được mà hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân rất là thoải mái. Mới chỉ một tháng không đến trường mà cảm giác như là đã rất lâu rồi.

"Này, An Lâm! Đại Bạch!" Một giọng nói khá là quen thuộc vang lên.

An Lâm xoay người lại, liền thấy một chàng trai da ngăm đen, có chút mập mạp đang vui vẻ nhìn mình.

"Móa! Lưu Đại Bảo? Sao cậu lại đen thế này!" Hai mắt An Lâm trừng trừng, nhìn chàng trai trước mặt với biểu cảm đầy kinh ngạc.

Ở trong ấn tượng của hắn, Lưu Đại Bảo là một chàng trai trắng trẻo, trông khá là cường tráng, sao mới chỉ một thời gian không gặp, mà đã biến thành ông chú châu Phi nhứ thế này rồi?

"Haiz...Việc này kể ra thì toàn là nước mắt." Lưu Đại Bảo xoa trán, nói với vẻ mặt đau khổ: "Cha tôi bắt tôi phải luyện cái gì mà Thái dương thần công, mà muốn nhập môn công pháp này ta phải phơi nắng liên tục một tháng."

"Một tháng được nghỉ này, chuyện gì ta cũng không làm, mỗi ngày đều nằm trên bãi cát như cá mặn, cứ nửa ngày lại trở thân một lần."

An Lâm nghe đến đó thì "Phụt" một tiếng bật cười.

Ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng của An Lâm dần hiện ra.

Truyền tống trận ở Đại học liên hợp tu tiên Thiên Đình.

Có đôi khi, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt...

"Haiz... " An Lâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trên gương mặt loáng thoáng sự u buồn.

Nhưng, nó in sâu trong đầu hắn rồi, hắn phải làm sao bây giờ?

Được rồi...Vật chứng đã không còn.

Lưu Đại Bảo ôm ngực lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi..."

"Để cho tôi làm một mỹ nam tử yên lặng là được rồi." Thế rồi hắn khoát tay ý bảo không cần để ý.

An Lâm khẽ gật đầu, sau đó, trên mặt hắn hiện lên biểu cảm khát khao.

Một năm mới sắp đến...

Trong một năm này, hắn nhất định sẽ tu luyện thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận